*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Khởi Tinh nói xong, trong xe lại một lần nữa rơi vào yên tĩnh, chỉ có tiếng mưa gõ lên kính xe tạo thành âm thanh. Lúc Khởi Tinh tỏ tình tim cậu đập rất nhanh, sau khi nói xong trái lại trở nên bình tĩnh hơn, nhưng vẫn ngừng thở chờ câu trả lời của đối phương.
Kết quả là sắp nghẹn thở tới nơi, mà đối phương vẫn không nói gì. Khởi Tinh thận trọng quay đầu sang nhìn, đầu tiên là Thịnh Tịch Niên khẽ nhíu mày, một lát sau lại đeo lên chút ý cười.
Khởi Tinh không đoán ra được trong lòng anh đang nghĩ gì, không nhịn được hỏi: “Anh làm gì thế, nghe được lời tỏ tình mà không đáp lại một chút sao, ví dụ như nói ___” Khởi Tinh quay đầu, giọng nói có hơi cao lên, “Nói anh cũng thích em ấy.”
Thịnh Tịch Niên cười không đáp, qua một lúc sau mới lên tiếng: “À.”
Khởi Tinh đợi một lát, phát hiện ra vậy mà chẳng có tiếp sau nữa.
“Cứ vậy thôi á?” Khởi Tinh vẻ mặt nghệt ra, “À là có ý gì?”
Giọng của Thịnh Tịch Niên không gợn sóng: “Ý là anh đã biết.”
“…..” Khởi Tinh bĩu môi, “Được rồi, biết là được, tốt nhất là để cho người bạn học cũ của anh chẳng hạn cũng biết luôn ấy. Dù sao thì em thích anh đó, sau này anh cứ chuẩn bị sẵn sàng đi.”
Thịnh Tịch Niên không nhịn được hỏi: “Chuẩn bị gì cơ?”
“Chuẩn bị để em sẽ theo đuổi đó, nếu anh không đáp ứng em, em đành phải cố gắng theo đuổi anh thôi.”
Quả thật Khởi Tinh không biết nhụt chí là cái gì, cậu lén lút nhìn qua gương chiếu hậu, cảm thấy bản thân mình lớn lên rất soái, cao mét tám, còn ngầu chết đi được ___ Thịnh Tịch Niên đi đâu tìm được một Omega thế này chứ.
Trong lòng Thịnh Tịch Niên rất buồn cười, ngoài miệng vẫn hỏi tiếp: “Thế em định theo đuổi anh thế nào?”
“Không nói cho anh biết, nếu không thì không phải kinh hỉ nữa.”
Khởi Tinh lại thấy hơi thẹn thùng, quay đầu nhìn mưa ngoài cửa sổ, nhỏ giọng khẽ hát. Suốt dọc đường Thịnh Tịch Niên đều nở nụ cười, để ra xuống hầm, anh liền xuống xe trước rồi vòng qua mở cửa cho Khởi Tinh.
Chờ cậu xuống xe, Thịnh Tịch Niên đóng cửa lại, cụp mắt nhìn Khởi Tinh, anh đưa tay lên lâu đi chút nước trên tóc cậu, giọng nói mang theo ý cười.
“Vậy em theo đuổi đi, anh đã chuẩn bị xong rồi.”
Khởi Tinh được đút một miếng táo ngọt, cả dọc đường đi hạnh phúc bay bay, cậu theo Thịnh Tịch Niên vào nhà rồi mới nhớ ra vấn đề chính yếu.
“Em phải theo đuổi trong bao lâu? Kháng chiến cũng còn có thời điểm mà.”
Thịnh Tịch Niên quả thật đã bị cậu mài đến độ mất hết cả tính nóng nảy, cả gian phòng ngập trong ánh đèn, anh quay đầu nhìn nụ hoa hồng ngoài ban công, nho nhỏ, mới to hơn hạt đậu một chút, mấy cái chen chung một chỗ, khẽ đung đưa theo làn gió đêm.”
Thịnh Tịch Niên nhẩm lại tên hoa một lần nữa, anh giúp Khởi Tinh tháo chiếc khăn quàng trên cổ.
“Chờ đến khi Poetry Kordana của em nở, vậy thì em sẽ không cần theo đuổi anh nữa.”
*
Quả thật ý chí chiến đấu của Khởi Tinh rất sục sôi, mỗi ngày đều hận không thể quay quanh cái ban công đến mười mấy lần, có lúc cậu thấy hình như nụ hoa có lớn hơn một ít, có khi lại thấy lá cây hình như hơi héo một tí, lo lắng tiều tụy mà bón phân tưới nước, còn sợ Dụ Viên sẽ phá hỏng cây nên cố ý dùng hàng rào nhỏ chuyên dùng cho hoa để quây lại.
Thịnh Tịch Niên nhìn cậu mỗi ngày để vì chậu hoa mà bận trước bận sau, rốt cuộc nhịn không được mà nhắc nhở: “Không phải em muốn theo đuổi anh sao?”
“Đúng vậy.” Trò chơi của Khởi Tinh đang ở phần giới thiệu, cậu cầm cốc nước chanh, khẽ cắn tới cắn lui cái ống hút, bình chân như vại đáp, “Ngày mai em sẽ cho anh kinh hỉ.”
“……” Thịnh. tầm thường. tiên sinh không hỏi nữa, tự mình đi đánh răng rửa mặt.
Cho đến hôm sau khi Thịnh Tịch Niên rời giường chuẩn bị đi làm, Khởi Tinh lăn lộn ở trong chăn, mơ mơ màng màng mở mắt ra nhìn Thịnh Tịch Niên đang đứng ở đằng trước.
“Trưa nay anh đừng ăn cơm ở công ty nhé, chờ em.”
Thịnh Tịch Niên chỉ cần một điểm ấy là liền hiểu, anh thả chậm tốc độ thắt cà-vạt lại, nhướn mày hỏi: “Đó là kinh hỉ của em đấy à?”
Khởi Tinh nằm dí ở trong chăn cười hai tiếng, vừa nhắm mắt đã lại ngủ mất. Đến khi Thịnh Tịch Niên đi rồi, Khởi Tinh mới dậy, cậu ăn xong bữa sáng liền lượn trong phòng bếp hai vòng, đợi dì giúp việc đi chợ về đến nơi, liền chạy ngay đi hỏi xem dì đã mua nguyên liệu gì.
Dì giúp việc không hiểu ra sao, liền bỏ từng cái ra cho cậu nhìn.
“Thịt bò, cà chua, cải trắng, xương sườn, tôm càng xanh… Trưa nay Khởi tiên sinh muốn ăn gì?”
Khởi Tinh ho khan một tiếng: “Buổi trưa cháu không ăn ở nhà, Thịnh Tịch Niên đang chờ cháu đưa cơm tới cho anh ấy.”
“Ồ _____ Thế để tôi chuẩn bị đồ ăn trước… “
“Không phải đâu dì.” Khởi Tinh dựa ở cửa phòng bếp, có hơi ngượng ngùng, “Cháu muốn tự làm, phiền dì dạy cho cháu một chút với.”
Bản thân Khởi Tinh thì nghĩ rất hay: Một thịt bò sốt cà chua (2), cải ngồng xào tỏi (3), còn phải có một món canh xương hầm cùng ngô (4). Kết quả là bận rộn ở phòng bếp tới tận trưa, thịt bò vẫn còn chưa xào được, chặt xương sườn thì loạn tùng bậy, làm được duy nhất một cải ngồng xào, Khởi Tinh nếm thử một miếng nhưng vì cho quá nhiều muối nên mặn muốn chết.
Dì giúp việc ở bên cạnh lo lắng cuống cuồng, thấy thế thì dở khóc dở cười: “Khởi tiên sinh, tôi đã nói là để tôi giúp mà, cậu cứ khăng khăng đòi tự mình làm.”
Khởi Tinh nản lòng ném cái xẻng xào xuống, mạnh mẽ an ủi bản thân: “Quên đi, học nấu ăn vốn là nghịch thiên mà, chết ở giữa đường là rất bình thường.”
Nhưng thấy đã sắp gần tới trưa, chắc là Thịnh Tịch Niên vẫn còn đang chờ, Khởi Tinh dứt khoát đi ra ngoài, lái xe tới một nhà hàng đóng gói lại những món mình đã muốn làm, rồi quay đầu xe tới công ty Thịnh Tịch Niên.
Có lẽ Thịnh Tịch Niên đã đánh tiếng từ sớm, Khởi Tinh vừa báo tên ở quầy lễ tân, cô gái ở quầy lễ tên đã lập tức gọi điện thoại lên báo, một lúc sau thì trợ lý của Thịnh Tịch Niên xuống tới nơi.
Trợ lý của Thịch Tịch Niên là Alpha nam, tên Từ Tân, anh ta đeo một cái kính có gọng vàng, rất nhã nhặn. Lần trước đi hưởng tuần trăng mật về cũng là anh ta đón bọn họ, sau cũng có gặp vài lần, Khởi Tinh và anh ta cũng như có quen biết, cậu đi theo sau anh ta cười hì hì hỏi: “Tịch Niên anh ấy vẫn chưa ăn cơm phải không?”
“Vẫn chưa đâu.” Từ Tân đáp, “Hôm nay bên Thịnh gia có người qua đây, nghe nói là anh họ của Thịnh tổng, Thịnh tổng vẫn luôn tiếp người đó.”
Ngoại trừ Thịnh Tịch Niên và Thịnh Minh Lễ, Khởi Tinh chưa từng gặp thêm người nào của Thịnh gia, nhất thời cậu có chút ngạc nhiên. Chờ tới cửa văn phòng của Thịnh Tịch Niên, cậu đặt đồ vào trong phòng của Từ Tân trước, rồi mới đẩy cửa bước vào.
Ngay lập tức tiếng nói chuyện trong phòng làm việc đều ngừng lại, ba đều nhìn về phía cửa.
Trên bàng làm việc có một vài giấy tờ của hạng mục được mở ra, người ngồi sau bàn chính là Thịnh Tịch Niên, Hứa Dật ngồi một bên ghế sofa vô cùng buồn chán mà chơi điện thoại, đứng ở ngay chính giữa là một người đàn ông tướng mạo cũng coi như là nghiêm chỉnh, một thân âu phục, thoạt nhìn cũng không lớn tuổi hơn Thịnh Tịch Niên nhiều lắm, giữa hai lông mày lại tràn đầy sự ngạo mạn.
Vừa nhìn thấy Khởi Tinh, đối phương vô cùng hào hứng quan sát, hỏi: “Đây là bà xã của Tịch Niên sao?”
Ánh mắt của y vốn khiến Khởi Tinh không quá thoải mái, nhưng vừa mới nghe được câu này, Khởi Tinh lại vui vẻ, rộng lượng quay qua gật đầu với đối phương một cái.
“Tôi là Khởi Tinh.”
Thịnh Tịch Niên cũng lập tức mở lời giới thiệu: “Đây là anh họ anh Thịnh Tịch Văn, mới từ nước ngoài trở về.”
Khởi Tinh còn muốn chào hỏi với người ta, ai ngờ đối phương lại không nhìn cậu, quay đầu về phía Thịnh Tịch Niên, cười nói: “Tôi còn tưởng rằng là một Omega vô cùng xinh đẹp, xem ra cậu vì xí nghiệp của Thịnh gia quả thật đã hi sinh không ít nhỉ.”
Thịnh Tịch Văn nói xong thì chuyển đề tài, an ủi: “Nhưng mà nghe nói bà xã cậu không có vào xí nghiệp làm việc, mà bán hoa? Tốt vô cùng, dù sao Thịnh gia chúng ta cũng không yêu cầu Omega cống hiến nhiều, nghe lời là tốt rồi.”
Khởi Tinh: “…..” Đây là cái giống loài ngu xuẩn gì vậy?
Nếu như là đang ở ngoài, ngay lúc đối phương nói câu đầu tiên Khởi Tinh đã xắn tay áo rồi, nhưng bây giờ đang trong văn phòng của Thịnh Tịch Niên, đối phương lại còn là anh họ của anh, Khởi Tinh chỉ có thể nhịn cơn giận, tự an ủi là tất cả những cái đó là đối phương đang đánh rắm mà thôi.
Ai biết được Thịnh Tịch Văn trái lại bắt đầu nói đến Thịnh Tịch Niên.
“Nhưng mà tuy rằng đã kết hôn rồi, anh vẫn mong chú có thể lấy sự nghiệp làm trọng, đừng để gia đình làm ảnh hưởng đến công việc ___ tuy rằng mới nãy anh chỉ tùy tiện lật qua mấy tài liệu của hạng mục, nhưng vẫn cảm thấy có chút vấn đề.”
“Thế sao?” Thịnh Tịch Niên đột nhiên cắt lời y, nâng mắt hỏi: “Vấn đề gì vậy?”
Thịnh Tịch Văn bất ngờ bị hỏi như thế không kịp phòng ngự, nghẹn lời trong mấy giây, đổi thành biểu cảm không kiên nhẫn: “Vốn dĩ tôi đến đây là để kiểm tra, có vấn đề lại còn cần tôi phải nhắc nhở chú nữa sao? Xem ra lần này Thịnh gia để tôi qua đây dần dần tiếp nhận lại hạng mục này là chính xác.”
Y thở dài, bộ dạng tiếc hận.
“Anh vẫn còn nhớ năm đó chúng ta cùng nhau đi học tại nước ngoài, tuy rằng vì gen nên chú không được tốt lắm, nhưng bởi vì đủ nỗ lực nên thành tích vẫn luôn tốt nhất, mấy người anh em họ đều tự hào vì cậu, thế nhưng hiện tại, Tịch Niên, I’m very disappointed with you.”
“Ha”, Khởi Tinh bị câu nói tiếng Anh cuối cùng của y chọc tức đến bật cười, quay đầu nhìn về phía Thịnh Tịch Văn.
“Anh từ nhỏ đến lớn chưa từng bị người nào đánh à?”
Thịnh Tịch Văn đột nhiên bị hỏi, còn chưa kịp trả lời lại, Khởi Tinh đã nghẹn một bụng tức, giờ nói hệt như súng liên thanh.
“Vậy xem ra anh rất may mắn, xem ra họ Thịnh quả thực đã cho anh ưu thế, bằng không với cái tính cách này của anh thì một ngày nhà họ Thịnh đã bị người ta đến từ sáng tới tối đòi đánh đến ba bận. Thế nhưng đời này anh cũng chỉ sống với cái trình độ chưa bao giờ bị đánh thôi, lại còn very disappointed, anh có biết lúc nãy anh đọc từ disappointed bị sai rồi không? Như thế thì anh ở nước ngoài nói chuyện với người ta thế nào vậy? Bốn năm đi học chắc chỉ nói ‘How are you? I’m fine, thank you’ thôi ha. Còn rất thất vọng Thịnh Tịch Niên, Thịnh Tịch Niên cần anh phải thất vọng à, anh là ai cơ chứ?”
Khởi Tinh mắng chửi người quả thật thiệt xán liên hoa (*), Thịnh Tịch Văn tức đến xanh mặt, hoàn toàn quên mất mới nãy còn cố làm ra vẻ, y vừa định mở mồm nói, Khởi Tinh quả thật chẳng để cho đối phương cơ hội thở dốc.
(*) Thiệt xán liên hoa ‘舌灿莲花’: Theo điển cố “thiệt xán liên hoa” xuất phát từ sự tích về cao tăng Đồ Trừng thời Nam Bắc triều. Truyện kể rằng Triệu vương Thạch Lặc đến Tương quốc (nay là Đài Châu, Chiết Giang) triệu kiến Đồ Trừng, muốn thử đạo hạnh. Đồ Trừng bèn đem ra một bát nước, thắp hương niệm kinh, không bao lâu sau, từ trong bát nước mọc lên một đóa sen xanh chói lọi, người ngoài nhìn vào thấy lòng thư thái, vui sướng. Sau này cụm từ “thiệt xán liên hoa” hay “lưỡi sáng hoa sen” được dùng để chỉ những người có biệt tài ăn nói, miệng lưỡi lanh lợi, giống như vẻ đẹp của hoa sen.
“Tôi bán hoa thì làm sao, tôi còn chưa kì thị anh dựa vào cha để có cơm ăn đâu, chỉ lo người khác không biết mình ăn bám à? Cái loại tự tin như anh đáng để tôi cho một tràng pháo tay đó. Cả một buổi sáng còn chưa đọc xong tài liệu hạng mục, thích bới móc không ít nhỉ, cãi nhau giỏi như vậy thì học kinh tế cái nỗi gì, bãi đỗ xe dưới tầng đang cần một người phụ trách ETC đó, tôi thấy tính cách anh rất phù hợp.”
Sắc mặt Thịnh Tịch Văn trắng bệch: “Tôi cũng đã nói một Omega không được tiếp thu nền giáo dục tinh anh thì sẽ là loại thô bỉ ___”
Khởi Tinh ngắt lời y, cười lạnh: “Tôi còn có thể thô bỉ hơn hơn, ví dụ như từ Pillock (*) ___ Tôi sẽ không đọc sai.”
(*) Pillock: Một từ lóng chỉ kẻ ngu ngốc, ồn ào, phiền phức.
Hứa Dật ngồi ở một bên ghế sofa đang cúi đầu tiên cuồng véo đùi mình, sợ bản thân sẽ bật cười mất. Thịnh Tịch Niên chờ Khởi Tinh nói xong, liền đưa cậu một cốc nước, ngoài miệng lại không nặng không nhẹ nói một câu: “Em không được bất lịch sự như vậy.”
Sau đó quay đầu nhìn về phía Thịnh Tịch Văn, mỉm cười: “Khởi Tinh còn nhỏ, anh đừng chấp em ấy, nhưng quả thật là tài liệu hạng mục anh còn chưa xem xong, như vậy đi, anh mang chúng về mà đọc, không hiểu thì hỏi Từ Tân là được.”
Thịnh Tịch Niên hơi ngừng lại, rồi anh tiếp: “Tiếng Anh của em ấy rất tốt, hẳn là sẽ không đọc sai từ disappointed.”
Thịnh Tịch Văn tức khắc đi ra khỏi cửa, Hứa Dật liền phát ra một tràng cười long trời lở đất.
“Ha ha ha ha ha ha ha ha đù, Thịnh Tịch Văn lớn như vậy rồi mà lần đầu tiên bị chửi cho như vậy, quá tuyệt vời.”
Hứa Dật vừa nói vừa nhìn về phía Khởi Tinh, giọng rất chân thành: “Cũng nhắc tôi là sau này tuyệt đối không được đắc tội với cậu.”
“Giờ anh đắc tội với tôi rồi đấy” Khởi Tinh hừ một cái, “Sao lúc nãy anh không nói gì hả, cũng hèn quá vậy.”
Hứa Dật vội vội vàng vàng kêu oan: “Tôi đâu có, tôi đã đấu trí đấu dũng với tên ấy suốt buổi sáng, mệt chết tôi rồi. Hơn nữa, người ta chính là đại diện cho Thịnh gia tới để dần tiếp nhận lại công ty, tôi là chỉ nhân viên ở dưới tầng chót, nào dám đắc tội tới ông chủ tương lai chứ.”
Khởi Tinh còn chưa biết Hứa Dật đã đang làm thủ tục xin nghỉ việc, lời kia nói ra chỉ là đang giỡn với cậu, cho nên vừa nghe thế đã tha thứ cho đối phương. Cậu quay sang nhíu mày nhìn Thịnh Tịch Niên.
“Là có ý gì? Chuyện ở Vân Thành chẳng phải là do anh phụ trách sao? Thịnh gia lại giở quẻ?”
Thịnh Tịch Niên thì vẫn rất bình tĩnh chỉ nói: “Lát nữa anh sẽ nói với em.” Đồng thời nhìn về phía Hứa Dật, hỏi: “Công việc của cậu xong rồi à?”
Hứa Dật ngừng cười, thầm nghĩ tư bản chủ nghĩa thực sự là chả có nhân quyền gì cả, mà tư bản chủ nghĩa trong tình yêu thì lại càng đặc biệt đúng. Chờ Hứa Dật thu dọn đồ đạc xong đi ra khỏi văn phòng, ở đó lập tức chỉ còn hai người Khởi Tinh và Thịnh Tịch Niên.
Thịnh Tịch Niên thấy Khởi Tinh vẫn còn mang bộ dạng tức giận, liền đổi chủ đề, anh rời khỏi bàn làm việc, đứng ở trước mặt cậu thấp giọng hỏi: “Cơm của anh đâu?”
Khởi Tinh giờ mới nhớ đến mình có mang cơm tới, liền đi qua phòng của Từ Tân để lấy, anh ta cũng đã mang cơm để hâm nóng lại rồi, Khởi Tinh nói lời cảm ơn rồi mới cầm mang sang cho Thịnh Tịch Niên.
“Em tự tay___” Khởi Tinh vốn định mặt dày nói là tự mình làm, nhưng logo của nhà hàng sáng loáng ngoài cặp lồng, cậu chỉ đành phải chuyển sang, bảo, “Em đã tự tay mua cơm đó.”
Thịnh Tịch Niên dở khóc dở cười, nhưng trước mắt Khởi Tinh vẫn còn đang bực bội, nên anh tạm thời không tính toán, chỉ đặt đồ ăn qua một bên.
“Cảm ơn em, vất vả cho em rồi.”
“Em không có khổ nha, vốn em muốn cho mọi người trong công ty thấy anh có một đối tượng xinh đẹp như thế này, để tăng thể diện cho anh.” Khởi Tinh rồi lại tự mình phát bực, “Ai ngờ lại lưu niên bất lợi (*), chuyên môn gặp mấy kẻ ngu xuẩn. Vừa vào cửa đã gặp ngay anh họ anh, mắng em thì cũng thôi đi, lại còn dám mắng anh!”
(*) Lưu niên bất lợi ‘流年不利’: Năm hạn xui xẻo
“Em chưa từng thấy khi còn nhỏ anh sống như thế nào, nhưng ngày hôm nay cuối cùng thì em cũng thấy rồi, trước đây anh nhất định là cải thìa không người thương không ai yêu, may là sau này vẫn luôn không ngừng vươn lên, cộng thêm gặp được em.”
Khởi Tinh hầm hừ tức giận: “Bọn họ không thích anh cũng chả sao hết, sau này có em thích anh rồi.”
Thịnh Tịch Niên cảm thấy vui với bộ dạng như bảo hộ con cái của cậu, vẫn phải vuốt lông, ôn nhu nói: “Được rồi mà em, đừng tức giận nữa.”
Thịnh Tịch Niên nói quá dịu dàng, Khởi Tinh không quen thấy anh đối xử tốt như thế với mình, cậu hạ thấp giọng xuống, nhưng vẫn không nhịn được mà ngẩng đầu lên nói bô lô ba la liên tục.
“Tức chết em rồi. Lúc mới đầu hắn ta còn nói em là bà xã của Thịnh Tịch Niên làm em còn đắc ý, kết quả làm em tức đến đau cả đầu.”
Thịnh Tịch Niên nghe được thì ngầm cười một tiếng, hỏi: “Em đau ở đâu?”
Thực ra Khởi Tinh nào có bị nghiêm trọng như thế, chẳng qua chỉ là muốn làm nũng tí thôi, nghe Thịnh Tịch Niên hỏi cậu liền tùy tiện giơ tay chỉ chỉ lên huyệt thái dương.
“Em đau đây này.”
Nào ai nghĩ Thịnh Tịch Niên vậy mà lại cười rồi cúi đầu xuống hôn lên thái dương của Khởi Tinh.
“Đừng tức giận nữa nhé, Thịnh phu nhân.”
Khởi Tinh bị hôn bất ngờ liền sợ tới mức lùi về sau nửa bước, một bụng tức giận kia đã tiêu tan chẳng còn một mảnh nào, cậu dựa vào một bên mép bàn làm việc mà trợn to hai mắt hỏi: “Anh hôn em?”
Cậu dùng giọng điệu không thể tin được, nói: “Anh còn chưa đáp ứng với sự theo đuổi của em mà anh đã hôn em rồi, quá là tra nam! Có phải anh tính treo em ở đó đúng không?”
Thịnh Tịch Niên cười lớn, rồi anh cúi đầu nhìn Khởi Tinh, cố ý hỏi: “Vậy em còn muốn hôn nữa không?”
Khởi Tinh không có tí khí phách nào dịch gần đến bên người Thịnh Tịch Niên một chút, nhỏ giọng đáp: “Muốn.”
Trong mắt Thịnh Tịch Niên đều là ý cười, anh cúi đầu hôn một cái xuống trán Khởi Tinh.