Mối Tình Đầu - Nguyễn Phương Linh

Chương 35

Tôi thẫn thờ nhìn bóng lưng Của Thế Bảo rời đi trong biển người ở sân trường.Toàn thân tôi run rẩy như dâng trào cảm xúc đến tột độ.Lời nói ai ồn ào át cả tiếng lòng tôi

Tôi thấy tai tôi ù đi,lúc này chỉ vang vẳng bên tai vài điệu nhạc ghi ta vừa rồi Bảo chơi.Tiếng đàn như khơi gọi trái tim tôi vực dậy để nói với Bảo.Tiếng lòng ấy như đánh thức hồn ai đang bị lạc nhau giữa biển trời mênh mông ngoài kia.Nhưng không,Bảo đã quay lưng đi thật rồi,tiếng lòng ấy cũng đi theo Bảo nhanh hơn cả những ngôi sao băng nhẹ nhàng vô tình lướt qua bầu trời đêm..Hoá ra,Tôi cũng chỉ là một trong số những người bước qua cuộc đời cậu ấy,một nhân vật phụ mờ nhạt với một cái kết cay đắng.

Nước mắt rơi xuống.Có lẽ trái tim tôi đang thực sự tổn thương.Cái cách mà Bảo lặng lẽ hay gián tiép làm trái tim tôi tổn thương.Yêu đơn phương là vậy..

Bây giờ liệu có phải là lúc tôi nên bỏ một số thứ ra khỏi cuộc đời mình,những mối quan hệ đã cũ,những người bạn đã từng rất thân,và cả những người bạn đã đem hết tình cảm đặt vào họ.

An chạy lại,như muốn kéo tôi lại để đi đâu đó.Tôi cúi mặt,cố che đi đôi mắt vẫn còn đỏ do khóc.

—Chạy đi đâu mà vừa rồi tao tìm mãi.Đi thôi,hôm nay lớp mình đi ăn liên hoan.Cả lớp cùng cô giáo đang đợi ngoài kia rồi,giờ chỉ chờ mỗi mày thôi đó.Nghe không?

—Ừm,đi thôi..

Giọng tôi nghẹn lại,quay mặt bước đi mà lòng biết bao cảm xúc.Đúng thật,Yêu một người không trân trọng tình cảm của mình,còn tệ hơn là sống cô đơn...

"Ngày không nhau – Cỏ Hoang Tình Buồn

Đường xưa hoa nở thật nhiều

Bóng anh không thấy buồn hiu hắt buồn

Thẫn thờ nước mắt chợt tuôn

Thầm rơi từng giọt lách luồn lá hoa.

Nhìn theo chiếc bóng nhạt nhòa

Duyên xưa trốn chạy...tình xa mất rồi

Một mình trọn kiếp đơn côi

Từng đêm khắc khoải bồi hồi ngẫn ngơ.

Trách cho cơn gió hửng hờ

Bỏ mây ngóng đợi...bơ vơ chạnh lòng

Còn gì đâu nữa mà mong

Đò chiều bỏ bến quên dòng sông sâu.

Năm canh thức trắng gọi sầu

Hồng nhan phận bạc đớn đau suốt đời

Đau lòng lắm bạn tình ơi

Nhớ thương đứng đợi nghẹn lời...xót xa.."

Ngồi sau xe đạp điện của An,hồn tôi cứ như lạc đi đâu mất.Phía trên cầm tay lái,An kể và nói không biết bao nhiêu là chuyện.

—Này,Vừa nãy cái tên Bảo kia lên hát nhìn cũng được phết nhở.

—Ừm...

—Nghe đâu cũng có mấy đứa con gái lớp mình để ý đó.

—Ừm thì kệ cho họ để ý tao đâu có quan tâm.

—Mày không phải thích người ta đấy chứ.Vừa nãy lúc Thằng Bảo hát,tao vô tình thấy mày nhìn và nghe chăm chú lắm đó.

—Hát chẳng lẽ không nghe,Mày nghĩ linh tinhquas rồi đấy.

—Ừm cũng đúng,mẫu người con trai lạnh lùng tính cách hơi khác thường như vậy không giống phong cách của mày lắm.

—Ừm.

Tôi cũng hậm hẹ mà cho qua vì sợ phải nghe thêm hai từ "Thế Bảo".Hôm nay đã quá đủ để tôi nhận ra bản thân mình thừa thãi đến thế nào.

Rồi một ngày nào đó Bảo sẽ yêu,nhưng đáng tiếc người cậu ấy yêu không phải là tôi...

Lúc mà tôi mới biết mình có tình cảm với Bảo ấy,tôi nghĩ ra nhiều điều tuyệt vời lắm.Hơn nữa chúng tôi lúc đó giữ mối quan hệ vô cùng tốt nên tôi thực sự có nuôi chút nỗi niềm hi vọng nho nhỏ.

Trong tưởng tượng của tôi,nếu hai chúng tôi thành đôi,tôi sẽ đem tất cả những câu chuyện cười mà mình biết chia sẻ với cậu ấy. Chỉ cần khi nói chuyện với Bảo, tôi có thể lập tức bước vào một loại cảnh giới khác, đó chính là cho dù đang ở trên đường quốc lộ, tôi cũng không cảm nhận được sự tồn tại của người khác.

Mỗi giây mỗi phút đều không tự chủ được mà muốn làm cho cậu ấy vui vẻ, hơn nữa lại còn năng động đến lạ thường

Thực lòng thích một người là cảm giác như vậy đó.

Đang mông lung trong dòng cảm xúc mơ hồ.An đưa tay ngược về đằng sau véo nhẹ vào đùi tôi một cái.

Tôi như trở về hiện thực mà "a" lên một cái.Nét mặt biểu lộ sự khó chịu dễ thấy.Tôi gắt nhẹ.

—Véo rõ là đau.

An phản pháo lại.

—Chỉ có mỗi việc ngồi phía sau nghe tao kể chuyện mà cũng không xong.Mày biết vừa tao cứ thủ thỉ một mình như con điên không hả.

—Thì cho tao xin lỗi,tại trời nóng quá.

—Có thật nóng không?đầu óc mày dạo này sao ấy.

—Thì nóng thật mà.

—Tao lại cứ tưởng mày lại đang tương tư về anh nào cơ?

—Dù có tương tư người ta cũng đâu có ích gì đâu.Người ta đã từ chối mình gián tiếp như vậy còn không đủ hiểu?

—Sam,mày vừa nói gì thế?Nói lí nha lí nhí,không nghe được á.

—À thì tao bảo lớp mình lát ăn xong có đi đâu chơi không?Ấy mà.

—Ô,chơi đến tối,xong đi hát,phải quẩy mấy trận chứ lại,Sau hôm nay là nghỉ hè rồi.Bung lụa nhiệt tình chứ lị.

—Đi đến tối luôn hả?sao lớp mình máu thế.

—Mày đừng quên có tao là bí thư nhé.Không phải dạng vừa đâu

—Mày là con quỷ chứ bí thư cái nỗi gì?

—Thế mày tưởng được làm bạn với con quỷ như tao là dễ dàng à?

—Ừm thì may mắn,phúc tổ 3 đời nhà tao,Được chưa?

—Đấy,nói thế nghe có phải lọt cái tai không?

—Đúng là chỉ ưa nịnh.

—Hihi,mình bắt chiếc loài mèo kêu nha,kêu cùng An meo meo meo..

—Linh An ơi là Linh An,cho tao xin

Và rồi lại 1 lần nữa người giúp tôi lấy lại tinh thần vẫn chỉ có một mình Linh An.Thiết nghĩ,nếu mà không có con bạn thân khùng này giúp đỡ thì có lẽ tôi đã không thể trụ nổi ở ngôi trường này từ lúc mới chân ướt chân ráo chuyển trường đến.

Cả lớp ăn liên hoan xong,lại rủ nhau đến chiều đi bơi..và cuối cùng là tăng cuối,đi hát.

Chưa bao giờ tôi lại thấy như bừng bừng tuổi xuân như ngày hôm nay.Trong quán hát tối nay,có đứa nào còn cả gan gọi cả bia nữa.Thế là cả lũ a dua theo đòi uống cùng và kết quả là đầu óc choáng váng đơ hơn cả trái bơ.Tôi cũng thuộc loại thành phần đã không biết uống lại còn đú theo phong trào.Cũng hùng hổ mà tu sạch hai chai bia hà nội.Cái An thì khá hơn,công nhận,uống tận 5 trai mà vẫn tỉnh như sáo,nói câu nào ra câu đấy,đi bước nào ra bước đấy.

Đến gần 10 giờ tối,lớp chúng tôi kết thúc bữa tiệc liên hoan,chính thức bắt đầu kì nghỉ hè.

Tôi rủ An về nhà ngủ.Nó đồng ý nên nó đưa tôi về nhà luôn.

Nào nó đã đưa về nhà.Hình như giờ men bia mới tác dụng lên người nó.An chạy xe một phát lên tận phía cầu Nhật Tân để hóng gió.Con điên này,tôi cũng phát hoảng với nó mà thôi.

Nhưng mà khi lên đây thấy không khí dễ chịu hơn hẳn này.Xe cộ tầm này cũng ít qua lại,hai đứa con gái lang thang bên cạnh một chiếc xe đạp điện chứng tỏ hai đứa gan cũng to lắm đấy.

Gió lùa nhẹ vào từng khẽ tóc làm đứt dây nịt nhỏ đang cột trên mái tóc tôi,Tóc bung ra rồi hoà cùng làn gió xoã hết vào mắt,vào mặt.

Tôi đứng lại,Gọi theo An.

—Đợi tao buộc tóc đã.

An nghe xong,theo phản xạ dắt xe lùi lại.

—Tóc dài thế cắt đi cho đỡ vướng.

—Không thích tóc ngắn.Mà mỏi chân quá,đứng đây hóng gió tí rồi về

An ngạc nhiên

—Muộn lắm rồi đó.

—Đã mất công muộn rồi thì cho muộn hơn tí cũng không sao đâu.

—Ừm,nghe theo lời mày đó.

An và tôi đứng song song nhau,An thì đưa ánh mắt hướng lên bầu trời đen thăm thẳm có vài ngôi sao đang điểm xuyết.

An hỏi

—Này ước gì ngoài đời có sao băng thì thích nhỉ?

—Trước giờ chỉ thấy có trên phim không à?

—Nếu có sao băng thật mày muốn ước điều gì nhất?

—Tại vì nhiều thứ muốn ước quá nên không biết ước cái nào?

—Tao cũng giống mày Sam ạ?

Còn tôi,thay vì phải nhìn lên bầu trời,nơi chất chứa nỗi niềm hi vọng,một tương lai của thứ ánh sáng kì diệu.Tôi lại nhìn xuống khoảng không vô định dưới cây cầu.Trông vô thức tôi nở một nụ cười ngốc nghếch khó hiểu rồi hỏi An.

—An Này,nếu bây giờ tao mà nhảy xuống đây thì không biết sẽ thế nào nhỉ?