—Không phải chỉ giận thôi đâu,mà sắp sửa có trận lôi đình
—Ai cho cậu đến đây?
—Đây là bệnh viện,tôi thích thì tôi đến,cậu cấm được tôi chắc.
—Ừm,cậu lí luận giỏi lắm,Duy Nguyên à.
—Đó chỉ là chút bản năng của của Tôi mà thôi, xưa nay vẫn là vậy.Khỏi cần khen
Tôi đang nghĩ trong đầu có phải trước đây mắt mình có vấn đề mới đi quen một thằng bạn như Nguyên không.Cái tên này hoá ra đầu óc có chút vấn đề,lúc nào cũng tự cho mình là hoàn hảo,thật đúng là ếch ngồi đáy giếng,không tự biết lượng sức mình.
—Cậu đang ảo tưởng quá rồi đó?
—Ảo tưởng cũng là một loại bản năng,không phải ai cũng có.
—Tôi thấy thì bản năng đó chỉ nên áp dụng với những người dở hơi giống như cậu.Nguyên à.
—Sam này,sao cậu dám nói tôi như vậy?
—Nếu mà tôi khoẻ mạnh hơn một chút nữa,chắc chắn sẽ lấy băng dính mà khoá mồm cậu lại rồi,mất công đi cắn linh tinh.
—Ý cậu nói tôi là chó.
—Cậu tự nói mà,tôi không có nói.
—Sam,cậu được lắm.
Cứ thế cả đoạn đường về phòng bệnh,tôi đi trước,Nguyên đi sau,đi sau nữa là Thế Bảo.
Ấy vậy mà Duy Nguyên không để tôi yên,miệng cậu ta không khác gì cái loa phát thanh,cứ đi lải nhải bên tai vô cùng khó chịu,Thực sự trong lòng lúc đầu muốn cậu ta đến thăm thật đấy,nhưng thăm thế này thì thà không đến thăm tôi còn cảm thấy sung sướng hơn.
Tôi dừng lại,xoay người,ánh mắt nhìn thẳng về phía Nguyên tạo thành một rừng lửa tức giận.
—Cậu dám nói thêm câu nữa?
—Sam này,nhưng mà cậu giận tôi thật à.
—Không.
—Cậu biết không?hôm nay là ngày 26 tháng 3,sau khi dự lễ ở trường,Tôi phải về nhà học xong rồi phải làm bao nhiêu việc,cuối cùng phải nói dối mẹ đi ăn liên hoan để đến đây thăm cậu đó.
—Sáng,trưa,chiều?Chẳng lẽ cậu bận học đến nỗi không đi thăm được vào những giờ ấy.Ai bắt cậu đêm khuya đến thăm tôi
—Sáng học,trưa học,chiều học.
—Duy Nguyên,từ lúc nào cậu lại trở nên ngoan ngoãn học hành chăm chỉ như vậy.
—Đang nghĩ cho tương lai
—Tôi hiểu cậu quá mà,nói mau.
—Nói gì
—Sự thật?
—ờ,à,ừm,,,thì....
—Nhanh
—Thì hôm nọ bị cô giáo chủ nhiệm gọi về nhà nên hiện tại đang bị cấm túc.
Tôi nghe xong,không những tủ lòng thương hại cậu ta mà còn buông hẳn một câu không thể phũ phàng hơn.
—Đáng đời
—Ừm,tôi đáng đời thế đó.Sam hết giận tôi rồi chứ.
—Ừ,không giận,khổ lắm.
Thế Bảo từ lúc ấy tôi chỉ thấy im lặng,cũng không thấy nói năng câu nào.
Đi đến cửa phòng bệnh,vì đã khuya nên tôi phải nghỉ ngơi,đành nói lời tạm biệt với Nguyên Và Bảo.
Mặc kệ Nguyên nói năng luyên thuyên,dặn dò đủ kiểu,tôi vẫn quay mặt về phía Thế Bảo mà nói với cậu ấy vài câu.
—Bảo này
—Ừm..
—Mẹ cậu đã đỡ hơn chưa?
—Ừm,mẹ tôi ra viện rồi.Bác sĩ bảo cần uống thuốc đúng giờ,nghỉ ngơi đủ là được
—Vậy hả.
—Ừm,cậu và Nguyên về đi.Vài ba ngày nữa là tôi được xuất viện rồi,hẹn gặp lại ở trường.
—Tạm biệt
Ánh mắt của Thế Bảo rất miễn cưỡng khi trả lời câu hỏi của tôi.Như nhận được ra điều đó,tôi không hỏi thêm sâu về bệnh tình của mẹ cậu ấy.Chuyện gia đình người ta mà,mình can thiệp hỏi han tích cực quá cũng không tốt,Người khác thấy lại nghĩ khác đi
Vài ngày nữa trôi quA,tôi được xuất viện,tiện thể cắt luôn chỉ khâu,vết thương đã khá là lành,giờ chỉ cần cố gắng kiêng kĩ một số thứ và cẩn thận hơn trong việc di chuyển là không còn vấn đề gì đáng lo ngại.
Hôm nay ba dành hẳn một ngày nghỉ để đón tôi về nhà.Ba nấu không biết bao nhiêu món ăn,mà toàn món tôi thích không à,ăn muốn vỡ cái bụng,muốn nứt luôn cái vết mổ chưa kịp lền sẹo.
Tối đến,tôi đặt lưng trên chiếc giường thân yên mà cả thế kỉ,ngàn năm tôi chưa được nằm.Tự nhiên ở một mình,đầu óc cứ suy nghĩ linh tinh.
Từ ngày Bình mẤt đến giờ cũng đã được gần 2 tuần,Châu cũng mất liên lạc với tôi từ lúc đó.Gọi là mất liên lạc thì cũng không đúng cho lắm,chỉ là bao nhiêu cuộc gọi từ tôi,tin nhắn từ tôi,Châu không hồi âm bất cứ lại một cái gì cả.Có phải là Châu buồn do Bình mất lên tạm thời tinh thần bất ổn mới làm vậy hay không,Tôi không biết nữa,chỉ là trong lòng có chút lo lắng,bất an.
Từ hôm ấy Châu cũng biến mất khỏi từ điển “Bạn Thân” của tôi.
——
Thời gian cứ thế lẳng lặng trôi qua,giờ đã là cuối tháng tư.Vết mổ thì đã khỏi hoàn toàn, có thể tự tin mà đón một mùa hè rực rỡ rồi.
Hạ đến,phượng đang chuẩn bị ra hoa,Tường Vi đã nở hồng đầy ven đường,nắng cũng đã dần trở nên mạnh mẽ,ve cũng chuẩn bị hoà vang một đoạn điệp khúc.Chưa bao giờ tôi thấy mùa hạ năm nay lại buồn đến thế.Buồn vì năm nay không còn Bình,buồn vì Châu đã mất liên lạc với tôi và buồn vì ba mẹ tôi đã chia tay nhau.
Cất giấu những nỗi buồn vào trong,tôi thả hồn vào những tiết học ôn luyện cuối năm chuẩn bị cho kì thi cuối học kì II lớp 11.Một năm học lại sắp qua đi,có lẽ sẽ để lại chút vấn vương không nhỏ.
Nhà Nguyên mới dọn đến sống cạnh trường học nên giờ cậu ta đi bộ,không đi xe cúp nữa.Trời hôm nay nắng gắt,nên cậu ta hứng lên rủ tôi về nhà.Ban đầu cũng thấy ngại,hơn nữa mình lại là con gái,nhưng nghe cái cách cậu ta thuyết phục,tôi không đi không được,cái miệng còn dẻo hơn cả kẹo kéo.
—Chiều được nghỉ,trời hôm nay lại nắng,hay qua nhà tôi ăn cơm?
—Thôi,nhỡ cậu làm gì tôi thì sao?
—Nghĩ gì thế?Cậu tha không làm gì tôi thì thôi
—Tôi cũng chỉ là con gái mỏng manh thôi,đề phòng vẫn hơn
—Có mà mỏng gần bằng mấy tấn sắt.Thôi,đi nhớ.
—Nhưng mà...
—Lo gì,có mẹ tôi ở nhà
—Nói thật hay nói dối đấy?
—Thật,khổ lắm
—Tin cậu lần này,cậu mà dám nói dối tôi thì đừng có trách
—Ừm,cứ đi rồi biết
—-
Về nhà Nguyên,chỉ có mỗi mình mẹ cậu ta.Mẹ Nguyên tên là Huyên.Bác thân thiện lại còn vui tính nữa.Xem ra Nguyên không nói dối,lúc này còn thấy cậu ta có chút chí khí.
—Cháu chào bác ạ
—A,Sam hả cháu,Nghe thằng Nguyên nó hay nhắc,hôm nay mới đến nhà bác chơi.Trời ơi con gái nhà ai xinh đáo để.
Thấy bác Huyên khen,Nguyên nó chĩa mỏ vào nói
—Khen nhưng đanh đá như bà la sát.
Bác Huyên lườm cho cậu ta một cái sơ té khói,vội cụp đuôi không dám nói thêm.
—Nguyên,mày dọn cơm nhanh,con trai 17 tuổi đầu rồi mà lười như hủi.Lúc nào cũng thấy õng a õng ẹo như đàn bà.
Nguyên ngúng nguẩy
—Con đi vệ sinh.
—ơ cái thằng này.
Nghe mẹ con họ nói chuyện,tôi cũng thấy vui lây,thực sự muốn tận hưởng cảm giác này.
Bác lại quay sang nói với tôi
—Bác tên Huyên,hay nói nhiều nên thằng Nguyên nó cũng được tận hưởng từ bác một tí.
—Vâng,Nguyên nói nhiều lắm bác ạ
—Ở nhà cãi bác như chém chả.Ui,cháu chưa nhìn thấy cái chuồng lợn nó bày ở nhà cũ đâu,Từ xuân sang hạ,từ hạ sang thu,từ thu sang đông,từ đông sang xuân,bốn mùa lúc nào cái phòng nó cũng như là đàn bà mới đẻ đang ở cữ ấy.
Tôi nghe vậy xong liền bật cười
—Thật thế hả bác.
—Trông không đến nỗi nào đâu mà bẩn như quỷ.Bác không biết mai sau nó có lấy được vợ không nữa?
—Cậu ta cũng khéo miệng lắm,bác khỏi phải lo nhé.
—Bác cũng chỉ mong có con bé nào nó thích thằng Nguyên nhà bác thôi,không sứt môi lồi rốn là được.
—Nguyên cũng đẹp trai mà.
—Ui ui,cháu cứ khen nó thế.
—Cháu khen thật lòng.
Nguyên lúc này trong nhà vệ sinh mới nói vọng ra.
—Mẹ yêu quý ơi,lấy hộ con cuộn giấy.
—Mày lại đi ị đấy à.
—Mẹ lấy dùm con đi.
—Kệ mày.
—Mẹ thân yêu nhất của đời con ơi
—Mày lấy tay mà chùi,tao không lấy.Lần nào cũng thế,100 lần thì có 101 lần hết giấy vệ sinh
—Nhà đang có khách đấy,mẹ không giữ hình tượng cho con gì cả.
—Lần nào đi vệ sinh cũng hết cả chục cuộn giấy.Sau này đừng ăn cơm nữa,ăn giấy vệ sinh mà sống nghe không?
—Con biết là mẹ sẽ không lỡ để con ăn giấy vệ sinh mà sống đâu mà.
—Tao không lấy kệ mày
Nguyên cứ thể trong phòng vệ sinh hết hét to,hát linh tinh rồi lại lải nhải.Bác Huyên mới vội vả đứng dậy đi lấy một cuộn giấy đặt trước cửa.
—Mày có câm mồm ngay không?tao lại mở cửa khoá mõm mày vào bây giờ.Giấy đây.
Nguyên phía trong vọng lại bằng giọng nói hết sức hồ hởi
—Con biết mà,hihi,cảm ơn mẹ yêu.
Tôi cười nghiêng cười ngả,Nguyên đã lầy,mà mẹ Cậu ta còn lầy không kém,thậm chí còn hơn.Mà hơn nữa,sự có mặt của tôi cũng không làm mẹ con họ ngại ngùng là mấy thì phải.