Gió thu se lạnh, thổi nhẹ chiếc rèm cửa sổ màu lam. Ngoài cửa sổ là một khoảng trời rực rỡ ánh hoàng hôn.
“Khi lên lớp, cậu thả hồn treo ngược cành cây hả?! Đề này đã được học hồi năm lớp 10 rồi, cậu còn muốn làm sai thêm bao nhiêu lần?” Rốt cuộc Lô Cách cũng nổi điên, vừa gõ đầu tôi vừa gầm thét.
Tôi ôm đầu phản bác: “Tớ là học sinh ban Xã hội, học kém Toán không phải rất bình thường sao? Nếu tớ học tốt môn Toán thì chọn ban Xã hội làm gì?”
“Ồ,” Lô Cách cười mỉa, “Còn nhớ lúc trước điểm môn Văn của cậu đứng thứ 10 từ dưới đếm lên, giờ cậu còn không biết xấu hổ mà hùng hồn tuyên bố cậu học ban Xã hội!”
Tôi ngẩn ra, hỏi: “Sao cậu biết điểm của tớ đứng thứ 10 từ dưới đếm lên?” Vì lúc ấy thành tích của tôi rất tệ nên tôi không dám nói cho Lộ Cách biết.
Vẻ mặt của cậu ấy vẫn như bình thường, vừa cúi đầu giải Toán vừa nói: “Lúc ấy giáo viên của cậu mắng cậu ở hành lang, cả khối đều nghe hết.”
Tôi nhớ lại cảnh tượng tuần trước, giáo viên môn Văn giận đến run người cầm bài thi gõ đầu tôi, hoàn toàn quên mất hình tượng mà mắng tôi: “Thượng Cửu Cửu, cô làm thơ hay lắm! ‘Nắm tay nhau nước mắt tuôn rơi/Nước mũi theo dòng chảy thành hàng’? Cô có muốn lau giùm người ta không? Rồi còn bài văn này nữa, bảo cô viết về ước mơ, cô lại viết ‘Ước mơ của tôi là có một con gà nướng’? Sao cô không viết ‘Ước mơ của tôi là có một con heo quay’ luôn đi!”
Tôi rụt đầu, nhỏ giọng giải thích: “Thưa cô, trong cuối bài văn, em đã viết ước con gà nướng biến thành con heo quay…”
Cô giáo: “…”
Chuyện cũ nhớ lại mà run, tôi xấu hổ cúi đầu gục xuống bàn, lắc đầu qua lại, thật là đau thương!
Bỗng một tia điện chớp nhá trong đầu, tôi nghĩ đến một việc, ngẩng đầu nhìn Lô Cách: “Lô Cách, cậu nói xem với tình hình này, tớ có thể sẽ không đậu đại học đúng không?”
Cậu ấy liếc tôi một cái rồi tiếp tục đọc sách, “Ừm, có thể lắm.”
Tôi như mất đi tình yêu và hy vọng vào cuộc sống, lại gục xuống bàn, lắc đầu qua lại: “Đồ đần! Đồ đần! Đần muốn chết!”
Bỗng nhiên Lô Cách gọi tôi: “Cửu Cửu.”
Tôi quay đầu nhìn, “Gì?”
Cậu ấy không ngẩng đầu, ánh mắt dịu dàng nhìn vào trang sách, ngón tay vẫn đang chỉ lên đề bài như từ nãy đến giờ, “Cho dù cậu thi rớt đại học hay cứ đần mãi như vậy cũng không sao.”
“Gì cơ?”
Đầu bút dừng lại trên trang giấy, cậu ấy ngẩng đầu nhìn tôi, ánh mắt kiên định khó tả, “Vì tớ rất giỏi, chỉ cần cậu vĩnh viễn đi theo tớ là được, tớ sẽ che chở cho cậu.”
Tôi im bặt, nhìn cậu ấy.
“Vì, tớ là trúc mã của cậu.”
Lô Cách khẽ mỉm cười, nụ cười chưa hẳn nghiêng thành, nhưng khiến trái tim nghiêng ngả.
Ngoài kia, khắp nơi lạnh lẽo vì mùa đông bao trùm, những cơn gió chiều thổi phần phật nhưng trái tim tôi bỗng thấy ấm áp lạ kỳ vì một câu nói giản đơn như thế. Trong khoảnh khắc đó, mọi thứ như ấm áp và dịu dàng hẳn lên, tựa như giấc mộng.
Câu nói này, hình ảnh này sẽ mãi khắc sâu vào trí nhớ.