Mối Tình Đầu Cả Đời

Chương 40

Chương 40
Editor: Qing Yun

Vưu Gia trợn mắt, dù sao cô cũng bị chấn động tới tận linh hồn vì hành động của anh trai.

Nghĩ thầm hai người cũng đủ lăn lộn.

Cô túm tay Lục Quý Hành, lén lút nói mát: “Với tính thối của anh trai em, tốt nhất là sinh bé gái thiên sứ để ma bớt góc cạnh của ảnh.”

Lục Quý Hành: “…”

Vưu Gia càng nghĩ càng thích thú: “Nếu hay làm nũng, còn thích khóc nhè thì càng vui.” Tưởng tượng đến cảnh Vưu Tĩnh Viên ở đàng kia nổi giận, con gái bé bỏng ở bên khóc nhè, sau đó mọi người xung quanh mắng anh câm miệng đi, Chu Thiến che chở con gái nói: “Anh dọa con sợ rồi”, mẹ chọc cái đầu ương bướng của anh quát: “Bớt đứng đó la lối đi, con dọa cháu gái mẹ, xem mẹ có đánh gãy chân con không.” Sau đó con gái túm ống quần anh gọi “Ba ơi!” Đáng thương nhìn anh, anh con phải cẩn thận dỗ dành.

Ai nha, xong đời, thế này Vưu Tĩnh Viễn hoàn toàn bị nắm thóp, ha ha ha ha!

Lục Quý Hành không thể nhịn được nữa, anh đập một cái lên gáy cô: “Vưu sướng khi người gặp họa.” Nói xong anh liếc nhìn cô, đột nhiên cười: “Vậy còn em? Nếu sinh con trai, tính cách giống bác nó, phản nghịch còn không nghe lời, chờ đến khi nó mười mấy tuổi là cao hơn cả em, em không đánh được nó, sau đó cả ngày tức giận đến ngứa răng à?”

Vưu Gia tưởng tượng cảnh đó, cô sợ hãi run lên, bỗng nhiên cảm thấy ba mẹ mình nuôi lớn được một đứa nhóc khó nuôi như thế thật sự quá khó khăn. Cô đuổi theo đánh Lục Quý Hành: “╯^╰ con trai em đương nhiên giống em, ngoan ngoãn thông minh lanh lợi.”

Lục Quý Hành bắt được tay cô, vẫn còn cười: “Rồi rồi rồi, con trai em giống em!”

Vưu Gia ghét nhất anh ăn nói có lệ, cô hừ một tiếng, nói không suy nghĩ: “Con trai anh mới giống anh!”

Lục Quý Hành nhìn cô như nhìn kẻ ngốc, mỉm cười đáp: “Con trai anh đương nhiên giống anh.”

Mẹ Vưu đi ra từ phòng bếp, bà cạn lời nhìn hai người, nói lời thấm thía: “Đừng chỉ nói không làm, con sinh một đứa đi xem nào, con không sinh thì biết con trai mình thế nào được!”

Vưu Gia: “…”

Mẹ… Mẹ nói rất có lý.

Buổi gặp mặt này diễn ra thật sự rất huyền huyễn, mới đầu Chu Thiến rất câu nệ, Vưu Tĩnh Viễn còn xấu tính thỉnh thoảng sặc cô ấy mấy câu, nói muốn lấy cái gì thì tự mình đi lấy, mệt nhọc thì đi ngủ cố nhịn làm gì, đưa người vào phòng mình còn sai người ta tự đến ngăn tủ tìm chăn, chính mình thì đứng ôm tay như đại gia.

Dáng vẻ ngứa đòn kia chính Vưu Gia cũng muốn lên đá anh ấy một cái, nhưng Chu Thiến thì tập mãi thành quen, anh ấy nói cái gì cô ấy cũng đáp ứng, nếu thật sự bị chọc giận cũng chỉ tức giận lườm anh ấy một cái.

Vưu Gia thật lòng nghi ngờ anh trai mình mắc hội chứng Stockholm(2).

Mỗi khi Chu Thiến nổi giận, Vưu Gia đều có thể cảm nhận được hơi thở sung sướng không thể hiểu được trên người anh trai mình.

Người này tám phần là có bệnh.

Còn bị không nhẹ.

Vưu Gia không có việc gì liền đi trêu chị dâu, cô ra sức nói xấu Vưu Tĩnh Viễn: “Chị dâu, em tổng kết suy nghĩ chính của anh trai em cho chị ha, chính là: Đừng khách khí, về đây chính là về nhà mình, chị muốn làm gì thì làm cái đó. Rốt cuộc anh trai em mạo hiểm bị đánh gãy chân để trộm đi đăng ký kết hôn mà, chị không làm càn một chút thật sự có lỗi với cái tính màu mè của anh ấy.”

“Anh ấy có bệnh, chị ôn tồn nói chuyện với anh thì anh như con sư tử bị té ngã, gầm gừ khắp nơi, anh hung chị cũng hung là anh không còn cách nào nữa ha ha ha ha! Dù sao chị cũng là vợ của anh, anh không thể đánh không thể mắng, có thể làm gì chị được!”

Vưu Gia chỉ thiếu điều phất cờ reo hò ở phía sau cổ vũ cố lên: Dỗi lại ảnh đi chị!

Đến mẹ Vưu cũng nói: “Con đừng nhường nhịn tật xấu của nó, nó chọc con giận thì nói với mẹ, xem mẹ dạy dỗ nó thế nào.”

Chu Thiến mờ mịt không biết làm sao, tâm trạng vốn thấp thỏm trầm trọng bây giờ có dấu hiệu nứt vỡ, dần dần lộ ra ánh sáng, chói mắt đến mức mắt cô ấy vừa cay vừa đau.

Trước giờ cô ấy không quá để mắt chính mình, nhưng người hèn mọn cỡ nào cũng khát vọng hạnh phúc.

Người đôi khi cứ như vậy, mất đi quá lâu liền dần buông bỏ, nhưng nếu có một ngày nó trở về, vẫn sẽ không nhịn được lệ nóng doanh tròng.

Sau đó cuối cùng Chu Thiến cũng thoải mái hơn đôi chút, Vưu Gia phát hiện cô ấy không phải kiểu người không thích nói chuyện, nói đúng ra là khắc chế, giống như cô ấy đã áp lực rất lâu, nhưng nếu môi trường xung quanh nhẹ nhàng sung sướng, mà cô ấy có thể cảm nhận được an toàn, cô ấy sẽ rất hoạt bát.

Tỷ như mẹ Vưu hỏi cô ấy sau này ở đâu, muốn ở nhà hay ở chỗ Vưu Tĩnh Viễn, lại hỏi bọn họ tính làm hôn lễ khi nào, làm như thế nào, bọn họ tự lên danh sách khách khứa hay là để hai ông bà già nghĩ… Kết hôn có nhiều việc vặt, người trẻ tuổi suy xét không chu toàn, hai ông bà đương nhiên muốn nhắc nhở nhiều.

Vưu Tĩnh Viễn là người có tâm thái nhà giàu mới nổi, tất cả mọi vấn đề có thể dùng tiền giải quyết đều không gọi là vấn đề, vì thế anh ấy vung tay lên nói: “Cá này mẹ không cần phải xen vào, con tìm người đi làm, hôn lễ đã định ở tháng sau, không thể kéo dài hơn được.” Anh ấy nhìn thoáng qua bụng Chu Thiến: “Còn kéo nữa thì không thích hợp.”

Mẹ Vưu đập anh ấy một cái: “Chỉ con có tiền, chỉ con có ý kiến, con không thể hỏi vợ mình được à?” Nói xong bà vô cùng đau đớn quay sang nắm tay Vưu Gia: “Đều đi ra từ một cái bụng mẹ sao chênh lệch lớn như vậy.”

Vưu Gia ngoan ngoãn nghe lời từ nhỏ, Vưu Tĩnh Viễn lại chưa từng bớt lo, làm ông chủ thì tính tình càng khó chiều, còn thêm một đống tật xấu.

Vưu Gia nghe vậy thì rất đắc ý, nhưng có chị dâu ở trước mặt, cô vẫn muốn giữ ý, vì thế rụt rè cười: “Mẹ đừng trách anh con, rốt cuộc gen ưu tú đều bị con kế thừa, người khác ngốc đã đủ đáng thương.”

Chu Thiến ở bên kia còn trịnh trọng gật đầu.

Vưu Gia cười đến mức nước mũi đều phải chui ra.

Vưu Tĩnh Viễn híp mắt nhìn Chu Thiến, sau đó cầm gối ôm ném Vưu Gia: “Vưu Gia, em ngứa đòn đúng không!”

Lục Quý Hành duỗi tay chắn, mỉm cười nói: “Vợ tôi tương đối mảnh mai, tôi không đồng ý cậu ăn hiếp cô ấy.”

A!

Vưu Tĩnh Viên trợn mắt với anh, thật lòng cảm thấy đầu óc anh có vấn đề, thẩm mỹ độc đáo mới nhìn trốn ranh con Vưu Gia!

Dù sao mỗi lần Vưu Gia và Vưu Tĩnh Viễn cùng ở nhà, không làm gà bay chó sủa là không có khả năng, hôm nay còn tặng kèm hai ngoại viện ở bên châm ngòi thổi lửa, vì thế trường hợp vô cùng náo nhiệt.

Mẹ Vưu không thể nhịn được nữa, bà đạp Vưu Tĩnh Viễn một chân, đập Vưu Gia một cái, bình đẳng mắng cả hai, cuối cùng cảm thán: “Đều phải làm ba mẹ người rồi mà một đám đều như trẻ lên ba, thấy mất mặt không.”

Vưu Gia phun đầu lưỡi: “Mẹ, anh con mới là ba thật, với lại con nhỏ hơn anh mấy tuổi cơ mà.”

“Con còn kết hôn sớm hơn anh đấy! Mẹ còn trông cậy vào con lập gia đình rồi cũng nên chín chắn hơn, kết quả khen ngược, càng ngày càng tụt lùi.”

Vưu Gia lắc đầu, cái nồi này cô không thể nhận, cô chỉ Lục Quý Hành: “Cái này… Nên trách anh ấy.”

Lục Quý Hành cúi đầu: “Vâng, mẹ, cái này không trách Vưu Gia, trách con.”

Đều chiều hư rồi.

Mẹ Vưu hừ một tiếng: “Dạy mãi không sửa, con cũng nên bị mắng!”

“Vâng, mẹ dạy phải ạ.”

Vưu Gia nghiêng đầu nhìn Lục Quý Hành hồi lâu, cuối cùng đưa ra kết luận, cô nói nhỏ bên tai anh: “Anh đúng là giỏi nịnh.”

Lục Quý Hành mặt không đổi sắc trả lời cô: “Cảm ơn khích lệ.”

Không chỉ có giỏi nịnh, còn không biết xấu hổ.

Mẹ Vưu lại nghĩ đến: “Hai đứa không còn nhỏ nữa, cũng nên muốn có con đi, mẹ và ba còn trẻ có thể giúp trông con. Không phải còn đang chuẩn bị à? Có động tĩnh gì chưa?”

Vưu Gia suy nghĩ, hình như tháng này kinh nguyệt của cô chậm mấy ngày, cô không xác định, đổ mồ hôi lạnh nói: “Vẫn… Vẫn chưa có đi!”

“Cái gì kêu vẫn chưa có đi?”

Lục Quý Hành nắm tay cô, gật đầu với mẹ Vưu: “Mẹ đừng nhọc lòng, việc này cũng không vội được.”

“Vội, sao có thể không vội, người trẻ tuổi khỏe mạnh, nỗ lực một chút là có con ngay!”

Còn nỗi lực… Vưu Gia oán trách: “Mẹ!”

Nhìn xem mẹ nói gì, giống lời nói sao? Mặt già của cô đỏ hết cả lên.

Vì thế mấy giờ tiếp theo, tình huống biến thành đại hội giục sinh một cách khó hiểu.

Vưu Tĩnh Viễn còn trêu chọc Lục Quý Hành: “Xong rồi, sau này chăm hai đứa trẻ, em rể đúng là quá vất vả.”

Lục Quý Hành cực kỳ lươn lẹo, anh biểu hiện trước mặt ba mẹ vợ: “Không vất vả, nên làm.”

Vưu Gia ghé vào lòng Lục Quý Hành, nhìn vẻ mặt một lời khó nói hết của Vưu Tĩnh Viễn mà cười không thở được.

Ngày này trôi qua như vậy.

Vưu Tĩnh Viễn đưa vợ về chung cư của mình, trước khi đi mẹ Vưu và con dâu lưu luyến không rời tay, Vưu Tĩnh Viễn không kiên nhẫn kéo Chu Thiến một cái: “Được rồi mẹ, mẹ chiếm cô ấy cả một ngày, nên để con đưa cô ấy về nhà rồi.”

Cô dâu mới mặt mũi đỏ bừng.

Chậc.

Lục Quý Hành cũng đưa Vưu Gia về nhà. Vưu Gia bò lên ghế là lăn ra ngủ luôn, Lục Quý Hành ôm cô xuống xe, mấy phóng viên không xổm dưới nhà không biết trông coi cái gì, bọn họ lấy anh là bấm máy ảnh điên cuồng, Lục Quý Hành nghiêng đầu nhìn, cười hỏi: “Người anh em, hợp tình hợp pháp, cái này cũng phải chụp à?”

Vưu Gia lập tức tỉnh táo, cô xoay người lăn xuống, mắt to trừng mắt nhỏ với phóng viên, lần đầu tiên có hiểu biết chính xác với thân phận vợ minh tinh của mình.

Làn sóng trên mạng vẫn chưa bình, quần chúng ăn dưa vẫn như cỏ đầu tường, gió nhẹ một cái là nghiêng theo, cãi cọ ầm ĩ cái gì cũng có, chỉ có fans của Lục Quý Hành luôn trước sau như một, chỉ muốn xem Lục Quý Hành lật xe, hôm nay Vưu Gia đi xem, phát hiện các fans của anh tạo ra một làn sóng mới.

“Con trai, xông lên đi! Anh rể con tới sau mà vượt trước rồi kia, nửa năm đã theo đuổi được vợ, lên làm ba, sao con không có tiền đồ thế!”

“Kế hoạch tạo người của anh khi nào mới có thể làm được?”

“Xin hãy giao Tiểu Tiểu Quý ra đây a a a!”

“Em không thể không sinh ra nghi ngờ với năng lực của anh.”

“Anh đừng làm bọn em cảm thấy anh không được có được không!”

“Anh, hứa với em, đứng lên đấu tranh nhé?”

Vưu Gia: “…”

Áp.. Áp lực thật lớn.

—————————————

Chú thích 1. Hội chứng Stockholm đề cập đến các triệu chứng có thể xảy ra ở một người đang trong tình trạng làm con tin hoặc tù nhân bị giam giữ. Thông thường, những cảm giác này có thể được mô tả là sự cảm thông đối với những kẻ bắt giữ hoặc sự phát triển của mối quan hệ với những kẻ bắt giữ. Phản ứng này cũng có thể được nhận ra ở những người đã rời bỏ các tôn giáo, các mối quan hệ lạm dụng hoặc các tình huống đau thương khác.