Mối Tình Đầu Cả Đời

Chương 38

Chương 38
Editor: Qing Yun

Hiện tại Vưu Gia không quan tâm Lục Quý Hành có ra ngoài hái hoa ngắt cỏ hay không.

Cô chỉ quan tâm chân anh trai mình còn ổn không.

Lấy cả giấy chứng nhận kết hôn ra, lúc cô nhìn thấy quả thật đầu óc tràn đầy “????”

Thao tác làm màu gì thế này!?

Cả ngày ở trong gió lốc, bị người suy đoán tiêu cực, bị người tung đủ loại tin nóng, người tự xưng là biết chuyện xuất hiện khắp nơi, thậm chí bối cảnh của Vưu Gia bị lôi ra cô cũng không khiếp sợ như vậy.

Từ khi Lục Quý Hành công bố trạng thái hôn nhân là bắt đầu có vô số người tò mò vợ anh là người thế nào, đơn giản có hai cách nói, hâm mộ nói cô mệnh tốt, ghen ghét nói cô chắc chắn dựa vào bối cảnh.

Lúc này đào ra quan hệ của cô và Vưu Tĩnh Viễn, lập tức phù hợp với lời suy đoán kia, như thể người khác hạnh phúc là có lỗi với cuộc đời của họ. Theo định luật hóng drama, càng phù hợp với tưởng tượng âm u của người có tâm lý vặn vẹo thì có dễ đi vào lòng bọn họ.

Vì thế có người tin Lục Quý Hành đi lên nhờ anh vợ.

Đối với điều này, Vưu Gia chỉ có thể cho một ánh mắt xem thường.

Đều là tin đồn lung tung rối loạn cả.

Những hành vi lấy việc xoi mói bịa đặt về người khác để làm niềm vui, Vưu Gia đều làm lơ không để ý đến, có một số người tựa như nghiện được chú ý, bạn không chú ý đến họ, họ càng tức giận buồn bực.

Vưu Gia cảm thấy có mấy người thật sự không thể nói lý, người ta yêu nhau rồi kết hôn nhưng lại cố ý vẽ ra âm mưu, yêu hay không yêu có liên quan gì đến thân phận bối cảnh hay không, lại nói đây là chuyện của hai người, người khác nói mãi thật sự không khác gì mấy người ngồi lê đôi mách, quá hạ giá!

Hơn nữa Vưu Gia thật sự không hiểu, Vưu Tĩnh Viễn nhà giàu mới nổi, nào được xưng là có bối cảnh, lúc công ty anh ấy mới thành lập, một phần là nhờ cô moi hết tiền tiết kiệm ra giúp mới chống đỡ được!

╯^╰

Không nghĩ, suy nghĩ nhiều ngoài làm chính mình không vui ra thì không có tác dụng gì nữa.

Có thời gian suy nghĩ còn không bằng đi làm việc thú vị khác.

Vưu Gia gọi điện thoại cho Văn Than, nói bóng nói gió hỏi anh ấy về Vưu Tĩnh Viễn, Văn Thanh vẫn ngây ngốc như cũ, hơi gài bẫy một chút là sập ngay: “Gần đây tổng giám đốc Vưu ngày càng táo bạo… Cô Chu? Tôi chưa gặp lần nào… Dạo này anh Vưu đang ở khách sạn, còn chưa về nhà lần nào đâu!… A, tối nhớ ra rồi, hình như có người đang ở trong nhà anh Vưu…. Không biết là ai hết… Anh Vưu vừa mới nghe điện thoại, hình như nói về bên sông Uyển.”

Vưu Gia nhớ rõ đồng chí lão Vưu và mẹ Vưu đến chuyện anh ấy yêu đương cũng không biết. Cái này thì hay rồi, giấy chứng nhận kết hôn đã có, còn mua một tặng một, mang về một đứa cháu nội. Vì thế hơn nửa đêm mà con còn chạy về nhà, tính toán vây xem toàn bộ quá trình Vưu Tĩnh Viễn bị đánh gãy chân.

Lục Quý Hành không yên tâm về cô, đương nhiên cũng đi cùng.

Vì thế hai người mang theo mục đích đi gõ cửa nhà ba mẹ.

Mẹ Vưu ra mở cửa, cửa vừa mở Vưu Gia liền nghe thấy tiếng đập, đồng chí lão Vưu là ông lão tính cách ôn hòa, nhưng một khi nổi nóng thì chắc chắn sẽ làm người ta nghĩ tính xấu của Vưu Tĩnh Viễn là di truyền từ ông ấy.

Lão Vưu đập bàn một cái, mạnh đến mức cả tầng lầu như rung theo.

Vưu Gia nghe thấy một tiếng rống giận: “Vưu, Tĩnh, Viễn, anh giỏi quá rồi! Ha? Đủ lông đủ cánh rồi đúng không! Hoang đường! Vớ vẩn!…”

Lão Vưu nói năng lộn xộn mắng anh ấy một hồi, sau đó đặt mông ngồi xuống ghế, há miệng thở phì phò, có thể thấy ông tức giận vô cùng, nếu không phải lão Vưu khỏe mạnh thì Vưu Gia đã phải lên vỗ lưng cho ông dễ thở hơn rồi.

Hai người ở thư phòng, cổng tò vò mở ra, Vưu Tĩnh Viễn đưa lưng về phía cửa, một thân tây trang xám bạc như là vừa bước ra từ yến hội nào đó, mặc dù quỳ gối thẳng tắp ở đó nhưng Vưu Gia đều có thể nhìn ra khí chất màu mè của anh ấy.

Anh ấy dùng giọng điệu trần thuật bình thản: “Con trai biết sai, nhưng không hối hận.”

Nhìn xem, cứng đầu cứng cổ, làm Vưu Gia cũng muốn đi lên đá cho anh ấy một cái. Nhưng nghe thấy anh ấy nói vậy, sự tò mò trong lòng lại thiêu đốt.

Ấn tượng của cô với Chu Thiết không được tốt cho lắm, có lẽ là vì danh tiếng của cô ấy không tốt, thấy thế nào cũng có ý tứ khác, giới giải trí chỗ nào cũng có chuyện tự buôn bán chính mình để được nổi tiếng, người trong giới chắc cũng nhìn quen, dù sao cũng là người muốn cho người muốn nhận, Vưu Gia không có gì muốn nói, nhưng lòng người luôn có phần bất công, dù anh trai cô có hoang đường thế nào thì đó cũng là anh trai cô.

Cô không thích Chu Thiến cũng không phải không có lý.

Nhưng lúc này, cô đột nhiên hơi tò mò Chu Thiến là người như thế nào.

Thật ra trước giờ Vưu Gia chưa từng lo lắng Lục Quý Hành có tâm tư gì, Lục Quý Hành là người cao ngạo lại tự phụ, người có thể lọt vào mắt anh vốn đã ít, anh lại có tính cố chấp, thứ ai coi trọng dù không đáng một đồng anh cũng trân trọng cả đời.

Cái gọi là “vào trước là chủ” tuyệt đối áp dụng với anh.

Vưu Gia bất tài, vui vẻ vào trước là chủ.

Nếu cô có cái đuôi, bây giờ nhất định nó vểnh lên thật cao.

Nhưng Vưu Tĩnh Viễn không không giống cô, trước giờ Vưu Gia vẫn luôn châm chọc thái độ đối với tình cảm của anh ấy.

Bạc tình, theo chủ nghĩa không kết hôn, không từ chối gặp dịp thì chơi, không biết nhường nhịn phái nữ, ai nhìn trúng anh ấy thì coi như xui xẻo, còn anh ấy thì hoàn toàn không thấy bứt rứt hay áy náy gì.

Từng yêu đương bốn năm lần, người đầu tiên là yêu sớm, Vưu Gia nhớ rõ đó là cô nàng khá ăn chơi, thích anh ấy cho nên hơi thu liễm. Anh ấy vui vẻ thì dỗ người ta, không vui thì không quan tâm đ ến, sau đó cô nàng này đá anh ấy, anh ấy không đau không ngứa, còn rủ bạn đi chơi bóng, nhưng cô nàng kia thì khóc đến trời sụp đất nứt.

Chính Vưu Gia là người không quá thích những cô nàng ăn chơi nhưng cũng yên lặng châm cho cô ấy một cây nến.

Sau đó tiếp tục yêu đường với hai ba người nữa nhưng không ai được lâu dài, Vưu Gia nhớ không rõ đó là ai, chỉ gặp mặt một vài lần, cảm giác Vưu Tĩnh Viễn không để tâm đ ến đối phương, cho nên chia tay là điều không ngoài ý muốn.

Lúc học đại học cũng có một lần, nhưng nghe nói cô gái kia là ớt cay, ngủ xong liền chạy, một trong số ít những lần lật thuyền trong mương của Vưu Tĩnh Viễn, Vưu Gia vui sướng khi thấy người gặp họa rất lâu.

Nói anh ấy giống như cô vợ nhỏ, bị người ta ăn sạch sẽ rồi nhấc quần chạy lấy người, anh ấy chỉ biết tự giận dỗi.

Bây giờ cô mới chợt nghĩa đến…

Chu Thiến… Chẳng lẽ là… Vị hại anh… Lật thuyền trong mương kia?

Lấy tính cách nhe răng tất báo của Vưu Tĩnh Viễn, chuyện này cũng không phải không có khả năng.

Cái này thì đúng là thú vị.

Mẹ Vưu biết Vưu Gia nem náo nhiệt không chê chuyện lớn, bà ấy lườm Vưu Gia một cái sau đó kéo Lục Quý Hành vào nhà.

Bà nói: “Trễ thế này rồi, đêm nay hai đứa đừng đi nữa, mẹ đi dọn phòng Vưu Gia một chút.” Nói là dọn phòng nhưng thực tế chỉ đổi chăn đệm. Trước khi đi, bà con nhỏ giọng cảnh cáo Vưu Gia: “Con bớt tò mò đi, ba con đang giận lắm đấy!”

Vưu Gia gật đầu lia lịa, cô lại không ngốc.

Lão Vưu còn đang đập bàn đập ghế mắng Vưu Tĩnh Viễn, cuối cùng cảm thấy chưa hết giận, ông cầm ống đựng bút ném lên người anh ấy, bút rơi đầy đất, Vưu Tĩnh Viễn vẫn không động đậy, vẫn quỳ thẳng tắp như cũ, không khí trầm trọng khác thường.

Sau đó cuối cùng lão Vưu cũng buông lỏng, lạnh lùng nói: “Tìm thời gian đưa người về ăn cơm.”

“Vâng.”

Trong bầu không khí hít thở không thông này, Vưu Gia đột nhiên đi đến trước mặt Lục Quý Hành: “Gạo nấu thành cơm, chiêu làm trước báo sau của anh trai em giỏi thật. Đồng chí lão Vưu mắng anh ấy một trận nhưng vẫn phải sắp xếp cho người ta đến ăn cơm. Thật là đau lòng lão Vưu là em.” Nói xong, cô mượn người Lục Quý Hành để che đậy, chụp lại khoảnh khắc này của đồng chí Vưu Tĩnh Viễn.

“Lịch sử khắc ghi thời khắc này, chờ anh ấy già rồi em đưa cho anh ấy xem, nhìn đi, Vưu Tĩnh Viễn cũng có ngày khom lưng vì tình yêu.” Vưu Gia vui sướng mặc sức tưởng tượng.

Lục Quý Hành: “…”

Vì thế bi kịch biến thành hài kịch chỉ trong một giây, Lục Quý Hành ấn tay cô, cuối cùng không thể làm gì ngoài nói một câu: “Câm mồm.”

Vưu Gia tan làm về chưa ăn cơm, mẹ Vưu đi nấu bữa ăn khuya cho cô, Vưu Tĩnh viễn tiếp tục quỳ ở thư phòng để suy nghĩ về việc mình đã làm, đồng chí lão Vưu tức giận nên về phòng ngủ, vì thế cả phòng ăn chỉ còn Vưu Gia và Lục Quý Hành, anh đã ăn cơm xong, đang ngồi nhìn cô.

Mỗi lần Vưu Gia ngẫu nhiên ngẩng mặt lên là có thể nhìn thấy khuôn mặt được ông trời thiên vị của anh, cô đột nhiên cảm khái: “Thật ra em nghĩ rất thoáng, loại động vật ăn cỏ không có tính công kích như em bị một con sói nhớ thương thì không chạy được, em nhận mệnh, sống rất vui vẻ. Còn người phúc hắc đen tối như anh, gặp phải một con thỏ muốn ăn mà không ăn được mới là trừng phạt lớn nhất của trời cao dành cho anh. Nhưng người ương bướng còn tự cao tự đại như Vưu Tĩnh Viễn ấy, cái thích hợp nhất là lật thuyền trong mương.”

Lục Quý Hành: “…”

Anh gõ đầu cô, thở dài nói: “Sớm muộn gì em cũng chọc Vưu Tĩnh Viễn tức chết.”