Mọi Người Đều Đang Đoán Kim Chủ Của Tôi Là Ai

Chương 95: Trở Về

Lục Ninh không đợi được Hạ Đông Minh về trước, mà thay vào đó là nhận được cuộc gọi của Lý Đường, hai anh em họ đã hẹn gặp mặt nhau.

Ban đầu Lý Đường không biết Lâm Thiến Thiến tồn tại suy nghĩ này, cho đến tận khi nhìn thấy bức ảnh của Lục Ninh bị phát tán trên mạng, cậu ta sống ở dưới tầng nhà Lục Ninh, thế nên cũng hiểu rất rõ có những ai ra vào nhà cậu, nhưng điều trùng hợp nhất là Lâm Thiến Thiến đã biến mất vào ngày Lục Ninh xảy ra chuyện, gọi điện thế nào cũng không liên lạc được, đến lúc này cậu ta mới tin vào lời của Lục Ninh, cô gái kia đúng là có ý khác.

Lục Ninh nói như vậy không phải là vì coi thường Lý Đường, cậu ta không biết giữa hai người họ đã có chuyện gì nhưng Lý Đường biết bản thân mình đã sai, vì vậy mới muốn xin lỗi cậu.

Lục Ninh đối với cậu ta quá tốt, nhưng cậu ta lại toàn ngáng đường Lục Ninh, thậm chí còn nói ra những lời lẽ gây tổn thương đến cậu, thật sự là Lục Ninh không đáng bị đối xử như vậy. Lý Đường xin lỗi mà nói năng cũng có phần không được tự nhiên, cậu ta đúng là một thằng nhóc miệng nói một đằng nhưng trong lòng lại nghĩ một nẻo.

Lục Ninh cũng kể cho Lý Đường nghe khúc mắc giữa mình và nhà họ Lâm, nhưng không nhắc đến việc Hạ Đông Minh đã nhúng tay vào chuyện đó, Lý Đường lúc này mới biết rõ đầu đuôi câu chuyện, cậu ta và Lâm Thiến Thiến gặp nhau đúng là tình cờ, thế nhưng sau khi biết được Lục Ninh là anh trai của Lý Đường cô ta mới nảy ra ý định xấu, nhưng Lâm Thiến Thiến dẫu gì cũng chỉ là một cô gái, da mặt mỏng, không dám tung ra những cái quá đáng hơn, tuy rằng một bức ảnh kia cũng đã đủ gây ra phiền phức lớn cho Lục Ninh rồi一一

Đến cùng thì nhà họ Lâm có người phải chết cũng là vì cậu.

Lục Ninh không có ý định tha thứ cho Lâm Thiến Thiến, nhưng cũng không định trả thù cô ta.

Lý Đường lúc này đã biết được sự thật, cậu ta nhìn vào Lục Ninh, đôi môi mấp máy nhưng lại không nói gì, Lục Ninh chỉ mỉm cười, khi chuẩn bị rời đi lại nhận được điện thoại của Lâm Tuyết Như, sau đó cậu lại nghe thấy tiếng Lý Đường ở đằng sau vang lên: “Anh… người đó mà đối xử không tốt với anh… em sẽ thay anh đánh anh ta.”

Lục Ninh nghe thấy vậy bèn ngẩn ra, cậu quay đầu lại, chợt nở nụ cười rồi xoa đầu người kia một cái. Đây có lẽ là khoảng thời gian hai anh em hòa hợp nhất trong suốt hơn mười mấy năm qua, ánh mặt trời chiếu vào mặt bên của Lục Ninh, phát ra ánh sáng màu vàng.

Lý Đường chớp chớp, trong mắt hiện lên một tia ẩm ướt.

Lục Ninh con người này一一

Tại sao đến giờ cậu ta mới phát hiện Lục Ninh tốt đến như vậy?

Tốt đến mức khiến người mặc cảm bởi nhiễm phải bụi trần.

Lý Đường cũng nên bắt đầu cuộc sống của mình thật tốt. Cậu ta chuẩn bị ra ngoài tìm việc làm, nhân tiện hoàn thành việc học của mình ở Trung Quốc. Nếu không có Lục Ninh, ai biết được nhỡ đâu trong một góc tối nào đó, cậu ta lại trở thành một kẻ nghiện ngập không biết xấu hổ thì sao?

Vẫn là những năm này, lần đầu tiên Lý Đường gọi Lục Ninh một tiếng anh từ tận đáy lòng như thế kia.

Lục Ninh hồi còn nhỏ trông thật sự rất xinh đẹp, giống hệt như một cô bé, Lý Đương ghét Lục Ninh không phải là vì mẹ Lục.

Mà hoá ra là vì cậu ta tưởng Lục Ninh là một cô bé.

Nhưng không ngờ đó lại là một cậu bé.

Khi bọn họ gặp nhau lần đầu tiên, cậu bé Lý Đường nhỏ con lần đầu tiên nhìn thấy một chị gái xinh đẹp hơn mình vài tuổi, mà cứ ngỡ như bản thân đã gặp được thiên thần vậy.

Hệt như một con búp bê.

Sau đó cha lại bảo cậu ta phải gọi người này là anh, lúc đó Lý Đường mới biết, chị gái xinh đẹp kia lại không phải là chị gái, mà còn đi theo mẹ mình đến cướp ba của cậu ta.

Vì vậy cậu ta bắt đầu làm mình làm mẩy.

Bây giờ nghĩ lại, thật sự là trẻ con đến đáng sợ.

“Anh…”

Lý Đường khẽ gọi.

Giọng cậu tan vào làn gió, im hơi lặng tiếng.

Giới truyền thông ngày nào cũng theo dõi từng bước đi của Lục Ninh, cậu đi gặp Lý Đường rồi cùng cậu ta chơi game, chỉ cần cậu có động tĩnh gì cũng có thể trở thành đề tài rôm rả. Với khả năng của Hạ Đông Minh thừa sức có thể khiến đám phóng viên này phải ngậm miệng lại, nhưng anh hình như lại khá thích thú việc bọn họ kéo mình và Lục Ninh vào cuộc, vì thế cũng chẳng để ý đến lắm.

Mà nhà họ Hạ cũng chẳng quản nổi anh, bọn họ giống như những con thiêu thân của giới thượng lưu còn đang sống dựa vào Hạ Đông Minh, tuy rằng ai cũng có ý kiến này kia nhưng mà chẳng có ai dám nói ra cả, cũng có kẻ nói chuyện này trước mặt Trần Gia nhưng vị Hạ phu nhân thủ đoạn cứng rắn kia lại chỉ nói: “Con cái lớn rồi tự có ý kiến của mình.” Người ta ngay cả mẹ ruột cũng không quan tâm đến nữa, một đám chú bác thì có tư cách gì, Hạ phu nhân đúng là thực sự bị đe dọa bởi chính con trai bà.

Điểm yếu của bà bị Hạ Đông Minh nắm trong tay, anh đã dùng Hạ Manh Manh để đổi lấy việc được tự do kết hôn, vì vậy bà cũng không còn lựa chọn nào khác. Mặc dù bây giờ giữa bà ấy và Liêu Phàm đã không còn trở ngại gì, nhưng Hạ phu nhân từ đầu đến cuối đều không dám đường hoàng đến với người kia, bởi bà luôn cảm thấy đứa con lạnh lùng của mình đang đứng bên cạnh, giống như cha anh đang nhìn mình bằng ánh mắt chế giễu.

Bà gọi điện cho Hạ Đông Minh, thực ra thái độ cũng đã dịu đi, “Cái cậu minh tinh kia… con dẫn về cho mẹ gặp được không?”

Thế nhưng anh con trai mà bà nuôi lớn, ở đầu dây bên kia lại chỉ cười một cái, đáp: “Không phiền mẹ quan tâm, con không động đến Liêu Phàm đã là nể mặt mẹ rồi.”

Nhàn nhạt, nhẹ nhàng nhưng lại xa cách.

Trần Gia cúp điện thoại, ôm chặt lấy lồng ngực, nước mắt lăn dài trên má.

Cuối cùng bà ấy cũng biết được đó là quả báo của mình, mà bà buộc phải gánh chịu.

Đến cuối tháng, câu chuyện nóng hổi của Lục Ninh mới tiêu tan.

Vào lúc này, Hạ Đông Minh cũng đã trở về.

Vẫn là chiếc áo khoác màu đen kia, đang ở dưới chân công ty đợi cậu.

Không ai biết người đàn ông đẹp trai trong chiếc áo khoác màu đen kia là ai, có rất nhiều các minh tinh nhỏ đều lén lút liếc nhìn. Cảm giác xa cách trên người đàn ông này dường như là bẩm sinh, mấy cô gái cũng lén lút bàn tán xem người này là ai, chiếc xe mà anh ta đỗ dưới lầu rõ ràng là không nổi bật giữa những chiếc xe nổi tiếng hàng triệu khác, thế nhưng thay vào đó khi người đàn ông kia đứng ở vị trí này lại giống hệt như một bức tranh.

Có cô gái dũng cảm đi qua xin số điện thoại, người ở nơi này ai cũng đều khôn khéo, có ai là chưa từng có kinh nghiệm gì đã được tuyển vào đâu, nhưng mà vị tiên sinh này chỉ liếc nhìn một cái chứ không hề nhận lấy danh thiếp của cô gái kia.

Nhiều cô gái bắt đầu cảm thấy ngán ngẩm, bọn họ trước nay luôn được cánh đàn ông đẹp trai giàu có theo đuổi, nay lại có kẻ thiếu hiểu biết mù dở như vậy xuất hiện, vừa tức nhưng vì người đó quá đẹp trai mà lại không nhịn được phải liếc thêm mấy cái.

Cô bé ở quầy lễ tân cũng không ngoại lệ, cả ngày công việc bận rộn, lúc nào chán quá cô ấy cũng thường liếc mắt nhìn ra ngoài cửa sổ.

Sau đó cô ấy nhìn thấy Lục Ninh từ trên tầng đi xuống.

Lục Ninh thực sự là quá đẹp ngay cả khi trong công ty quy tụ rất nhiều mỹ nữ, bước đi của cậu có chút gấp gáp, hình như là bận đi gặp ai đó, cô gái nhỏ vẫn không nghĩ tới hai người này có quan hệ với nhau.

Cho đến khi cô ấy nhìn thấy Lục Ninh đi ra ngoài, người đàn ông mặc chiếc áo khoác màu đen với khuôn mặt lạnh lùng bèn vươn tay qua vai cậu, rồi hai người cùng nhau lên xe.

Dù không có hành động thân mật, nhưng không khí giữa hai người từ đầu đến cuối không phải ai cũng có thể chen vào được.

Hai người này quá xứng đôi, đứng cạnh nhau giống hệt như một bức tranh thủy mặc vậy.

Cô gái nhỏ ngơ ngác nhìn, sau đó bất giác nhớ đến chuyện hóng hớt ở trên mạng, bèn ấn vào bức ảnh động được lan truyền rộng rãi kia, người đàn ông trong bức ảnh đó chỉ nhìn thấy được một nửa khuôn mặt đẹp trai, tuy là không nhìn rõ nhưng lúc này đã có thể hoàn toàn đánh đồng với người đàn ông mới xuất hiện vừa rồi.

Thì ra, anh ấy chính là Hạ tiên sinh.