Tam Loan từ từ đi tới trong gian phòng, Đan Khuyết vô cùng cảnh giác, lật cổ tay bắn một cây châm độc ra ngoài. Tam Loan rút cây đao bên hông ra, chắn ngang trước người, cây châm Đan Khuyết bắn ra đâm vào đao của gã, “choang” một tiếng, cây châm độc rơi xuống. Nhưng Tam Loan không nhìn y, bước từng bước một về phía Kỷ Thư. Đan Khuyết không biết rốt cuộc giữa bọn họ có vấn đề gì, tạm thời không hành động gì thiếu suy nghĩ, một tay thủ sẵn châm độc làm ám khí, tay kia cầm thanh đao, mắt nhìn chòng chọc Tam Loan và Kỷ Thư, vểnh tai lên nghe ngóng động tĩnh bốn phía.
Tam Loan khom người xuống, nhấc cằm Kỷ Thư lên, Kỷ Thư không chút sợ hãi mà nhìn gã đăm đăm, trong mắt mang theo ý cười: “Cuối cùng cũng không thể gạt được ngươi.”
Tam Loan nói: “Ngươi có thể làm được việc gì qua khỏi mắt ta sao? Ta chỉ hiếu kỳ là, rốt cuộc ngươi muốn làm cái gì.” Gã đưa mắt nhìn Đan Khuyết, nhếch môi lên: “Năm đó hắn phụ tâm ý của ngươi, hại ngươi đến nỗi này, ngươi bày trò gậy ông đập lưng ông, là để trả thù sao?”
Đan Khuyết chau mày.
Kỷ Thư lại lắc đầu: “Trả thù hắn? Sao ta phải làm như vậy? Ta, chưa từng hận hắn.”
“Ồ?” Trong mắt Tam Loan lóe lên một tia kinh ngạc, “Ngươi không muốn hắn chết? Ta chuẩn bị nhiều cách muốn ngươi có thể hài lòng như vậy, tuy Vô Mi đi rồi, nhưng lưu lại cũng có nhiều cái tốt.”
Kỷ Thư mỉm cười: “Ta chưa từng nghĩ tới việc lấy mạng hắn.”
Tam Loan có vẻ mê man: “Vậy ngươi làm như vậy là vì cái gì?”
Kỷ Thư nói: “Ngươi đoán xem?”
Tam Loan cúi người xuống, mặt ghé sát về phía y, nheo mắt lại nói: “Ngươi muốn mượn thế lực của hắn để tiêu diệt Xích Hà Giáo? Ta buông thả ngươi như vậy, nếu ngươi muốn tiêu diệt giáo, chẳng cần phải mượn tay hắn. Để ta nghĩ kỹ một chút, có chuyện gì mà ngươi không làm được, nhưng lại mong hắn có thể làm được? Sao, muốn giết ta sao?”
Ý cười trên mắt Kỷ Thư càng sâu, hơi thở dài: “Quả nhiên ta không gạt được ngươi.”
Bàn tay Tam Loan nắm cằm y lại siết chặt, Kỷ Thư bị đau, hơi cau mày lại. Tam Loan vẫn diện vô biểu tình như trước: “Vì sao?”
Đan Khuyết nghe đoạn đối thoại của hai người, không khỏi có chút mê man. Nhưng y không buông lỏng cảnh giác, nín thở nghe, thế nhưng trên đỉnh Loan Trúc này ngoại trừ ba người họ ra, quả thật không còn người thứ tư.
Kỷ Thư cười nói: “Một tay ngươi nuôi lớn ta, không phải ngươi hiểu rất rõ ta hay sao? Sao phải hỏi nhiều như vậy.”
Tam Loan nói: “Nói sai rồi. Nếu không phải ta muốn nhìn xem rốt cuộc ngươi làm gì, ta đã không để cho ngươi làm tới nước này. Lại nói, ta không thể nào hiểu nổi ngươi.”
Kỷ Thư xoay mặt, tránh khỏi ngón tay giữ của Tam Loan, ngẩng đầu ghé tới gần, thấp giọng nói bên tai Tam Loan một câu. Y nói rất nhỏ, ngay cả thính lực Đan Khuyết hơn người, nhưng cũng không thể nghe rõ y nói gì. Mà Tam Loan vẫn luôn bình tĩnh đột nhiên cứng người, ánh mắt như điện giật mà quét mắt nhìn Đan Khuyết.
Đan Khuyết ngẩn người, vẫn chưa hiểu rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, Tam Loan thu hồi đường nhìn, ánh mắt hung ác nhìn chòng chọc Kỷ Thư: “Hắn giết ngươi, còn ta đã cứu ngươi.”
Một lát sau, Tam Loan buông Kỷ Thư ra, cuối cùng cũng để ý tới Đan Khuyết: “Sí Diễm, ngươi tới đây một mình, là muốn quyết đấu với ta sao?”
Đan Khuyết cười lạnh một tiếng.
Tam Loan từ từ rút đao ra, nói: “Nghe giang hồ đồn, một năm qua võ công ngươi đột nhiên tăng mạnh, ta cũng rất hiếu kỳ. Dựa vào tính nết của ngươi, lúc hai mươi tuổi đã đạt tới đỉnh cao, sau này chỉ có thể xuống dốc. Thế nhưng nghe nói ngươi biết tiểu giáo chủ của Thiên Ninh Giáo. Ta cũng rất hiếu kỳ với Thiên Ninh Giáo, nói không chừng giáo chủ Thiên Ninh Giáo có gì đó thần kỳ. Hôm nay để ta mở mang một chút, Đan Khuyết, ngươi đừng khiến ta phải thất vọng.”
Đan Khuyết không nói gì, chỉ rút thanh Đan Hà đao ra. Thân đao vừa rút ra khỏi vỏ, nhanh chóng được ánh nến chiếu tới mà lóe lên trong căn phòng mờ tối. Gương mặt Tam Loan lộ ra vẻ ngạc nhiên, nhìn thoáng qua thanh đao trong tay y.
Hai người dần dần ra khỏi phòng, Đan Khuyết xông lên trước, xuất thủ rất hung mãnh, như đại lưu thủy mà mà chém về phía Tam Loan. Tam Loan vô cùng bình tĩnh, nâng đao lên đỡ, hai mũi đao chạm vào nhau, bắn ra tia lửa. Đan Khuyết liền thu tay về, trong lúc trở mình bắn một cây châm độc ra ngoài, bắn về phía tim Tam Loan, Tam Loan lấy làm kinh hãi, vội nghiêng mình né tránh, Đan Khuyết lại chém một đao tới, thanh đao xoẹt qua thân thể gã.
Tam Loan lập tức lui về mấy bước, bày ra tư thế phòng ngự, nheo mắt lại nói: “Quả nhiên có tiến bộ. Ta rất ngạc nhiên với Hàn Cẩm. Giờ hắn đang ở đâu?” Gã quay đầu nhìn về phía vách núi, thấy đỉnh núi cách đó không xa đang cháy rực lên, không khỏi cười lạnh một tiếng.
Lúc này Kỷ Thư cũng từ trong gian phòng đi ra, ôm ngực tựa ở khung cửa, cong mắt quan sát hai người. Đan Khuyết lại đột nhiên tấn công tới, Tam Loan nâng đao lên đỡ, hai thanh đao không ngừng phát ra tiếng kim loại va chạm, hòa cùng một chỗ với tiếng ho khan của Kỷ Thư.
Lúc Hàn Cẩm chạy tới dưới chân núi, chỉ thấy hai người trên đỉnh núi đang đánh nhau. Tam Loan xuất thủ vô cùng thận trọng, không chủ động tấn công mà chỉ thủ. Còn từng chiêu của Đan Khuyết thì mang theo sát khí, hận không thể lấy mạng đối phương chỉ trong một chiêu. Động tác hai người càng lúc càng nhanh, khiến người ngoài hoa cả mắt, thoạt đầu nhìn qua một chút, là Đan Khuyết chiếm thế thượng phong, có vài chiêu nguy hiểm, nếu động tác Tam Loan chậm một chút, sẽ bị lưỡi đao Đan Khuyết làm tổn thương. Thế nhưng, Hàn Cẩm lại trở nên nóng ruột: Tình cảnh Đan Khuyết bây giờ, thật ra không có lợi một chút nào.
Đan Khuyết và Tam Loan là đối thủ cũ của nhau, mỗi lần hai người giao thủ, đều là Đan Khuyết thua cuộc, có thể nói Tam Loan đã trở thành bóng ma trong lòng Đan Khuyết. Lần này Đan Khuyết trải qua tu luyện trong Đằng Long Cốc, công lực tăng lên không ít, theo lý thuyết không hề kém Tam Loan. Nhưng hai người vừa giao thủ, Đan Khuyết lại rơi vào trong một vòng luẩn quẩn. Trong lòng y kiêng kỵ Tam Loan, trước đây mỗi lần hai người giao thủ Tam Loan đều phòng ngự là chính, nhân lúc Đan Khuyết lộ ra sơ hở để đánh bại y trong một chiêu, cứ như vậy, Đan Khuyết càng vội tốc chiến tốc thắng, muốn đánh bại Tam Loan trước khi gã phát hiện ra sơ hở của mình, kết quả lại bất tri bất giác quay về lối cũ. Thoạt nhìn Tam Loan rối loạn, nhưng lại hết sức trầm ổn, mà Đan Khuyết nhìn như trầm ổn, nhưng lại lộ rõ thái độ lấy trứng chọi đá.
Hàn Cẩm muốn leo lên núi hỗ trợ Đan Khuyết, nhưng hắn nhớ tới chuyện dị thường ở An Dương Cư, vội vã nhìn xung quanh tìm quân mai phục, quả nhiên, hắn nhanh chóng phát hiện ra bốn phía xung quanh sườn núi như có ánh sáng kim loại lóe lên. Hàn Cẩm sốt ruột cả lên, muốn xông lên núi giải quyết trận địa mai phục này, nhưng hắn nhìn thoáng qua đỉnh Loan Trúc, lại nhận thấy không ổn.
Đan Khuyết không tìm ra được sơ hở của Tam Loan, lại càng trở nên nóng vội, càng không chiếm được lợi thế. Y khổ luyện trong núi nửa năm, tự cảm thấy công lực mình tăng mạnh, nhưng không ngờ trong khoảng thời gian này võ công Tam Loan cũng tăng lên. Huống hồ, y thấy Tam Loan đã đoán được hành động của mình, chắc chắn bốn phía xung quanh đã bị mai phục, chỉ sợ Hàn Cẩm ở bên đó xảy ra chuyện gì, chỉ muốn tốc chiến tốc thắng, phóng một cây đuốc, dẫn theo Hàn Cẩm rời khỏi đây, sao có thể không nóng ruột được?
Bất chợt, Đan Khuyết bỏ qua đao pháp ban đầu, đâm một đao về phía dưới thân Tam Loan. Y đột ngột thay đổi sáo lộ, nhưng Tam Loan cũng phản ứng rất nhanh, liền thu chân nhảy lên. trường đao của Đan Khuyết hất lên, Tam Loan mượn lực mà đạp lên đao một cái, bay người về phía sau, tiếp đất cách đó hơn một trượng. Đan Khuyết không đợi gã tiếp đất đã xông lên, trường đao đâm về phía eo gã, Tam Loan vừa tiếp đất, còn chưa đứng vững, không theo kịp tốc độ của y, cuối cùng cũng hoảng hốt, nhưng dẫu gì gã cũng là cao thủ tuyệt đỉnh, Đan Khuyết vừa xuất chiêu gã đã đoán được động tác tiếp theo của y, đầu ngón chân vừa chạm đất đã phát lực tránh người đi, chỉ là tốc độ không kịp, bị thanh đao của Đan Khuyết đâm qua eo, nhất thời máu tươi bắn ra.
Đan Khuyết xuất chiêu này vô cùng tàn nhẫn, vốn tưởng Tam Loan muốn tránh cũng không tránh được, không ngờ Tam Loan vẫn kịp tránh chỗ hiểm. Y không kịp thu đao về, thanh đao đâm về bên thân Tam Loan, y đang định thu thế, Tam Loan lại dùng sức đánh một chưởng về phía lưng y. Một chưởng này dùng vài phần nội lực. Đan Khuyết cảm thấy chưởng phong liền né tránh. Nhưng nãy giờ họ đã đấu tới sát mép đỉnh Loan Trúc, lúc này y không dừng lại được, từ tên đỉnh núi rơi xuống.
Đỉnh núi này chỉ cao ba bốn trượng, vốn Đan Khuyết xuất khinh công sẽ không mảy may thương tích mà tiếp đất an toàn, nhưng lúc cơ thể y đang rơi trên bầu trời, liền thấy bốn phía xung quanh lóe ra ánh sáng bạc, ngay sau đó mấy mũi tên từ hai bên bắn tới, y không khỏi kinh hãi. Y không ngờ Tam Loan lại lên kế hoạch mai phục ở đây, đợi y rơi xuống núi lộ ra sơ hở. Lúc này y ở trên không trung, không có chỗ để mượn lực, chỉ có thể rút đao ra đỡ lại, nhưng y không kịp đỡ mưa tên phóng tới, mắt thấy sắp trúng tên, đột nhiên một bóng đen lao về phía y.
Hàn Cẩm đang muốn giải quyết chỗ mai phục này thì trông thấy Đan Khuyết và Tam Loan đấu với nhau, trong lúc Đan Khuyết đi ngược lại hắn đã thấy không ổn, bởi vậy nên mặc kệ trận địa mai phục này, Đan Khuyết vừa rơi xuống sườn núi liền xông lên. Hàn Cẩm thay Đan Khuyết đỡ rất nhiều mũi tên, nhưng còn chưa kịp thở phào, lại nghe thấy phía sau có mấy tiếng vù vù cắt gió mà bay tới, có rất nhiều đệ tử Xích Hà Giáo xông tới dưới chân đỉnh Loan Trúc.
Hai người ở trên không trung hết sức bị động, không cách nào khống chế cơ thể, Hàn Cẩm muốn tránh cũng không tránh được, chỉ có thể ôm chặt lấy Đan Khuyết, dùng lưng đỡ những mũi tên phi tới. Đan Khuyết đối mặt với hắn, trông thấy phía sau lưng hắn có rất nhiều đầu mũi tên, nhất thời con ngươi co rút lại. Trong khoảnh khắc ngàn cân treo sợi tóc, y cắn răng kéo Hàn Cẩm mà trở mình trong không trung, tự mình đón những mũi tên này lao tới.