Động thạch vừa rung lên, Kỷ Thư vội vã kéo Hàn Cẩm lên, y không biết rốt cuộc Hàn Cẩm đã chạm phải cơ quan gì, không thể làm gì hơn là đầu tiên kéo hắn vào trong góc tường. Nhưng bọn họ còn chưa tới góc tường, đột nhiên một nơi phía trên đỉnh đầu mở ra, vô số hòn đá to từ trên cao rơi xuống.
Hai người vội vã ôm lấy đầu, nhưng một tay họ bị còng lại, chỉ có thể dùng một tay ôm lấy đầu.
Những hòn đá không ngừng rơi xuống đất, tạo ra tiếng động mạnh, khiến bọn họ không nghe được tiếng gì khác, lúc hòn đá rơi xuống đất gây ra bụi mù, cản trở tầm nhìn của họ, thậm chí họ còn không biết nên trốn vào đâu, chỉ có thể bị động mặc cho số phận, trong bất chợt, Hàn Cẩm cảm thấy còng tay mình bị kéo một chút, làm đau cả cổ tay. Hắn đoán có lẽ Kỷ Thư bị đá đập phải, vội hét to: “Kỷ Thư? Tiểu Mỹ Nhân?” Thế nhưng hắn không nghe thấy tiếng Kỷ Thư trả lời.
Một lát sau, tiếng đá rơi dần dần ngưng lại, Hàn Cẩm rất may mắn, hắn không bị bất cứ tảng đá nào rơi trúng. Nhưng đến khi hắn nhìn sang bên cạnh, không khỏi hoảng sợ: Kỷ Thư ngã xuống mặt đất, trên lưng y có một vết màu đen rất to, bên cạnh mặt đất là một vũng máu tươi, ban nãy y bị một tảng đá lớn đập trúng lưng, chấn thương nội phủ, nôn ra máu tươi.
Hàn Cẩm nén chịu cơn đau do Triêu Hàn Mộ Noãn gây nên, đỡ Kỷ Thư dậy. Kỷ Thư đang hôn mê. Hắn chật vật kéo Kỷ Thư dịch tới góc tường, khẽ vỗ mặt y: “Kỷ Thư? Kỷ Thư? Tiểu Mỹ Nhân?”
Kỷ Thư vẫn không tỉnh lại.
Hàn Cẩm vội vã nghe mạch y, cũng may y vẫn còn thở, chỉ là bị tảng đá đập đến hôn mê.
Hàn Cẩm giúp Kỷ Thư lau máu và bụi trên mặt, lại giúp y uống nước, kéo y vào trong lòng, lặng lẽ chịu sự hành hạ của Triêu Hàn Mộ Noãn trong người. Cũng không biết qua bao lâu, người trong lòng hắn đột nhiên cử động, từ từ mở mắt ra.
Kỷ Thư nhắm mắt lại, đỡ trán suy nghĩ hồi lâu, cuối cùng cũng nhớ ra chuyện xảy ra trước khi hôn mê. Y chật vật ngồi dậy, đột nhiên lại ôm ngực vô lực ngã xuống —— bởi vì bị nội thương nghiêm trọng nên y bị độc phát sớm. Kỷ Thư bắt đầu run lên, một lát sau, y dần dần bình tĩnh lại. Hàn Cẩm lật người y nhìn, lại phát hiện ra y đã hôn mê một lần nữa.
Hàn Cẩm sống tới tận bây giờ cũng chưa từng trải qua tình cảnh thảm như vậy, nói muốn trách ai, cái người sống dở chết dở trong lòng kia phải chịu hơn nửa trách nhiệm, dù sao độc là do y hạ, nhưng bây giờ so với hắn, tình cảnh y còn thảm hơn, trách y cũng chẳng được cái gì. Hàn Cẩm nghĩ tới nghĩ lui, hận Xích Hà Giáo tới nghiến răng kèn kẹt, quyết định đợi mình trị thương xong, nhất định phải tận diệt Xích Hà Giáo, biến nó trở thành một phần của Thiên Ninh Giáo!
Cứ như vậy, hai người thay nhau bị độc phát, ở trong thạch thất gần một canh giờ, cuối cùng Kỷ Thư cũng có khí lực mà đỡ tường đứng dậy. Đến lúc này rồi mà y vẫn còn cười được, bình tĩnh lau máu bên thái dương, nói: “Bị tảng đá kia đập vào cái, đầu ta liền thông luôn. Thái xung, Tiểu cát dữ Tòng Khôi. Thử thị thiên môn tu xuất lộ. Địa hộ trừ, Nguy, Định dữ khai. Cử sự giai tòng thử trung khứ. Lục Hợp, Thái Âm, Thai thường quân.Tam thời nguyên thị Địa tư môn.”
(Nghĩa: Thái xung, Tiểu cát với Tòng Khôi. Đó gọi Thiên môn nên xuất lộ. Địa hộ Trừ, Nguy, Định với Khai. Mọi việc theo đây thì chẳng khó. Thái Âm, Lục Hợp, Thái thường kia. Là Địa tư môn phép đã chia)
Hai người hợp lực đẩy hòn đá trên thạch trận, Kỷ Thư dựa theo khẩu quyết nhớ ra mà mở cơ quan, chẳng mấy chốc, phiến thạch tiếp theo được mở ra.
Hàn Cẩm quơ quơ còng tay, liếc mắt nhìn Kỷ Thư: “Này, chúng ta đều thảm ra nông nỗi này rồi, mở cái này ra đi? Đã đến Vạn Ngải Cốc rồi, chỉ cần ngươi tháo ra, ta đảm bảo sẽ để người ta giúp ngươi.”
Kỷ Thư mỉm cười: “Không được, đám người Thiên Ninh Giáo các ngươi rất giảo hoạt, ta không thể thả ngươi.”
Hàn Cẩm không nói gì, tức giận liếc mắt: “Thôi đi. So với đám các ngươi, ta mới biết thật ra ta ở danh môn chính phái.”
Nhưng Kỷ Thư không chịu tháo, Hàn Cẩm cũng không còn cách nào, đành phải theo y tiếp tục đi xuống.
Tiếp đó là một hành lang rất dài, bọn họ đi rất lâu, hoặc cũng không phải là dài, chỉ là do bọn họ đi quá chậm, cứ đi được một đoạn là Kỷ Thư lại chống tay đỡ tường nghỉ một hồi —— y bị nội thương rất nặng, nội thương này còn mạnh hơn độc phát trong cơ thể y, tự y biết, Hàn Cẩm cũng biết, nhưng bọn họ đều không nói ra. Dù sao thì, chỉ cần thuận lợi đi qua hang đá này, họ có thể tới Vạn Ngải Cốc.
Hàn Cẩm vừa đi vừa nhỏ giọng nói: “Rốt cuộc còn bao nhiêu trận nữa? Đi bao lâu mới tới nơi?”
Vừa dứt lời, phía trước xuất hiện một thạch thất. (thạch thất: buồng đá; thạch trận: trận địa bằng đá)
Vào trong thạch thất, trên mặt đất vẫn như trước là một thạch trận, chỉ là thạch trận lần này không phải hình vẽ bát quái, mà là một hình tròn quỷ dị, những hòn đá bên trong để một cách mất trật tự. Hơn nữa, thạch trận lần này không có tám cửa như lần trước, ngoại trừ lối vào ra, chỉ có hai cửa đá.
Kỷ Thư đứng nhìn thạch trận hồi lâu, vẫn không hiểu được: “Ta chưa từng gặp loại trận này, hẳn không phải là thuật kỳ môn độn giáp.”
Hàn Cẩm cau mày: “Ta cảm thấy có chút quen mắt, hình như đã thấy ở đâu rồi.”
Kỷ Thư ngạc nhiên nói: “Ngươi mau nhớ lại xem, đã từng thấy ở đâu? Liệu đây có phải.. ám hiệu gì đó của Vạn Ngải Cốc?”
Hàn Cẩm bị y giục như vậy, cuối cùng cũng nghĩ ra, đây chính là ám hiệu của Vạn Ngải Cốc, mấy năm trước lúc Đỗ Húy xuống núi gặp hắn từng đưa cho hắn xem qua bức tranh này. Hắn nhớ kỹ lại một lúc, nhớ ra hình vẽ, sau đó dẫm xuống những hòn đá tương ứng.
Rầm rầm, cánh cửa đá mở ra thay tiếng trả lời.
Kỷ Thư nhíu mày nhìn thạch trận dưới đất: “Ta nhìn hình vẽ này, hình như là trận âm dương. Nhưng rõ ràng ngươi giải dương trận, sau lại mở âm môn?”
Hàn Cẩm không hiểu những cái này, nói: “Ai biết được người bày trận địa nghĩ gì? Có lẽ đây là trận cuối cùng, giải xong là có thể vào cốc. Đi mau thôi.”
Trên mặt Kỷ Thư hiện lên ý cười, cố nén sự khó chịu trong lòng, theo hắn đi vào cửa đá vừa mở ra.
Bọn họ đi dọc theo hành lang tiến về phía trước, chừng hơn trăm mét sau, phía trước lại xuất hiện một cái cửa đá, nhưng lúc này chỉ đơn thuần là một cánh cửa, không có trận pháp gì. Hàn Cẩm vui vẻ hân hoan, biết có lẽ bên ngoài là Vạn Ngải Cốc, mà Kỷ Thư cũng không che giấu được niềm vui, hai người tiến lên trước, phát hiện bên cạnh cửa đá có một cái nút, Hàn Cẩm vươn tay ấn cái nút kia, chỉ nghe thấy tiếng rầm rầm, sau một trận bụi mù, cửa đá được mở ra, phía trước là một lục địa.
Hai người mừng rỡ, vội ra khỏi thạch đạo, đi ra lục địa. Cánh cửa đá phía sau từ từ khép lại.
Bên ngoài thạch đạo là một rừng cây xanh tươi, chim hót hoa thơm, thật khiến người khác vui vẻ. Kỷ Thư ngồi xổm xuống, hái một đóa hoa lên, đưa lên mũi ngửi, mỉm cười nói: “Là vạn lý hương. Quả nhiên trong Vạn Ngải Cốc có rất nhiều vật hay.” Lại quay đầu hỏi Hàn Cẩm: “Vì sao trong này không có bóng ai cả?”
Vẻ mặt Hàn Cẩm cũng hoang mang: “Nơi này.. hình như không giống trong trí nhớ ta, chí ít, trong trí nhớ ta, ta chưa từng tới nơi này.”
Kỷ Thư nhíu mày, nhớ lại thạch trận khiến y cảm thấy kì quái lúc ban nãy. Thế nhưng y không nói gì, ôm bụng đau thở dốc một hồi, từ dưới đất đứng lên, nói: “Chúng ta đi tìm người đi.”
Nhưng, tâm tình vui vẻ sau khi họ thoát khỏi thạch thất dần dần lắng lại —— bọn họ đi rất lâu, đường trong cốc làm họ chóng mặt hoa mắt, thế nhưng không thấy một bóng người nào trong sơn cốc.
Đi mãi đi mãi, Hàn Cẩm dừng bước: “Ta nhớ mang máng, phụ thân từng nói với ta, để phòng người ngoài xông vào, trong Vạn Ngải Cốc có một mê cốc, dùng để vây hãm kẻ xâm lăng.”
Kỷ Thư khẽ nhíu mày: “Mê cốc?”
Hàn Cẩm day day trán: “Ta chỉ nhớ mang máng, nói chung, nhất định không đúng ở đâu đó, nơi này hoàn toàn bất đồng với Vạn Ngải Cốc trong trí nhớ của ta.
Hai người đều trầm mặc, ngồi xuống bãi cỏ.
Nếu như bọn họ thật sự tiến vào mê cốc, vậy chắc chắn đã xảy ra nhầm lẫn ở đâu đó, ví dụ như trận pháp ban nãy họ đã giải sai, đó không phải sanh môn.
Đột nhiên Hàn Cẩm nghĩ ra cái gì, trong lòng thầm cả kinh, ngẩng đầu nhìn về phía Kỷ Thư. Tuy rằng Kỷ Thư đã nói với hắn rất nhiều chuyện về Xích Hà Giáo, còn luôn miệng nói phản bội lại Xích Hà Giáo vì hắn, nhưng tâm tư người này khó lường, mục đích của y cũng khiến người khác không rõ ràng, y nói thật cả sao? Y và Vô Mi, thật sự xích mích với nhau, hay còn có toan tính nào khác?
Kỷ Thư cũng nhìn lại Hàn Cẩm, ánh mắt hai người đối lại nhau, Kỷ Thư nheo mắt một cái, một lát sau dời đường nhìn qua chỗ khác, khe khẽ thở dài, đoạn nói: “Ngươi nghi ngờ ta?”
Hàn Cẩm nhún vai.
Kỷ Thư khẽ cười hai tiếng: “Ngươi có chắc hình vẽ kia không phải ngươi nhớ lộn, hoặc là nhớ lộn trình tự?”
Ngay từ đầu, bởi vì có rất nhiều hòn đá phức tạp, khiến Hàn Cẩm nhất thời không nghĩ ra, nhưng sau khi hắn nhớ ra hình vẽ, hắn chắc chắn mình không nhớ nhầm, hơn nữa, trình tự hình vẽ kia cũng là Đỗ Húy nói với hắn, trừ phi Đỗ Húy lừa hắn. Nhưng hắn không nghĩ ra Đỗ Húy có lý do gì để lừa mình.
Kỷ Thư trầm mặc một hồi, nét mặt trở nên thoải mái hơn, kéo Hàn Cẩm đứng lên, nói: “Đi thôi, tìm một chút.”
Đi được hai bước, đột nhiên y dừng lại, nhẹ giọng nói: “Ta có thể lấy bất cứ thứ gì ra để nói giỡn, nhưng ta sẽ không lấy tính mạng mình ra để giỡn. Ta muốn sống, chỉ sống mới có thể thấy kết cục sau cùng của đám người đó.”