Vô Mi cũng không biết Hàn Cẩm chính là giáo chủ Cao Thông Minh của Thiên Ninh Giáo, thế nhưng hắn biết Hàn Cẩm là một nhân vật rất quan trọng trong Thiên Ninh Giáo, hoặc là một ma sứ được cho mượn thân phận truyền nhân phái Ngũ Luân để ra ngoài dò la tin tức giang hồ.
Năm đó sư phụ của Vô Mi, Đỗ Húy từng cùng giáo chủ tiền nhiệm Cao Thịnh Phong và Xích Luyện ma sứ Lư Nhã Giang cùng tới quần đảo Mỗ Sơn tìm Nguyệt Kiến Thảo làm thuốc, trong lúc nguy cấp, để bảo toàn tính mạng mình và đồ nhi Đạo Mai, đã cố gắng bỏ thuốc cho Cao Thịnh Phong nhằm uy hiếp ông. Thế nhưng hạ độc còn không thành, lại chọc tới hộ trụ tâm thiết của Lư Nhã Giang, thế nên Lư Nhã Giang đánh đứt gân tay phải của ông để nghiêm phạt. Đỗ Húy đã bỏ lỡ mất cơ hội trị liệu kịp thời, tuy rằng sau khi trở lại Vạn Ngải Cốc chữa được thương thế, thế nhưng cánh tay phải của ông vẫn để lại di chứng, không thể cầm vật nặng, cũng không thể cầm binh khí, nhưng may mà không ảnh hưởng tới sinh hoạt hàng ngày. Trong lúc vô tình Vô Mi đã biết được chuyện này, giờ hắn biết Hàn Cẩm là nhân vật quan trọng trong Thiên Ninh Giáo, liền tính món nợ này lên đầu Hàn Cẩm.
Hắn hét lớn một tiếng: “Hàn Cẩm! Một tay của sư phụ ta, hôm nay ta sẽ đòi lại trên người ngươi!” Nói rồi liền vung mạnh trường đao lên chém về phía đầu Hàn Cẩm, Hàn Cẩm yếu ớt không động đậy được, mà trong khoảnh khắc đó Đan Khuyết lại do dự, không xuất thủ ra cứu. Trong lúc ánh sáng lóe lên, Hàn Cẩm có cảm giác một đời oanh liệt của mình sẽ chấm dứt ở nơi này.
“Xoẹt!”
Đột nhiên một tiếng vang lớn vang lên, hai binh khí va vào nhau, bắn ra tia lửa chói mắt.
Một thiếu niên mặc đồ đệ tử Xích Hà Giáo xông lên che trước mặt Hàn Cẩm, trong tay cầm một thanh đại đao rộng, đón lấy phát đao này của Vô Mi. Nội lực của hắn lớn hơn Vô Mi nhiều, sau tiếng động chói tai, Vô Mi lảo đảo lui về phía sau ba bước, mà thiếu niên kia vẫn đứng yên bất động, chỉ lắc lắc cánh tay tê ngứa, lại cầm đao lên một lần nữa.
Vô Mi khiếp sợ nhìn người nọ: “Hề Tử? Không, ngươi không phải Hề Tử, ngươi là ai?””
Thiếu niên kia làm mặt xấu với hắn, quay đầu nói với Hàn Cẩm: “Tiểu, tiểu thiếu gia, thiếu gia đi trước đi, để người này lại cho thuộc hạ.”
Hàn Cẩm cũng cả kinh: “Tiểu Hữu? Sao ngươi lại ở đây?”
Bạch Tiểu Hữu lật đao lên: “Để sau hẵng nói.”
Vô Mi đột nhiên tấn công tới, Bạch Tiểu Hữu đón lấy một đao của hắn, nhảy lên không đá mạnh vào ngực hắn. Vô Mi không kịp xuất thủ lại, chỉ có thể nghiêng mình né tránh, thế nhưng không kịp, bên chân hắn bị đá vào, ôm ngực lảo đảo lui hai bước.
Võ công Bạch Tiểu Hữu, Bạch Tiểu Tả và Cao Thông Minh đều là được Thiên Tôn Thiên Ninh Giáo và tam đại hộ pháp cùng nhau dạy dỗ, trong những người đồng lứa ở Thiên Ninh Giáo, ngoại trừ Cao Thông Minh ra, hai người họ là lợi hại nhất. Vốn Vô Mi cũng không thắng dựa vào võ công, hiển nhiên không phải là đối thủ của Bạch Tiểu Hữu, qua mấy chiêu, Vô Mi liên tiếp thua bại, nét mặt cũng càng ngày càng căng thẳng.
Hàn Cẩm không lo cho Bạch Tiểu Hữu, nhân cơ hội lúc này, vội kéo cánh tay Đan Khuyết nói: “Lên xe, chúng ta đi mau.”
Đan Khuyết lạnh lùng nhìn theo hắn.
Hàn Cẩm bất đắc dĩ nói: “Rời khỏi nơi này rồi nói sau.”
Đan Khuyết cũng biết đây không phải chỗ nói chuyện, y quét mắt nhìn hắn một vòng, liền chui vào trong xe ngựa. Khóe mắt Hàn Cẩm thoáng thấy bên cạnh bánh xe có một đóa cúc dại, tiện tay hái xuống, ngậm hoa vào trong miệng, đặt dưới đầu lưỡi, sau đó nhảy lên xe ngựa rời đi.
Đan Khuyết ngồi trong xe ngựa, bởi đường không bằng phẳng, xe ngựa liên tiếp xóc nảy, lắc lư không ngừng. Nhưng so với sự xóc nảy này, rung động trong lòng y còn lớn hơn cả, căn bản chẳng là cái gì. Ban nãy lúc Vô Mi chất vấn, y vẫn đợi Hàn Cẩm lên tiếng phản bác, thế nhưng Hàn Cẩm không làm như vậy; Hàn Cẩm không phản bác, có thể bởi hắn là một tiểu sỏa tử, hắn không biết nói thế nào, thế nhưng Hàn Cẩm lại dùng vẻ mặt chột dạ nói với y “Rời nơi này rồi nói sau.”
Từ lúc Yên Thập Tam và Yên Tam Bát xuất hiện,trong lòng y vẫn không ngừng mượn cớ cho Hàn Cẩm, có lẽ từ trước đó, Hàn Cẩm đã để lộ ra không ít manh mối, nhưng y vẫn luôn mượn cớ cho hắn. Ngay từ đầu tiểu sỏa tử đã biết Kỷ Thư, hắn ăn phải độc của Kỷ Thư, hại bọn họ phải theo Kỷ Thư, không liên quan, chỉ là bởi tiểu sỏa tử không hiểu chuyện; Hàn Cẩm cầm thuốc giải Triêu Hàn Mộ Noãn về, thế nhưng lại gạt y chuyện mình bị trúng độc, không liên quan gì đâu, đó là bởi tiểu sỏa tử không hiểu chuyện; tiểu sỏa tử biết người của Yên Kê sơn trang là Yên Thập Tam và Yên Tam Bát, còn ra lệnh cho họ, không liên quan, có lẽ họ chỉ là bằng hữu trên giang hồ của tiểu sỏa tử; tiểu sỏa tử có thể cài thủ hạ của mình nằm vùng chỗ Vô Mi, còn là một người võ công cao cường hơn Vô Mi, biết cả thuật dịch dung, không liên quan, có lẽ người nọ là cha tiểu sỏa tử an bài làm thuộc hạ cho hắn…
Thế nhưng tất cả những chuyện không liên quan này, tiểu sỏa tử đều không chịu giải thích với y!
Trong đầu y vang lên tiếng cười điên cuồng ban nãy của Vô Mi: “Sí Diễm ơi là Sí Diễm, trăm ngàn năm ngươi không tin ai, hiếm khi tin được một người, lại là một đại nhân vật, ha ha ha ha ha ha….”
Đan Khuyết ôm ngực, đau đớn nắm tay thành quyền. Y không tin, tiểu sỏa tử giúp y lúc nguy nan không cần hồi báo lại lừa y ư? Tiểu sỏa tử thà rằng để mình trúng độc cũng không muốn làm thương tổn y lại lừa y ư? Tiểu sỏa tử lúc y nằm liệt giường không quản vất vả cực nhọc giúp y đại tiện tiểu tiện, làm tùy tùng hầu hạ y lại lừa y ư? Tiểu sỏa tử những lúc đau đớn khổ sở liền chui vào lòng y nũng nịu lại lừa y ư? Sao có thể?!!!
Đan Khuyết đứng dậy đổ túi hành lý đặt trong xe, y cũng không biết mình muốn tìm cái gì, nhưng y mong mình không tìm được gì cả.
Chẳng mấy chốc, Đan Khuyết lấy được trong túi đồ kia ba miếng lệnh yên dài bằng ngón tay và một cuốn sách được bọc giấy dầu. Tay y run run mở cuốn sách kia ra, thấy nội dung trong sách liền cả kinh, suýt chút nữa ngất đi.
Bên tai y vọng lại lời tiểu sỏa tử quấn quít lúc “luyện công” nghiêm túc nói —— “Đầu tiên phải đả thông mạch âm duy.” “Sau đó là mạnh dương duy!” “Mạch của ca ca đã được đả thông rồi!” “Ca ca, hôm nay luyện thất bại, mai luyện lại một lần nữa đi!”
Nếu như hắn là một kẻ ngốc… nếu hắn thật sự là một kẻ ngốc!!!
Bàn tay Đan Khuyết siết chặt cuốn sách kia, khiến bề mặt sách nhăn nhúm lại. Y thấp giọng cười, Hàn Cẩm không phải kẻ ngốc, kẻ ngốc ở đây thật ra chính là y!
Lái xe được một đoạn đường, đám Vô Mi, Kỷ Thư, Bạch Tiểu Hữu biến mất trong tầm mắt. Đan Khuyết vén mành xe chui ra, ngồi bên người Hàn Cẩm. Hàn Cẩm căng thẳng đến độ tóc gáy dựng hết lên, đến liếc mắt nhìn y cũng không dám.
Đan Khuyết nhìn chằm chằm sườn mặt hắn, gằn từng chữ hỏi: “Rốt cuộc ngươi là ai?”
Trái tim nhỏ bé của Hàn Cẩm đập loạn lên: “Ca, ca ca…”
Đan Khuyết lên giọng: “Ta hỏi ngươi, rốt cuộc ngươi là ai!”
Hàn Cẩm chột dạ đáp: “Là, là Hàn Cẩm.”
Đan Khuyết cười lạnh nói: “Sao không nhìn ta?”
Hàn Cẩm liếc mắt nhìn y, lập tức dời đường nhìn sang chỗ khác, cắn môi không nói lời nào.
Đáy lòng Đan Khuyết trở nên lạnh lẽo. Tới giờ, tới giờ rồi mà y vẫn còn huyễn tưởng! Chỉ cần Hàn Cẩm giải thích với y, chỉ cần Hàn Cẩm có thể giải thích hết tất cả, cho dù là lời giải thích thật hoang đường, có lẽ y vẫn sẽ tin.
Đan Khuyết cắn răng nghiến lợi nói: “Dừng! Xe!”
Hàn Cẩm vẫn đi tiếp, Đan Khuyết đoạt lấy cương ngựa từ tay hắn, dùng sức kéo ngựa dừng lại. Y túm lấy cổ áo Hàn Cẩm, bắt hắn phải đối mặt với mình: “Ngươi không phải kẻ ngốc.”
Lúc này Hàn Cẩm mới thấy trong mắt Đan Khuyết đỏ quạch tơ máu, ngực phập phồng kịch liệt, thể như muốn nổ tung. Hắn há miệng, cuối cùng chỉ biết cười khổ: “Cẩm Cẩm… ta…” Hắn thật sự không biết nói như thế nào. Ta đã nói ta là kẻ ngốc bao giờ chưa? Thật ra ta chính là kẻ ngốc, huynh có tin không? Nhưng cuối cùng vẫn chỉ nhắm mắt lại, bối rối cắn môi.
Đan Khuyết nhắm mắt lại, cố gắng giữ cho giọng mình bình tĩnh: “Lý do. Lý do ngươi tiếp cận ta. Ngươi muốn lấy gì từ ta?”
Hàn Cẩm vẫn không đáp được. Ở bên Đan Khuyết lâu như vậy, cho tới giờ, chính hắn cũng không thể nói rõ rốt cuộc mình muốn cái gì, thế cục về sau càng ngày càng đi xa ý hắn, hắn cũng chỉ bị động theo sau. Chẳng lẽ nói là hắn ham chơi sao?
Đan Khuyết lại hỏi: “Vì sao ngươi…” Đột nhiên nhịp thở y trở nên gấp gáp, nghẹn lại không nói nên lời.
Hàn Cẩm vẫn buông mắt xuống không lên tiếng, ngọn lửa trong lòng Đan Khuyết lại càng bùng lên, cuối cùng không khống chế được mà bộc phát ra, tát mạnh một cái vào mặt Hàn Cẩm: “Ngươi nói đi!!”
Hàn Cẩm bị y đánh ngã xuống xa thức, Đan Khuyết lập tức nhảy xuống theo. Hàn Cẩm sợ lại phải chịu đòn, theo bản năng chạy đi vài bước. Đan Khuyết thấy hắn muốn chạy trốn, nhất thời nóng giận, xông lên muốn bắt hắn. Hàn Cẩm thấy y như vậy, lại càng sợ hãi, xoay người càng đẩy nhanh bước chân. Đan Khuyết giận dữ, rút một con dao găm giấu trong mắt cá chân mình đuổi theo.
Hàn Cẩm vừa bị độc phát một lần, bản thân vẫn còn suy yếu vô lực, mới chạy một hai bước chân như nhũn ra, quay lại, Đan Khuyết đã cầm dao găm xông tới chỗ hắn, làm hắn sợ tới mức lăn tại chỗ một vòng, lăn tới một gốc cây. Đan Khuyết nhào tới, dùng sức đè hắn lên thân cây khô, kề dao lên cổ hắn, quát to: “Nói! Không nói ta sẽ giết ngươi!”
Hàn Cẩm chưa từng nghĩ tới chuyện mình bị Đan Khuyết vạch trần sẽ như nào, không vì lý do gì cả, chỉ là hắn không dám nghĩ tới. Đan Khuyết nhắc đi nhắc lại, hết lần này tới lần khác, rằng hắn tuyệt đối không được gạt y, nhưng hắn chẳng những đã lừa y, lại còn lừa y từ đầu tới cuối. Nhưng sự việc tới giờ phút này, thấy Đan Khuyết thế mà lại muốn giết mình, hắn vẫn ủy khuất khó chịu không lời nào có thể diễn tả được. Nói gì thì nói, cả đoạn đường này đều là hắn cứu Đan Khuyết, nếu như không có hắn, có lẽ Đan Khuyết đã chết trong chính cái đêm y giết Thanh Lê. Thậm chí hắn cho Đan Khuyết uống thuốc giải mà hắn không nỡ uống, ngày ngày bị Triêu Hàn Mộ Noãn dằn vặt đến chết đi sống lại, nếu không phải bởi vì vậy, hắn đã chẳng bị Đan Khuyết kề dao vào cổ, Đan Khuyết cũng chẳng có sức lực để mà kề dao lên cổ hắn.
Hàn Cẩm nghẹn lời nói: “Ta, ta chưa từng hại huynh, dựa vào đâu mà huynh muốn giết ta!”
Hàn Cẩm nói: “Mục đích của ta, liên quan gì tới huynh! Dù sao thì ta chưa từng hại huynh! Ta còn cứu, còn cứu huynh rất nhiều lần!”
Đan Khuyết không thể tin mở to mắt nhìn, cười lạnh mà lặp lại lời hắn một lần nữa: “Không liên quan gì tới ta?! Ngươi giả dạng làm kẻ ngốc cái gì cũng không biết ở bên ta, ngươi, ngươi còn lừa ta làm, làm loại chuyện đó với ngươi?! Giờ ngươi lại nói, không liên quan gì tới ta?!”
Hàn Cẩm chột dạ đảo mắt: “Ta, ta..” Đột nhiên hắn dùng sức đẩy Đan Khuyết, Đan Khuyết bất ngờ không kịp đề phòng bị hắn đẩy ngã, hắn đứng dậy bỏ chạy, Đan Khuyết lại nhặt dao lên đuổi theo.
Hàn Cẩm đã chạy hết nổi rồi, mắt thấy mình không còn đường trốn, quay đầu lại thấy Đan Khuyết cầm dao trong tay, hắn cắn răng, không chạy nữa, xoay người nhào tới Đan Khuyết.
Đan Khuyết bị hắn làm cho hoảng sợ, vốn là con dao trong tay đang hướng về phía hắn, lúc này thấy hắn nhào tới, theo bản năng chuyển hướng con dao, sợ đâm hắn bị thương. Bởi vậy mà Hàn Cẩm đè Đan Khuyết ngã nhào xuống đất.
Hàn Cẩm giữ lấy vai Đan Khuyết, đôi mắt cũng đỏ lên, thở hổn hà hổn hển, hung dữ nói: “Ta muốn làm gì? Chính ta cũng không biết ta muốn làm gì!” Hắn cắn răng một cái, giọng nói tủi thân cất cao lên: “Huynh thế mà, thế mà lại muốn giết ta! Giờ ta nói cho huynh biết ta muốn làm gì! Ta nói là bởi ta thích huynh đấy, huynh có tin hay không?!”
Đan Khuyết ngẩn người nhìn hắn, đã quên phải đẩy hắn từ trên người mình xuống.
Hàn Cẩm đột ngột cúi đầu, hôn lấy Đan Khuyết, đầu lưỡi nóng rực thô bạo liều lĩnh mà đưa vào miệng y. Đan Khuyết mở to mắt nhìn hắn, trong bất chợt mặt biến sắc.
Hàn Cẩm đẩy bông cúc dại giấu dưới lưỡi vào trong miệng Đan Khuyết, nhân lúc y còn chưa kịp phản ứng mà dùng đầu lưỡi bắt y nuốt xuống. Sau đó hắn buông Đan Khuyết ra, ngã xuống đất thở hổn hển.
Đan Khuyết ho kịch liệt, xoang mũi và viền mắt nóng lên, cái nóng rực xông lên não, y không kịp khống chế, hai hàng lệ chảy từ viền mắt xuống. Y giơ tay áo lên lau mắt, nhưng lau thế nào cũng không được, nước mắt thể như vô tận mà trào ra, như muốn chìm ngập y. Y không nhìn thấy gì cả, thậm chí cả thở thôi cũng trở nên khó khăn, ý nghĩ không còn rõ ràng nữa. Y hoảng hốt hét lớn lên: “Hàn Cẩm! Hàn Cẩm! Ngươi không được phép đi! Ngươi quay về đây!” Y chật vật, không mục đích mà bò khắp đất, bàn tay sờ loạn xung quanh, muốn bắt lấy Hàn Cẩm.
Hàn Cẩm lảo đảo chạy ra ngoài, nghe tiếng la phế tâm phế liệt phía sau, bước chân mỗi lúc một chậm, cuối cùng hắn không chạy nổi nữa. Hắn quay đầu, nhìn Đan Khuyết chật vật phía sau, đột nhiên ngực quặn đau, viền mắt nóng lên, xoang mũi chua xót, đó là loại cảm giác mà trước đây chưa từng có.
Trong lúc bất chợt, cách đó không xa vang lên tiếng vó ngựa. Hàn Cẩm vội vã quay đầu nhìn theo hướng âm thanh truyền tới, trông rõ người tới đây, nhất thời thở phào nhẹ nhõm —— người tới là Bạch Tiểu Hữu.
Bạch Tiểu Hữu chạy tới trước mặt Hàn Cẩm, vỗ ngực nói: “Cuối cùng cũng đuổi kịp tiểu giáo chủ!” Đến khi trông thấy rõ gương mặt Hàn Cẩm, hắn hét lên đầy kinh hãi: “Tiểu giáo chủ, giáo chủ, giáo chủ giáo chủ giáo chủ sao vậy, sao lại khóc?! Giáo chủ giáo chủ giáo chủ, đừng làm ta sợ mà!”
Hàn Cẩm sờ lên gò má mình, bàn tay ướt đẫm. Hắn khẽ lẩm bẩm: “Đây là khóc sao?!” Từ nhỏ tới giờ hắn chưa từng khóc qua, bởi vì khi còn bé hắn là một đứa ngốc, đói bụng không khóc, khát cũng không kêu, đau đớn thì cũng không biết là đau đớn. Cũng may mà có Cao Thịnh Phong nhặt hắn về, có người hầu hắn ăn hắn uống, có người giúp hắn trị liệu, nếu như hắn còn ở dưới núi, dù có sống sót lớn lên, cũng sẽ bị người khác khi dễ mà chết. Đây là lần đầu tiên hắn khóc kể từ khi hiểu chuyện.
“Hàn Cẩm!!” Đan Khuyết dùng sức đấm đất dưới thân mà hét lên chói tai.
Bach Tiểu Hữu trông thấy Đan Khuyết đang la hét ở bên kia, lấy làm kinh hãi: “Hắn bị sao vậy?”
Hàn Cẩm vừa lau nước mắt trên mặt mình, vừa lắc đầu, cười khổ nói: “Ngươi đừng hỏi. Đám Vô Mi đâu? Sao ngươi lại tới đây?!”
Bạch Tiểu Hữu nói: “Vô Mi thấy hắn không phải đối thủ của thuộc hạ, liền bỏ chạy. Kỷ Thư nhân lúc thuộc hạ và Vô Mi giao thủ đã dẫn thủ hạ bỏ đi. Thuộc hạ lo cho tiểu giáo chủ, không dám đuổi theo, bèn bỏ họ lại đi tới chỗ tiểu giáo chủ.”
Hàn Cẩm gật đầu: “Ngươi tới thật đúng lúc, ngươi dẫn huynh ấy đi đi.”
Bạch Tiểu Hữu mở to mắt nhìn: “Thuộc hạ dẫn hắn đi? Dẫn hắn về Tụ Sơn sao? Tiểu giáo chủ không đi sao?”
Hàn Cẩm liếc nhìn con dao bị Đan Khuyết ném một bên: “Ta.. quên đi, giờ ta không dám gặp huynh ấy, đợi huynh ấy bình tĩnh rồi lại bàn. Đừng dẫn huynh ấy về Tụ Sơn, ngươi dẫn huynh ấy tới Vạn Ngải Cốc, giờ thương thế trong người huynh ấy còn chưa lành hết, để Đỗ Húy chữa cho huynh ấy.”
Bạch Tiểu Hữu nói: “Vậy giáo chủ thì làm sao? Thuộc hạ nghe nói giáo chủ cũng bị trúng độc.”
Hàn Cẩm gật đầu nói: “Các ngươi đi trước, ta không dám đi cùng đường với huynh ấy, giờ huynh ấy còn đang muốn giết ta.”
Bạch Tiểu Hữu lo lắng nói: “Tiểu giáo chủ ở một mình được sao? Vạn nhất gặp tình huống như hôm nay, không có thuộc hạ cứu..”
Hàn Cẩm lấy bình thuốc cứu mạng trong ngực ra, quơ quơ: “Còn một viên thuốc ta chưa uống, dù sao thì cũng sắp tới Vạn Ngải Cốc, có thể tìm Đỗ Húy giải thì tiết kiệm được một viên. Nếu như quả thật gặp nguy hiểm, ta sẽ uống. Nói chung ngươi yên tâm đi, bổn giáo chủ ta là đại ma đầu, không sao cả.” Hắn cố nặn ra một nụ cười, nhưng cười đến là khó coi.
Bạch Tiểu Hữu vẫn còn do dự, Hàn Cẩm nhấc chân đạp nhẹ hắn một cái: “Đi đi, đây là mệnh lệnh. Huynh ấy không nghe lời, người điểm huyệt là được rồi, giờ huynh ấy chỉ có ba bốn phần công lực, còn lâu mới là đối thủ của ngươi.”
Bạch Tiểu Hữu đã quen thói tùy hứng của Hàn Cẩm, thở dài, nhảy xuống ngựa đi về phía Đan Khuyết. Đan Khuyết nghe thấy tiếng bước chân đến gần, vội vươn tay sờ loạn, bàn tay mò tới bên chân Bạch Tiểu Hữu, muốn hé miệng gọi tên Hàn Cẩm, Bạch Tiểu Hữu giơ tay lên đánh xuống, đánh y ngất đi.