Bởi Đan Khuyết không chịu được xóc nảy, không còn cách nào, Hàn Cẩm đành phải cõng y dắt ngựa đi. Cũng bởi vậy nên tốc độ của họ giảm đáng kể.
Mãi tới buổi tối ngày hôm sau họ mới tới Kế huyện, Hàn Cẩm lau mặt một chút rồi ôm Đan Khuyết lên giường, bóp mông y một lúc, sau đó liền ngủ thiếp đi. Mấy hôm trước bởi hắn không ngừng suy nghĩ nên ngủ rất ít, không biết cặp mông hảo hạng kia có công hiệu gì, hay là do hắn quá mệt mỏi, vừa đặt lưng xuống liền ngủ thiếp đi.
Sớm hôm sau, Hàn Cẩm bắt mạch cho Đan Khuyết, sau một đêm nghỉ ngơi, mạch đập bình ổn hơn so với hôm qua, nhưng sợ sẽ không tỉnh lại ngay được, dù sao thì y bị thương như vậy, một mình y cũng không chạy thoát được, thế nên Hàn Cẩm yên bụng để y lại quán trọ, một mình đi ra ngoài. Hàn Cẩm mua một chiếc xe ngựa trong thành và mấy miếng đệm lót mềm, lại mua thêm ít dược vật, quay trở về quán trọ, buộc ngựa vào xe, mắt thấy sắp tới trưa, sắp tới thời gian ước định của hắn và Yên Thập Tam, Yên Tam Bát nên quay về.
Hắn vẽ trên cửa quán trọ và cửa phòng kí hiệu thông tin của riêng Thiên Ninh Giáo, sau đó về phòng kiên trì đợi.
Hắn tự mình lau mặt giúp Đan Khuyết, đột nhiên con ngươi trong mí mắt Đan Khuyết dao động. Hàn Cẩm lấy làm kinh hãi, sờ sờ mạch y, buông khăn mặt xuống. Một lát sau, Đan Khuyết từ từ mở mắt.
Hàn Cẩm giả vờ mừng rỡ nhào tới: “Ca ca, cuối cùng ca ca cũng tỉnh rồi.”
Đan Khuyết bị hắn bổ nhào tới, gương mặt vừa có chút huyết sắc lại trắng bệch, hơi thở yếu ớt nói: “Ngươi là ai?! Đây là nơi nào?!”
Hàn Cẩm cầm tay y nói: “Ca ca hỏi rồi mà, đệ là Cẩm Cẩm. Đây là quán trọ bình dân.”
Chân mày Đan Khuyết hơi cau xuống. Y cố gắng ngồi dậy, nhưng không có chút khí lực nào, Hàn Cẩm vội vã dựng cái gối sau lưng y, sau đó đỡ y ngồi dậy. Đan Khuyết nhìn hắn, đột nhiên xuất thủ nắm lấy cổ tay, thử mạch đập của hắn. Hàn Cẩm lấy làm kinh hãi, nhưng cũng không giãy giụa mà nhếch môi cười với Đan Khuyết, nhu nhược mà lấy lòng gọi: “Ca ca.”
Động tác vừa rồi của Đan Khuyết làm tiêu hao rất nhiều khí lực, y không nhịn được mà ho khan, tay vẫn còn đang nắm lấy cổ tay Hàn Cẩm không buông, Hàn Cẩm vội vã giả vờ lúng túng lo sợ ôm lấy Đan Khuyết: “Ca ca, ca ca có đau không?”
Đan Khuyết cả giận nói: “Buông tay! Ai cho ngươi ôm ta!”
Hai người đang ồn ào, bên ngoài đột nhiên truyền tới tiếng bước chân, Hàn Cẩm tưởng đám Yên Thập Tam tới, thầm nghĩ họ tới thật không đúng lúc, vừa đùn đẩy với Đan Khuyết vừa nhanh chóng nghĩ kế sách đối phó.
Đảo mắt người nọ tới cửa, chỉ có một người tới, cửa đẩy ra kẽo kẹt một tiếng, một thanh niên nhảy vào trong phòng, ba mắt nhìn nhau, đồng thời sửng sốt.
Người tới, không phải Yên Thập Tam, cũng không phải Yên Tam Bát mà là tả hộ pháp.
Hàn Cẩm phản ứng nhanh nhất, vội nhảy dựng lên, cánh tay dang rộng ra, như diều hâu bảo vệ gà con mà bảo vệ Đan Khuyết, hét lớn: “Lại là ngươi! Ca ca bị trọng thương, Cẩm Cẩm không cho phép ngươi bắt nạt ca ca!” Nói xong liền nháy mắt với tả hộ pháp.
Tả hộ pháp sửng sốt một chút, phản ứng cũng rất mau lẹ, bắt chước tiểu giáo chủ nhà mình mà diễn trò, cười lạnh nói: “Không muốn chết thì ta khuyên ngươi mau tránh ra đi.”
Hàn Cẩm nói: “Ta, ta, Cẩm Cẩm còn lâu mới tránh ra! Cẩm Cẩm không sợ ngươi!”
Hàn Cẩm còn tưởng tả hộ pháp vì mình bướng bỉnh bày trò mà tức giận, không ngờ tả hộ pháp rất bình tĩnh, một vẻ kiến quái bất quái, không khỏi cảm thán: Dù sao cũng là người Thiên Ninh giáo dạy dỗ, diễn xuất của hộ pháp nhà mình rất đáng khen.
Tả hộ pháp rút đao ra xông lên, Hàn Cẩm dùng chân móc dưới gầm giường, lấy ra một cây rìu bản to, cầm rìu lên đỡ lấy đao của tả hộ pháp. Hai người đánh trong phòng, nhưng gian phòng quá nhỏ, không thả tay chân được. Hai người đánh mấy đao, tả hộ pháp oán giận nói: “Đồ phiền phức, mệnh cái tên phía sau ngươi đã được ta định rồi!” Dứt lời liền đẩy cửa sổ ra nhảy ra ngoài.
Hàn Cẩm nói: “Ngươi không được phép chạy!” Sau đó cũng đẩy cửa sổ đuổi theo.
Hai người chạy tới chỗ trống trải, tả hộ pháp giảm tốc độ, một tay vói vào trong túi áo. Hàn Cẩm đoán hẳn là y muốn lấy pháp bảo làm tâm trí mình mê muội, vội đá một viên đá vào cánh tay tả hộ pháp. Y kêu ai ái một tiếng, động tác dừng lại, bị Hàn Cẩm xông lên điểm trúng huyệt đạo của y.
Hàn Cẩm cười tủm tỉm đi đường vòng tới trước mặt tả hộ pháp: “Tiểu Tả. Tiểu Hữu đâu rồi?” Tên thật của tả hộ pháp và hữu hộ pháp là Bạch Tiểu Tả và Bạch Tiểu Hữu.
Bạch Tiểu Tả thở dài: “Hữu hộ pháp và thuộc hạ chia ra đi hai đường, thuộc hạ gặp Yên Thập Tam, không kịp đợi hữu hộ pháp đã đi trước. Tiểu giáo chủ, giáo chủ đừng làm loạn nữa, mau theo thuộc hạ về đi.”
Hàn Cầm dựng ngón tay lên lắc lắc, bĩu môi nói: “Ta không về. Ngươi yên tâm, ta tự biết chừng mực.”
Sắc mặt Bạch Tiểu Tả vô cùng xoắn xuýt: “Nhưng tiểu giáo chủ.. tiểu giáo chủ bị bệnh…”
Hàn Cẩm nói: “Ta có thuốc rồi.”
“Thuốc cũng…” Sắc mặt Bạch Tiểu Tả càng phức tạp hơn, cố gắng khéo léo nói: “Tiểu giáo chủ, lúc tiểu giáo chủ phát bệnh, thần trí không minh mẫn, thuốc của Đỗ tiên sinh chỉ có thể tạm khắc chế bệnh tình của tiểu giáo chủ, đến khi phát bệnh thật rồi sẽ rất phiền toái.”
Hàn Cẩm suy nghĩ một chút: “Lúc ta phát bệnh còn sử dụng được võ công không?”
Bạch Tiểu Tả nói: “Võ công thì vẫn có. Nhưng có vài chiêu thức tiểu giáo chủ quên dùng thế nào.”
Hàn Cẩm nói: “Vậy thì còn lo gì? Ta được Thiên Tôn và tam đại trưởng lão chỉ bảo, võ công cái thế, dù có phát bệnh cũng không ai làm gì được ta, vậy còn sợ gì nữa?”
Bạch Tiểu Tả cắn môi: “Nhưng….”
“Được rồi được rồi, không nhưng nhị gì nữa!” Hàn Cẩm ngắt lời nói: “Cứ như vậy đi, đừng theo ta nữa, theo ta nữa ta không cho các ngươi ăn kẹo hồ lô nữa đâu!”
Bạch Tiểu Tả thầm nghĩ: Xì, ai thèm ăn, toàn là người bắt ép bọn ta ăn cùng. Bọn ta không chịu ăn, người lại uy hiếp bọn ta nói không dẫn bọn ta chơi trống lắc nữa. Hứ, ai thèm chơi trống lắc cơ chứ!
Hàn Cẩm nâng tay lên, đánh tay xuống, trước khi Bạch Tiểu Tả hôn mê vội vã kêu thảm thiết: “Ngàn vạn lần đừng quên uống thuốc!” Nói xong mắt trợn ngược, theo động tác của Hàn Cẩm mà ngất đi.
Hàn Cẩm bế Bạch Tiểu Tả mềm nhũn lên, tìm một nơi bí mật rồi giấu kỹ, sau đó lấy đao ra cắt trên người mình vài vết thương nhỏ, lúc trở về thấy có một người làm đang giết lợn, hắn len lén đi ra phía sau cầm một cục đá đánh ngất xỉu người nọ, sau đó lấy một bát máu heo đổ vào người mình, lại đi tới phòng bếp tìm một củ hành tây hun vào mắt, lúc này mới về phòng.
Đan Khuyết đang dựa vào giường thở hổn hển, hiển nhiên một động tác ngồi dậy thôi cũng tốn không ít khí lực của y. Y nhìn Hàn Cẩm cả người ướt máu khóc sướt mướt quay về, sửng sốt một chút: “Ngươi….”
Hàn Cẩm ôm cổ y, khóc nấc lên: “Ca ca, người kia thật đáng sợ, hắn không đánh lại đệ, đột nhiên lấy đao cắt bụng, máu máu bắn hết lên mặt Cẩm Cẩm, hu hu…”
Đan Khuyết dùng lực yếu ớt gỡ hắn ra, cau mày ghét bỏ nhìn hắn cọ cọ máu vào người mình, hỏi: “Rốt cuộc ngươi là ai?”
Hàn Cẩm càng khóc to hơn: “Sao ca ca ngu thế, Cẩm Cẩm nói ba lần rồi, đệ là Cẩm Cẩm!”
Gân xanh trên trán Đan Khuyết giật giật, hít sâu một hơi nói: “Môn phái nào? Họ sao tên gì?”
Hàn Cẩm chớp mắt: “Phái.. phái gì?” Đột nhiên Hàn Cẩm nhớ ra cái gì đó, hiến bảo vật tới trước mặt Đan Khuyết: “Đại ca nói, chỉ cần cho người khác nhìn thẻ bài của Cẩm Cẩm, mọi người sẽ biết Cẩm Cẩm là ai.”
Đan Khuyết thấy trên thẻ bài có khắc chữ Hàn bằng huyết ngọc, nhất thời cả kinh, không thể tin nhìn Hàn Cẩm, đến giọng nói cũng thay đổi: “Ngươi.. là Hàn Cẩm?”
Hàn Cẩm cười ngây ngô mấy tiếng, gật đầu liên tục: “Đúng rồi, Cẩm Cẩm.”
Đan Khuyết dựa vào giường, ngạc nhiên nghi ngờ quan sát Hàn Cẩm, một lát sau y nói: “Nếu người của Thiên Ninh Giáo có thể tìm tới đây, có lẽ vẫn còn người khác. Chúng ta rời khỏi đây trước đã!”
Nói thế này rất đúng ý Hàn Cẩm, hắn rất sợ lát nữa tả hộ pháp tỉnh dậy lại tới đây làm phiền, lại sợ hữu hộ pháp tìm tới, vội nói: “Được, Cẩm Cẩm đưa ca ca đi!”
Nói rồi ngồi xuống trước mặt Đan Khuyết, ý bảo muốn cõng y.
Đan Khuyết cau mày nhìn hắn không phòng bị đưa lưng về phía mình, tự nghĩ giờ lúc này nhất định mình phải mượn sức của Hàn Cẩm, thế là leo lên lưng Hàn Cẩm.
Hàn Cẩm cõng y lên, nhẹ nhàng chạy xuống lầu, lên xe ngựa đã chuẩn bị sẵn, tiếp tục đi về phía tây.