Giờ Tý, mọi người đã ngủ say, xung quanh yên ắng, chỉ còn lại tiếng côn trùng kêu vo ve và tiếng gió đêm xào xạc.
Trong bóng tối vắng lặng, Hàn Cẩm len lén rời xe ngựa, thần không biết quỷ không hay mà vòng qua đám đệ tử tuần tra gác đêm của Xích Hà Giáo, chạy về phía tây rừng cây.
Quả nhiên Vô Mi đã đứng đó chờ hắn.
Hàn Cầm tiến lên trước, nhưng không chủ động lên tiếng mà đề phòng quan sát Vô Mi. Vừa trông thấy hắn, Vô Mi liền nhướn mày vui mừng, tiến lên nắm tay hắn, kích động nói: “Ngươi đến là tốt rồi, đến là tốt rồi.”
Hàn Cẩm cố nén xung động muốn rút tay về: “Sao ngươi lại hẹn ta tới đây?”
Vô Mi nói: “Vốn là ta muốn hẹn ma tôn Sí Diễm tới đây, nhưng y có bệnh trong người, lại sợ y mang thành kiến trong lòng với ta, không chịu tin ta, không thể làm gì hơn là hẹn ngươi đi ra, nhờ ngươi truyền đạt lòng thành tâm của ta với ma tôn Sí Diễm.” Lại nói, “Ma tôn Sí Diễm đó giờ không chịu tin bất cứ kẻ nào, dù ta đã theo y năm sáu năm, y cũng… Aiii..! Nhưng ta nghe nói ma tôn Sí Diễm vô cùng tin tưởng ngươi, coi ngươi như đệ đệ ruột thịt, có lẽ là rời Xích Hà Giáo, tâm tình y thay đổi. Chỉ mong ngươi giúp ta truyền lời, để Sí Diễm y mở cánh cửa lòng.”
Hàn Cẩm nghe hắn nói đệm một hồi mà nhíu mày: “Rốt cuộc ngươi muốn làm gì?”
Nét mặt Vô Mi trở nên nghiêm túc: “Ta mạo hiểm tới đây là để nghĩ cách cứu ma tôn Sí Diễm. Kỷ Thư hắn, hắn không phải thuộc hạ của ta mà là người của Tam Loan, chính là ma tôn Linh Ngọc mới lên.”
Tuy rằng Hàn Cẩm đã sớm đoán được, nhưng nghe Vô Mi nói ra, vẫn không nhịn được mà nhíu mày.
Vô Mi tiếp lời: “Hắn phụng mệnh Tam Loan tới mưu hại Sí Diễm! Tam Loan hận Sí Diễm thấu xương, một khi Linh Ngọc đưa ma tôn Sí Diễm về rồi, nhất định Tam Loan sẽ giết gà dọa khỉ!”
Hàn Cẩm gật đầu, những chuyện này hắn đã sớm đoán được: “Vậy ngươi tới đây, rốt cuộc để làm gì?”
Vô Mi ngập ngừng một chút, đoạn nói: “Tiểu huynh đệ, xin mạo muội hỏi một câu, ngươi là truyền nhân phái Ngũ Luân – Hàn Cẩm sao?”
Hàn Cẩm nói: “Đúng vậy.”
Vô Mi nói: “Vốn là Linh Ngọc phụng mệnh giết chết không tha ma tôn Sí Diễm, nhưng sau khi hắn gặp tiểu huynh đệ, lại tự ý đổi quyết định, đưa tiểu huynh đệ và ma tôn Sí Diễm về Nhập Lĩnh Sơn, có lẽ vì muốn bí tịch Ngũ Luân của tiểu huynh đệ.”
Hàn Cẩm lại gật đầu: “Thế nên ngươi tới đây…”
Vô Mi thấy hắn vẫn có vẻ dửng dưng, không khỏi nhíu mày, lại nói: “Liệu Linh Ngọc đã dùng độc gì để khống chế ma tôn Sí Diễm và tiểu huynh đệ?”
Hàn Cẩm nói: “Hắn dùng cái gì mà Thanh Hoa với ta, còn hạ Triêu Hoàn Mộ Noãn với ca ca ta.”
Vô Mi chỉ trầm ngâm trong thoáng chốc, đoạn nói: “Vậy à, ta biết rồi.” Hắn lấy một lọ thuốc từ trong tay áo ra, đưa cho Hàn Cẩm, đoạn nói: “Đây là giải dược Thanh Hoa, uống xong, độc trong người tiểu huynh đệ có thể giải rồi.”
“Ồ?” Hàn Cẩm nhận lấy lọ thuốc, có mùi hương cỏ xanh thoảng bay. Hắn không lập tức uống vào, cất lọ thuốc vào tay áo, nói với Vô Mi: “Vậy Triêu Hàn Mộ Noãn thì sao?”
Vô Mi nói: “Thực không dám giấu giếm, độc tính Triêu Hàn Mộ Noãn không dễ giải như vậy, cầm châm kim phóng độc, ngâm trong nước nóng ba ngày, lại phối hợp với thảo dược để giải độc tính ra. Thế nhưng vẫn còn một loại thuốc tên là “Triêu Noãn Mộ Hàn”, nếu như uống Triêu Noãn Mộ Hàn vào, hai động tính xung đột, thoạt nhìn người trúng độc như đã được giải. Nhưng chỉ là tạm thời, bảy ngày sau, người trúng độc sẽ chảy máu thất khiếu mà chết.”
Hàn Cẩm hơi nhíu mày. Xem ra thứ ngày đó Kỷ Thư cho hắn, chính là Triêu Noãn Mộ Hàn.
Vô Mi lại nói: “Ngoài ra, người trúng độc này, từ bên ngoài nhìn vào không có dấu hiệu trúng độc, chỉ có người trúng độc mới biết mình nóng lạnh khó chịu thế nào. Nhưng muốn giám định loại độc này, cũng không phải không có cách.” Hắn cười nói: “Tiểu huynh đệ, ngươi cho ta mượn tay một chút.”
Hàn Cẩm tò mò đưa tay ra.
Vô Mi lấy trong tay áo ra một cây ngân châm, đâm vào ngón tay Hàn Cẩm một cái, sau đó dùng một phiến lá cây tiếp lấy máu Hàn Cẩm, lại vẩy vào máu một ít bột phấn, đoạn nói: “Đây là diêm sinh mài thành bột phấn. Tiểu huynh đệ ngươi xem, người không trúng độc như ngươi, máu gặp diêm sinh sẽ không thay đổi gì, nhưng mà máu người trúng Triêu Hàn Mộ Noãn, sẽ đổi sang màu xanh.” (Diêm sinh: lưu huỳnh)
Vừa dứt lời, máu trên phiến lá cây dần chuyển sang sắc xanh.
Trong nháy mắt ánh mắt Vô Mi lóe lên tia sáng, lập tức kinh ngạc nói: “Ơ, tiểu huynh đệ, sao ngươi…”
Hàn Cẩm cau mày, gật đầu qua quýt: “Ta cũng trúng độc.”
Vô Mi nói: “Hồi tối nay ta thấy thần sắc Linh Ngọc không tốt, ta thử sờ tay hắn, vô cùng lạnh lẽo, trên người còn đổ không ít mồ hôi, chẳng lẽ đến chính hắn cũng trúng độc?”
Hàn Cẩm không nhịn được thở dài: “Đúng vậy. Ngươi định làm gì?”
Vô Mi nghe hắn xác nhận chuyện Kỷ Thư cũng trúng độc, khóe môi thoáng hiện lên tiếu ý, nhưng chỉ trong thoáng qua rồi lập tức biến mất. Hắn nhíu mày trầm tư trong chốc lát, đoạn nói: “Tiểu huynh đệ yên tâm, nhờ ngươi nhắn lại với ma tôn Sí Diễm, nhất định ta sẽ tìm cách cứu ma tôn Sí Diễm. ta không thể xích mích ở đây với Linh Ngọc, xin ma tôn Sĩ Diễm tạm thời nhẫn nại, đến chân núi Nhập Lĩnh Sơn sẽ tự có người tiếp ứng, đưa hai người các ngươi đi, đến lúc đó ta sẽ giúp hai người giải độc.”
“Nói xong rồi?” Hàn Cẩm hỏi hắn.
Vô Mi há hốc miệng: “À… nói xong rồi.”
“Rồi, vậy ta đi về.” Hàn Cẩm xoay người rời đi.
“A… Chờ một chút.” Vô Mi ở phía sau gọi giật hắn lại.
Vô Mi do do dự dự mà nói: “Tiểu huynh đệ, có phải trước kia ngươi từng tới Vạn Ngải Cốc không?”
Hàn Cẩm nhíu mày một cái: “Chưa bao giờ.” Dứt lời liền xuất khinh công, bỏ Vô Mi mà quay về.
Rời khỏi đường nhìn của Vô Mi, Hàn Cẩm lấy lọ thuốc Vô Mi đưa cho hắn ra, suy nghĩ một chút, đổ một viên ra tay, bỏ vào trong miệng. Chốc lát sau, cơn đau mơ hồ trong bụng quả nhiên biến mất, hắn sờ sờ mạch mình, phát hiện độc Thanh Hoa đã được giải, xem ra Vô Mi đưa cho hắn thuốc thật.
Nếu Vô Mi từng là người của Vạn Ngải Cốc, mà năm đó Hàn Cẩm lên bảy từng tới Vạn Ngải Cốc chữa bệnh một năm, trong một năm đó Hàn Cẩm đã từng gặp qua không ít dược sư và độc sư trong cốc, hẳn Vô Mi là một trong số đó. Thế nhưng người trong Vạn Ngải Cốc biết thân phận thật của hắn không nhiều, Đỗ Húy nói với bên ngoài rằng Hàn Cẩm là một kẻ ngốc y nhặt về để thí nghiệm thuốc, bởi Đỗ Húy là cốc chủ, cho nên những độc sư khác trong cốc đều không dám xuất thủ với Hàn Cẩm. Một năm sau Hàn Cẩm quay trở về, sau đó đều là Đỗ Húy tự mình tới Tụ Sơn trị liệu cho hắn, hắn cũng không quay trở lại Vạn Ngải Cốc thêm lần nào nữa.
Hàn Cẩm nghĩ, cho dù Vô Mi có từng gặp qua hắn, có lẽ cũng không biết thân phận của hắn. Nghĩ tới đây, hắn thở phào nhẹ nhõm, quay trở về chỗ của Kỷ Thư và Đan Khuyết.
Hàn Cẩm đánh lạc hướng đám đệ tử Xích Hà Giáo đang canh gác ra ngoài, lặng lẽ quay trở về xe ngựa, trong bóng đêm lần tìm tới chỗ Đan Khuyết nằm, nằm xuống ôm y vào lòng.
Đột nhiên, hắn cảm thấy người trong lòng ngọ nguậy, trở mình mặt đối mặt với hắn.
Đan Khuyết lạnh lùng nói: “Ngươi vừa đi đâu?”
Hàn Cẩm cắn môi một cái, đoạn nói: “Cẩm Cẩm.. Cẩm Cẩm đi gặp Vô Mi.”
Đan Khuyết lấy làm kinh hãi: “Vô Mi? Sao ngươi lại đi gặp hắn?”
Hàn Cẩm nhỏ giọng nói: “Hắn hẹn Cẩm Cẩm đi.” Thân thể hắn thoáng lùi về phía sau một chút, bàn tay lặng lẽ sờ vào trong lòng mình, lấy bình linh dược ra, đổ một viên ra tay.
Đan Khuyết vội hỏi: “Hắn nói gì với ngươi?”
Hàn Cẩm ngậm dược hoàn vào trong miệng, tiến tới tìm lấy đôi môi Đan Khuyết, cùng y triền miên hôn. Đan Khuyết có chút giật mình, đang định đẩy hắn ra, trong lúc bất chợt cảm thấy dược hoàn trượt vào trong miệng mình. Hàn Cẩm cưỡng ép mà giữ lấy gáy y, dùng đầu lưỡi đẩy vào, y bất ngờ không kịp đề phòng mà nuốt dược hoàn xuống. Lúc này Hàn Cẩm mới buông y ra: “Vô Mi đưa thuốc giải cho Cẩm Cẩm.”
Đan Khuyết vừa giận vừa sợ hãi: “Ngươi! Ngươi vừa cho ta uống thuốc của Vô Mi?!”
Hàn Cẩm đáp: “Phải. Hắn cũng giúp Cẩm Cẩm giải độc Thanh Hoa.”
“Ngươi cũng uống rồi?!” Đan Khuyết vội nắm tay Hàn Cẩm lên, sờ sờ mạch hắn, quả nhiên không còn triệu chứng trúng độc. Nhưng mà y vẫn không yên lòng: Vô Mi vốn chẳng hiền lành gì, sao lại có lòng tốt như vậy? Ai biết hắn dùng thủ thuật gì để che mắt họ?!
Hàn Cẩm đang định cười cười nịnh hót, đột nhiên một cái tát mạnh giáng xuống mặt hắn, hắn ôm gương mặt bị đánh đau ngẩn cả người.
Đan Khuyết run giọng nói: “Ngu xuẩn! Rốt cuộc ta phải nói thế nào ngươi mới chịu nghe ta hả?!”