Hàn Cẩm nói: “Ngươi đã hạ độc ta, nếu ngươi chỉ muốn bí tịch, có thể tới uy hiếp ta, sao lại còn muốn hạ độc Triêu Hàn Mộ Noãn?”
Kỷ Thư hờ hững nói: “Tiểu Anh Tuấn sao có thể giống như người thường được, ta lo độc Thanh Hoa không đủ để khống chế ngươi. Nếu ngươi có thể truyền thụ tâm pháp nội công phái Ngũ Luân cho Đan Khuyết, như vậy hẳn rất để ý tới tính mạng hắn. Triêu Hàn Mộ Noãn đổi lấy bí tịch của ngươi. Về phần hạ độc trên người ngươi —— Ta muốn ngươi ở bên cạnh ta, đến khi ta luyện thành thần công, ta mới giúp ngươi giải độc.” Dứt lời cổ tay run lên, một bình thuốc nhỏ trượt từ tay áo ra. Y giờ bình thuốc lên, đoạn nói: “Trong này có một viên thuốc giải, để giải Triêu Hoàn Mộ Noãn, chỉ cần ngươi giao bí tịch ra, ta sẽ lập tức đưa cho ngươi.”
Hàn Cẩm vươn tay muốn đoạt lấy, Kỷ Thư lập tức thu tay về, giữ chặt lọ thuốc trong lòng bàn tay, dửng dưng cười nói: “Một đổi một, nếu ngươi muốn đoạt, ta sẽ bóp nát nó.”
Hàn Cẩm nhìn sắc mặt y, đột nhiên bật cười một tiếng, nói: “Yên tâm, ta không đoạt..” Đột nhiên hắn gây khó dễ, nhấc cổ áo Kỷ Thư lên, ném vào đầm nước ở bên cạnh,
Nét mặt Kỷ Thư đầy kinh ngạc, đến khi muốn giãy giụa thì đã chậm, y nặng nề ngã vào đầm nước không quá sâu kia, bọt nước bắn tung lên.
Đầm nước này là do nước mưa đọng lại mà thành, nước chất vẩn đục lại lạnh lẽo. Trường bào vàng nhạt hòa nhã cao quý của Kỷ Thư đẫm nước bùn, phượng hoàng rơi xuống nước trong nháy mắt biến thành quạ đen. Khắp người y là nước bùn nhơ bẩn, chật vật bất kham bò lên bờ, còn chưa nói chữ nào, đột nhiên cả người co quắp, ôm chặt mình ngồi xổm xuống.
Ban đầu y còn chịu đựng, nhưng dần dần không chịu được nữa, quỳ xuống đất, cúi rạp mặt xuống, không cho Hàn Cẩm trông thấy vẻ mặt mình, đau đớn ôm lấy bụng, cả người co quắp run rẩy giống như Đan Khuyết lúc ban nãy.
Hàn Cẩm tiến lên trước, ngồi xổm xuống trước mặt hắn, đoạn nói; “Ngươi bôi độc lên môi mình, Đan Khuyết trúng độc, ta trúng độc, hiển nhiên ngươi cũng trúng.”
Hắn vươn tay, không tốn chút sức nào mà lấy cái bình sứ trong tay Kỷ Thư. Kỷ Thư run rẩy vươn tay muốn đoạt lại bình sứ, bàn tay giơ được một nửa lại đau đớn thu về.
Hàn Cẩm quơ quơ bình sứ trong tay, mở nắp bình ra nhìn, bên trong quả nhiên chỉ có một viên thuốc. Hắn đổ thuốc ra lòng bàn tay, bình tĩnh nói: “Nếu như viên thuốc này có thể giải độc, ngươi đã uống từ lâu rồi. Chỉ sợ đây là độc dược còn mạnh hơn cả Triêu Hàn Mộ Noãn.”
Kỷ Thư cười nói: “Ta chỉ mang, một viên thuốc giải, đi theo. Đổi lấy, bí tịch của ngươi, hiển nhiên, không thể..” Y cố gắng giả vờ bình tĩnh, thế nhưng giọng nói run rẩy nghe không giống như đang cười, lại mang theo âm nức nở.
“Vậy sao.” Hàn Cẩm nói: “Vậy biện pháp hạ độc ngươi nghĩ ra này, thật đúng là đả thương địch tám trăm, lại hại mình một nghìn.”
Hàn Cẩm túm cổ áo y từ dưới đất đứng lên, ghé vào tai y không chút lưu tình nào mà nói: “Thấy Tiểu Mỹ Nhân đau đớn như vậy, ta thật sự không đành lòng, thôi đừng nghĩ tới bí tịch của ta nữa, giải độc trên người mình trước thì hơn.” Dứt lời liền lấy viên thuốc ra, đưa vào miệng Kỷ Thư.
Quả nhiên mặt Kỷ Thư biến sắc, đau đớn nhăn nhó lại, ngậm chặt miệng không chịu uống viên thuốc vào.
Hàn Cẩm nói: “Đã là thuốc giải, sao lại không uống? Ngươi uống nó vào, ta dạy cho Đan Khuyết, cũng có thể dạy cho ngươi.”
Kỷ Thư cắn chặt răng không mở miệng, Hàn Cẩm cũng không bắt ép, mặt không đổi sắc bóp nát viên thuốc vẩy vào đầm nước.
Một lát sau, cuối cùng Kỷ Thư cũng không co giật nhiều như trước nữa. Y nằm sõng soài dưới đất, bởi sức cùng lực kiệt mà đôi mắt nửa khép nửa mở, nhịp thở yếu ớt, nhìn Hàn Cẩm mà nở nụ cười khinh nhờn.
“Tiểu Anh Tuấn.” Y cười ngắt quãng mà nói: “Ta càng ngày, càng, thích ngươi.”
Cuối cùng Hàn Cẩm không đành lòng mà hành hạ y nữa, chỉ lạnh lùng liếc mắt nhìn, đoạn nói: “Thật ra ta đã từng rất thích ngươi, chỉ tiếc là bây giờ ta càng ngày càng không thích ngươi.” Dứt lời liền bỏ lại Kỷ Thư chật vật bất kham, hờ hững xoay người lại.
Sáng sớm hôm sau, đoàn xe chuẩn bị lên đường, lúc này mới gặp lại Kỷ Thư.
Chẳng biết đêm qua Kỷ Thư trở về thế nào, chỉ là hôm nay y không còn chật vật như đêm qua nữa. Bởi vì yếu ớt mà sắc mặt không tốt lắm, nhưng tinh thần lại rất được, trông thấy Hàn Cẩm, y liền cong mắt cười với hắn, nụ cười xán lạn như gió xuân. Hàn Cẩm lạnh mặt hừ một tiếng, hạ màn xuống quay trở về trong xe.
Trải qua một trận giày vò từ tối qua, tình huống Đan Khuyết bây giờ không tốt lắm, cả người nóng như tảng đá bị mặt trời ban trưa chiếu rọi. Y trúng Triêu Hàn Mộ Noãn, kiêng nhất là quá nóng hoặc quá lạnh, tối qua bị dội nước lạnh gần như lấy đi nửa cái mạng y. Càng quá nóng hoặc lạnh, độc trong người lại càng phát tác, càng khiến nửa cái mạng còn lại của y cũng khó giữ được.
Hàn Cẩm ôm chặt y vào lòng, trong lòng ngổn ngang hàng trăm hàng vạn ngàn suy nghĩ. Giả như hắn không thông thạo độc dược, giả như tối hôm qua hắn không ném viên thuốc của Kỷ Thư đi, lúc này có lẽ hắn đã ‘bệnh cấp loạn đầu y’ mà dùng tới viên thuốc “giải” kia của Kỷ Thư. Dụng tâm Kỷ Thư quá ác độc, khiến trái tim hắn lạnh giá. (bệnh cấp loạn đầu y: cái gì cũng có thể thử khi tuyệt vọng)
Mặc dù hắn cũng là người trong ma giáo, nhưng Thiên Ninh Giáo và Xích Hà Giáo cách nhau một trời một vực. Sở dĩ Thiên Ninh Giáo trở thành ma giáo là bởi giáo chúng đều hành sự tùy tính, không trói buộc đạo đức, cũng không có quan niệm chính tà, đều là làm vì thích. Nhưng trong giáo vô cùng đoàn kết, chẳng bao giờ xuất hiện những tình huống như tranh quyền đoạt thế mà lục đục với nhau. Kỷ Thư tự hạ độc nặng, các đệ tử Xích Hà Giáo cũng liều mạng đồng quy vu tận muốn hại người, điều này thật sự khiến hắn cảm thấy khó hiểu. (Đồng quy vu tận: cùng đến chỗ chết)
Lúc này, Đan Khuyết bắt đầu mơ mơ màng màng mà nói mớ: “Ta muốn.. trở nên mạnh mẽ.. trở nên.. mạnh mẽ hơn… cho ta bí tịch…”
Hàn Cẩm sờ lên cái trán nóng rần của y, khe khẽ thở dài. Thật ra vốn Đan Khuyết không thể bị mấy thùng nước hại thành ra nông nỗi này, chỉ là bởi y thích cậy mạnh, vốn đại phu dặn phải nằm tĩnh dưỡng trên giường ba tháng mới có thể khôi phục, nhưng còn chưa được một tháng y đã lại bắt đầu chém chém giết giết, lúc này Triêu Hàn Mộ Noãn lại càng phát tác, hiển nhiên y bị sụp đổ.
Hàn Cẩm lấy bình thuốc nhỏ trong lòng ra, mở nắp bình, đổ một viên thuốc vào lòng bàn tay, nhìn viên thuốc, lại nhìn Đan Khuyết, do do dự dự.
Thuốc này rất trân quý, không phải lúc nguy hiểm tới tính mạng thì không được tùy tiện lãng phí. Không nói tới tình huống Đan Khuyết hôm nay còn chưa đe dọa tới tình mạng, mà nếu dùng viên thuốc này giải độc cho y rồi, vậy sau đó sẽ giải thích thuốc giải từ đâu tới đây?
Hàn Cẩm suy nghĩ hồi lâu, cuối cùng cũng cất thuốc lại, bỏ vào trong lòng.
Đi tới trưa, đoàn xe dừng bên một bờ sông, mọi người xuống xe lấy nước nghỉ ngơi.
Hàn Cẩm ôm Đan Khuyết xuống xe, lấy chiếc khăn gấm trên người xuống, thấm nước sông lạnh lẽo, sau đó lại đắp lên trán Đan Khuyết. Hắn lại lấy ít nước, dùng cơ thể ủ ấm rồi mới cho Đan Khuyết uống.
Uống nước xong, cuối cùng Đan Khuyết cũng tỉnh táo hơn một chút, lặng yên không nói gì tựa đầu trên vai hắn, đôi mắt lạnh lùng nhìn cảnh vật bốn phía xung quanh.
Nghỉ ngơi xong rồi, đám đệ tử Xích Hà Giáo lại bắt đầu hô hoán mọi người lên xe, tiếp tục lên đường.
Cả ngày ngồi trong xe ngựa lắc lư rất bất lợi cho bệnh tình của Đan Khuyết. Hàn Cẩm nhìn sắc mặt Đan Khuyết một lúc, vẫn như trước ngồi bất động dưới tàng cây. Đệ tử Xích Hà Giáo đi tới: “Lên xe!”
Hàn Cẩm không thèm nhìn hắn tới một cái: “Nghỉ ngơi thêm chút nữa.”
Đám đệ tử Xích Hà Giáo nhìn nhau, nhưng không ai dám làm khó hắn. Lúc này Kỷ Thư đi tới, thấy thế liền phân phó: “Vậy nghỉ ngơi thêm chút nữa đi.”
Lại qua một lúc, đám đệ tử Xích Hà Giáo lại giục lên xe, Hàn Cẩm vẫn như trước không động đậy, hai tên đệ tử thấy thái độ hắn coi thường người cũng nóng tính lên, đôi bên cùng giằng co.
Đúng lúc này, xa xa truyền tới tiếng vó ngựa, chạy về hướng bọn họ. Hàn Cẩm tập trung nghe một hồi, đoán được đối phương có khoảng mười mấy người.
Đám người Xích Hà Giáo nghe thấy tiếng vó ngựa chậm hơn Hàn Cẩm một chút, Kỷ Thư cau mày nghe một hồi, thấy đối phương cách mình mỗi lúc một gần, vội nói: “Lên xe đi rồi hẵng nói.” Sau đó lại phái hai tên đệ tử đi về phía người tới nghe ngóng tìm hiểu.
Hàn Cẩm muốn bế Đan Khuyết lên, Đan Khuyết lại không đồng ý, xung quanh có nhiều ánh mắt nhìn như vậy, y không chịu tỏ ra yếu kém trước mặt người khác, chỉ bảo Hàn Cẩm đỡ y dậy, y muốn tự mình đi. Hàn Cẩm đành phải ôm hông Đan Khuyết đỡ y lên, đỡ y từ từ đi về phía xe ngựa. Lúc này đã có thể trông thấy bóng người cưỡi ngựa tới ở phía xa xa.
Đan Khuyết híp mắt nhìn chằm chằm thân ảnh đám người phi trong cát bụi: “Người tới, hình như là người của Xích Hà Giáo.”
Hàn Cẩm cả kinh, vội vã nhìn về phía đám người tới.
Đệ tử Xích Hà Giáo ở xung quanh cũng dừng bước, không giục bọn họ lên xe nữa.
Chốc lát sau, đám người đó cưỡi ngựa tới trước mặt họ, trông thấy người đi đầu, mặt Đan Khuyết hơi biến sắc: “Là Vô Mi!”
Hàn Cẩm kinh hãi: Đến ma tôn Vô Mi cũng tới? Mấy nhân vật lớn trong Xích Hà Giáo đều dốc lực xuất động! Hắn vội vã chăm chú quan sát xem rốt cuộc ma tôn Vô Mi trong truyền thuyết là người thế nào, đến khi trông thấy rõ đối phương rồi, hắn có chút giật mình: Vị ma tôn Vô Mi này, thoạt nhìn có điểm quen mắt, không biết đã gặp ở đâu.
Vô Mi cũng đang quan sát hắn, ấn đường chau lại có vẻ mờ mịt.