Hàn Cẩm nhảy tới bãi đất trống, khẽ ho nhẹ một tiếng, nói: “Tiểu Tả, ra đi.”
Quả nhiên Bạch Tiểu Tả nhảy từ một thân cây xuống.
Không đợi Bạch Tiểu Tả nói, Hàn Cẩm lên tiếng đầu tiên: “Ngươi từ bỏ ý định đi! Ta tuyệt đối sẽ không quay về với ngươi!”
Bạch Tiểu Tả thở dài cái thượt, lấy trong ngực ra một lọ thuốc ném về phía Hàn Cẩm. Hàn Cẩm tưởng hắn ném thuốc mê, hoảng hốt muốn bỏ chạy, lại nghe thấy Bạch Tiểu Tả ở phía sau nói: “Đấy là thuốc của tiểu giáo chủ.”
Hàn Cẩm mới xoay được nửa người, lại xoay người về, thuốc đã sắp rơi xuống đất, hắn lấy chân đá lọ thuốc một cái, lọ thuốc liền quay về trong tay hắn. Hắn mở nắp lọ ra, cẩn trọng ngửi mùi ở bên trong, lập tức nín thở, nói: “Đây không phải thuốc ta dùng.”
Bạch Tiểu Tả nói: “Tiểu giáo chủ, đây là thuốc Đỗ cốc chủ mới đổi, khác với thuốc mà tiểu giáo chủ từng dùng. Đỗ cốc chủ nói, thuốc của tiểu giáo chủ trước đó tuy có thể giúp tai thính mắt tinh, suy nghĩ nhạy bén, nhưng trí nhớ của tiểu giáo chủ vẫn không tốt lắm. Cho nên lần này Đỗ cốc chủ chuyên tâm nghiên cứu chế ra thuốc có thể tăng cường trí nhớ.”
Hàn Cẩm hoài nghi nhìn hắn, lại cúi xuống ngửi ngửi, ngửi ra được mùi thuốc đông y. Lại ngửi thêm nữa, hắn cảm thấy lọ thuốc này có mùi giông giống thuốc hắn từng uống, chỉ là hình như cho thêm vài dược vật, thành thử mùi thuốc có phần hơi lạ. Hắn cất thuốc vào, cảnh giác quan sát Bạch Tiểu Tả: “Ngoài tới để đưa thuốc ra, ngươi còn muốn làm gì?”
Bạch Tiểu Tả lại nặng nề thở dài một cái nữa: “Nếu thuộc hạ muốn đưa tiểu giáo chủ về, tiểu giáo chủ sẽ về sao?”
Hàn Cẩm lập tức nói: “Tuyệt đối không quay về!”
Bạch Tiểu Tả u oán nhìn hắn một cái, nói: “Chuyện giáo chủ ở chung với ma tôn đệ nhị Xích Hà giáo Đan Khuyết, Yên Thập Tam và Yên Tam Bát đã nói cho thuộc hạ và hữu hộ pháp, bọn thuộc hạ quay về Tụ Sơn đã báo cáo cho Thiên Tôn và ba vị trưởng lão biết chuyện này.” Nói đến đây hắn dừng lại.
Bạch Tiểu Tả nói: “Vì chuyện của tiểu giáo chủ, Thiên Tôn đã cãi nhau với tam đại trưởng lão, Thiên Tôn còn nói tiểu giáo chủ là con của ngài ấy, tuyệt đối sẽ không làm những chuyện bất bình, cho nên ủng hộ tiểu giáo chủ làm chuyện mình muốn làm, lúc nào tiểu giáo chủ muốn về Tụ Sơn thì về.”
Hàn Cẩm thở phào một hơi, như trút được gánh nặng, lưng cũng vươn thẳng lên.
Bạch Tiểu Tả nhìn hắn một hồi, lại nói: “Nhưng tam đại trưởng lão đều không đồng ý, họ nói thể chất tiểu giáo chủ… khá đặc thù, cuối tháng sẽ phát bệnh, không hợp xông xáo bên ngoài một mình.”
Hàn Cẩm không để ý ngoáy tai. Chỉ cần Thiên Tôn —— phụ thân của hắn Cao Thịnh Phong đã đồng ý, tam đại trưởng lão dù có không đồng ý cũng phải chịu.
Hàn Cẩm mỉm cười, tỏ vẻ mọi chuyện nằm trong dự liệu.
Bạch Tiểu Tả lại nói: “Thiên Tôn vật lộn với Doãn trưởng lão mấy vòng trong sân, ôm đùi Doãn trưởng lão nửa nén hương, Doãn trưởng lão đành phải chấp nhận.”
Hàn Cẩm tiếp tục mỉm cười.
Vẻ mặt Bạch Tiểu Tả thê thảm không nỡ nhìn, nói tiếp: “Hàn trưởng lão.. dù sao thì Doãn trưởng lão cũng đã đồng ý rồi, thái độ ngài ấy thế nào cũng không quan trọng nữa, cho nên thuộc hạ không hỏi ý kiến của ngài ấy, cầm thuốc đi tìm tiểu giáo chủ luôn.”
Hàn Cẩm hài lòng cười cười: “Rất tốt, rất tốt, vất vả cho ngươi và Tiểu Hữu rồi.”
Bạch Tiểu Tả nói: “Lần trước tiểu giáo chủ dùng bồ câu đưa thư, Thiên Tôn đã nhận được rồi, ngài ấy bảo tiểu giáo chủ quay về nhớ dẫn theo cái gì đó trong thư về. Với lại, Thiên Tôn còn có một phong thư yêu cầu thuộc hạ giao cho tiểu giáo chủ.”
“Sao?” Hàn Cẩm vội nói: “Mau đưa cho ta xem.”
Bạch Tiểu Tả đưa phong thư ra, Hàn Cẩm lập tức mở ra, nương ánh lửa của ống đánh lửa mà thì thầm đọc: “Nhi tử của ta, tí nhai tất báo, đây chính là thái độ làm người căn bản. Phải nhớ kỹ, để thận hư thì được chứ tuyệt đối không được để bản thân chịu thiệt!”
Hàn Cẩm đọc xong liền châm thư vào ống đánh lửa, đốt thành tro bụi. Hai mắt hắn lấp lánh sáng rỡ nhìn Bạch Tiểu Tả, giọng nói đầy khí phách: “Ngươi hãy hồi bẩm với Thiên Tôn cho ta: Hài nhi đã nhớ rõ, sẽ không để phụ công chỉ dạy của Thiên Tôn!” (hồi bẩm: báo lại)
Bạch Tiểu Tả bĩu môi, không tình nguyện nói: “Tiểu giáo chủ, tuy rằng Thiên Tôn đã nói vậy, nhưng bệnh của tiểu giáo chủ…”
Hàn Cẩm nói: “Phải rồi, ta cũng đang muốn hỏi ngươi, rốt cuộc bệnh của ta là bệnh gì vậy? Lúc phát bệnh bệnh trạng ta thế nào?”
Bạch Tiểu Tả chần chờ một chút, khó xử nói: “Theo thuyết pháp của Thiên Tôn thì, thần công mà tiểu giáo chủ tu luyện có khả năng kéo dài tuổi thọ, có công hiệu giữ lại tuổi xanh, bởi vậy nên những ngày trăng khuyết, tiểu giáo chủ khôi phục vẻ ngây thơ chất phác, tâm trí tựa như một đứa trẻ.”
Hàn Cẩm vỗ tay nói: “Ra là vậy! Ra là bởi ta hoàn đồng, cho nên mới có thể khờ hạo chân chất hồn nhiên ngây thơ đơn thuần động lòng người tới vậy!” (hoàn đồng: trẻ lại)
Bạch Tiểu Tả lặng im không lên tiếng nhìn lên bầu trời đêm.
Hàn Cẩm nói: “Ta hiểu rồi. Thuốc cũng đã cầm rồi, ngươi đi đi.”
Bạch Tiểu Tả lấy từ trong ngực ra vài pháo lệnh loại nhỏ đưa tới tay Hàn Cẩm: “Tiểu giáo chủ, thuộc hạ và Tiểu Hữu ở quanh đây, nếu tiểu giáo chủ gặp phiền phức gì có thể bắn pháo gọi thuộc hạ tới.”
Hàn Cẩm nói: “Các ngươi đừng ở đây, ít nhất cũng phải ở trấn bên cạnh. Nếu không để Đan Khuyết phát hiện ra sẽ không hay. Yên tâm, bổn giáo chủ nắm chắc chân truyền của Thiên Tôn, không có bất cứ chuyện gì trên đời này có thể làm khó bổn giáo chủ.” (chân truyền: nhận được sự tinh tuý của một người hay một phái nào đó truyền lại)
Bạch Tiểu Tả chần chờ một chút, lại lấy trong ngực ra một túi bạc đưa cho Hàn Cẩm: “Tiểu giáo chủ, tiểu giáo chủ đi lâu như vậy, lại không mang theo nhiều lộ phí, vẫn còn đủ tiền chứ?”
Hàn Cẩm sửng sốt. Hắn vội vã bỏ đi, đúng là không mang theo nhiều bạc, cả đoạn đường này hắn và Đan Khuyết không kiếm thêm tiền, hơn nữa Đan Khuyết còn liên tục thụ thương, tốn không ít tiền mua thuốc mời đại phu. Đó giờ chẳng mấy khi hắn chú ý tới tiền bạc, cho nên cũng không có khái niệm đếm tiền, lúc cần tiền cứ lấy ra tiêu, trong túi còn lại bao nhiêu hắn cũng không biết, thế nhưng, hình như gần đây túi tiền nhẹ hơn hẳn…
Hai mắt Hàn Cẩm sáng lên, nói: “Không, không cần cho ta tiền, tự ta có tính toán.”
Bạch Tiểu Tả hơi nhíu mày: “Tính toán gì?
Hàn Cẩm mỉm cười: “Hiếm khi bổn giáo chủ có cơ hội xuống núi, đương nhiên là phải thể nghiệm khổ lạc thế gian rồi. Vả lại, Đan Khuyết cũng biết bọn ta có tổng cộng bao nhiêu ngân lượng, nếu ngươi cho ta thêm ngân lượng, ngược lại hắn sẽ nghi ngờ.”
Bạch Tiểu Tả vẫn còn do dự: “Nhưng từ nhỏ tới giờ tiểu giáo chủ đều…”
Hàn Cẩm ngắt lời nói: “Yên tâm, ngươi cứ đi đi, tự ta có cách. Đừng quên lời Thiên Tôn phân phó! Nếu cần, ta sẽ tự tìm tới ngươi và Tiểu Hữu. Ngươi cứ đi trước đi.”
Bạch Tiểu Tả không khuyên bảo được hắn, không thể làm gì hơn là ủ rũ cúi đầu đi.
Bạch Tiểu Tả đi rồi, Hàn Cẩm lập tức quay về phòng. Đan Khuyết bị hắn điểm huyệt ngủ, giờ vẫn đang ngủ mê man. Hắn uống một viên thuốc Bạch Tiểu Tả đưa, sau khi cẩn thận cất thuốc xong, lại lấy bọc tiền trong túi mở ra nhìn, bên trong chỉ còn lại vài sênh đồng và một hai bạc vụn nhỏ bằng đầu ngón tay, đừng nói là ở quán trọ, nhiêu đây chỉ đủ tiền thuốc cho Đan Khuyết thêm một hai ngày.
Hàn Cẩm suy nghĩ một hồi, cất túi tiền vào, sau đó lên giường nằm, ôm lấy Đan Khuyết từ phía sau lưng, tiến vào giấc ngủ.
Đêm nay ngủ, bởi thuốc của Đỗ Húy có khả năng tăng cường trí nhớ, khiến Hàn Cẩm mơ rất nhiều, trong mơ đều là những việc đã xảy ra với hắn những khi trăng khuyết, chỉ là trước đấy hắn đã quên hết chuyện này. Hắn mơ thấy mình đuổi theo một con bướm bay mà chạy khắp núi; hắn mơ thấy mình nắm một xâu mứt quả dài ơi là dài chảy nước miếng; hắn mơ khi còn bé có người nói hắn chỉ là một đứa ngốc chỉ biết cười chứ không biết khóc, sau đó Cao Thịnh Phong bêu đầu thị chúng người kia; hắn còn mơ Cao Thịnh Phong ôm hắn vào lòng, nâng mặt hắn lên nói: “Thông Minh, từ nhỏ con đã không khóc. Nếu sau này có người dám làm con khóc, nhất định con phải trả thù gấp trăm ngàn lần, tuyệt đối không được để tên đó được ung dung tự tại. Ví dụ như con khiến cho tên ấy không được ăn màn thầu cả đời này, lại ví dụ như ngày nào cũng quất mông tên ấy..” (Bêu đầu thị chúng: chém đầu treo lên trị tội trước công chúng)
Hình ảnh trong mơ của Hàn Cẩm khẽ đổi, sau khi rời khỏi Tụ Sơn, hắn ở cùng với Đan Khuyết. Đan Khuyết đánh hắn mắng hắn, hễ không vừa ý một cái là nhấc chân đá hắn, hở ra là lấy bao đồ đập vào đầu hắn, há miệng ra là mắng hắn là kẻ ngốc, vẻ mặt thì rõ là khinh thường. Hắn mơ thấy mình bò lên giường, ôm lấy Đan Khuyết từ phía sau, lấy lòng gọi y là ca ca, dùng nhiệt độ cơ thể mình sưởi ấm cho y, thế nhưng Đan Khuyết lại đạp hắn xuống giường, từ trên cao nhìn xuống hắn, vẻ mặt khinh bỉ mắng: “Kẻ ngu như ngươi mà có tư cách chạm vào người ta sao? Cút!”
Sau đó, Hàn Cẩm tỉnh lại. Mặt trời đã lên cao.
Hắn nhìn Đan Khuyết nằm bên cạnh đầy phức tạp. Hóa ra hắn đã quên nhiều chuyện như vậy, lúc tâm trí hắn ngây thơ trẻ con, Đan Khuyết vừa đánh vừa mắng hắn, giày xéo hắn như miếng giẻ rách.
Mặc dù Cao Thông Minh không phải con trai ruột của Cao Thịnh Phong, nhưng hắn được Cao Thịnh Phong một tay nuôi lớn từ nhỏ, khắc sâu những lời truyền dạy của Cao Thịnh Phong (cả về võ công lẫn lòng dạ hẹp hòi). Hắn nhớ tới những chuyện kia, không khỏi tức tới ngứa răng, bắt đầu tính toán lên kế hoạch trả thù. Đan Khuyết mắng hắn một câu, quất mông mười cái; Đan Khuyết đánh hắn một cái, quất mông hai mươi cái; Đan Khuyết đạp hắn một đạp, quất mông ba mươi cái; Đan Khuyết lừa hắn nói ra tâm pháp, quất mông hai trăm cái.
Đương lúc Hàn Cẩm lặng yên tính toán, cuối cùng Đan Khuyết cũng tỉnh lại. Y mở mắt, thấy Hàn Cẩm đang ngồi bên giường nhìn y đầy nham hiểm, không khỏi sửng sốt: “Ngươi đang làm cái gì vậy?”
Hàn Cẩm u oán nói: “Mông ca ca thúi lắm!”
Đan Khuyết ngẩn ra: “Cái, cái gì?”
Hàn Cẩm bò xuống giường chải tóc, lấy nước trong rửa mặt, đoạn quay lại nói: “Ca ca, chúng ta dùng hết lộ phí rồi.”