Lúc trước Phong Lưu kiếm Thẩm Thương Minh rèn năm thanh bảo kiếm, để lại cho năm dòng dõi của mình. Sau này trong năm nhà thì có hết bốn nhà gặp họa diệt môn đều bởi vì mang ngọc mắc tội, chỉ còn lại một nhà cũng chính là nhà của Thẩm Phi Kỳ.
Thẩm Phi Kỳ khiếp sợ lẩm bẩm nói: “Thẩm Kim Phi… Thẩm Kim Phi? Ta nhớ, để ta nhớ, cái tên này ta nghe qua… Ta nhớ ra rồi, là con của Thẩm Hiên Hoa… thế phải là …đường thúc của ta?!”
Cao Hiên Thần không rõ gia phả Thẩm gia, thế nhưng tên Thẩm Hiên Hoa này hắn cũng có nghe qua, trước đây không lâu, Thẩm Phi Kỳ còn đề cập tới.
Bốn nhà Thẩm gia kia không phải bị diệt môn trong cùng một đêm, sớm nhất là một nhà lâm nạn vào bốn mươi năm trước, còn nhà Thẩm Hiên Hoa này là hai mươi lăm năm trước mới gặp thảm hoạ. Thẩm Hiên Hoa chết rồi, Thẩm gia chỉ còn lại Thẩm Phi Kỳ là độc đinh. Nếu Thẩm Kim Phi là con của Thẩm Hiên Hoa, dựa theo bối phận, quả thật là đường thúc của Thẩm Phi Kỳ.
Nhưng như vậy càng khiến Cao Hiên Thần mơ hồ hơn. Nếu như Bạch Kim Phi cũng là người nhà họ Thẩm, thế thì hắn cũng là người bị hại bởi “Phong Hoa Tuyết Nguyệt Sương” mới đúng, vậy loạt âm mưu này là do ai khởi đầu? Lẽ nào suy đoán lúc trước của hắn đều đã sai?
Dường như đã nhìn thấu thắc mắc của Cao Hiên Thần, Tạ Lê lạnh lùng nói: “Chuyện bản thân căm ghét còn muốn gây ra cho người khác. A Phi, qua nhiều năm như vậy, ngươi có thật sự thỏa mãn không? Vui vẻ không? Buông bỏ được không? Ngươi chỉ đang tự giam cầm bản thân, mua dây buộc mình!”
Cao Hiên Thần thoáng sửng sốt, nhoáng cái đã hiểu rõ. Bất kể năm thanh bảo kiếm Thẩm Thương Minh dùng tuyệt học suốt đời rèn đúc ra có giấu có bí mật gì hay không, cho dù không có bí mật, bản thân chúng nó cũng đã là bảo kiếm cả thế gian hiếm thấy. Năm đó có lẽ cũng đã có một ít lời đồn vô căn cứ, e rằng chỉ vì bản thân bảo kiếm, Bạch Kim Phi đã bị người khác diệt cả nhà, bảo kiếm bị đoạt. Vì vậy sau này, Bạch Kim Phi chờ thời cơ thừa thế tạo thế, đồn năm thanh kiếm Thẩm gia tới mức thành thiên tài địa bảo, dùng để dấy lên giang hồ phân tranh.
Đây giống như chuyện sau khi Cao Hiên Thần bị Nghịch Dương chưởng Điền Phong phế bỏ nội lực, hắn tiêu tốn nhiều năm khổ học tà môn công phu Nghịch Dương chưởng kia. Sau khi luyện thành, hắn sải bước đi khắp nơi trên giang hồ chơi xấu phế nội lực người ta, làm thế để tìm kiếm một ít…chắc là một ít cảm giác khiến bản thân hả dạ hơn.
Ở trước mặt Cao Hiên Thần, Bạch Kim Phi luôn mang vẻ mặt ôn hòa, bởi vậy hắn cũng là mấy vị trưởng bối Cao Hiên Thần thân thiết, ỷ lại nhất. Vậy mà lúc này, sắc mặt của hắn lại âm trầm đến đáng sợ. Hắn có vẻ rất ghét người khác gọi ra tên thật của hắn, rất ghét người khác nhắc tới quá khứ của hắn. Thái dương hắn nổi gân xanh, ánh mắt như đao mạnh mẽ đâm về Tạ Lê, thủ thế chờ đợi, bất cứ lúc nào cũng có thể nhào tới liều mạng với Tạ Lê.
Một lát sau, hắn nhắm mắt lại, khi mở mắt lại, hắn đã khôi phục vẻ ôn hòa ngày xưa.
“Tiểu Thần, lại đây.” Trên mặt của hắn thậm chí còn nở nụ cười cứng nhắc, chỉ có giọng còn hơi có chút run rẩy.
Tưởng Như Tinh hơi căng thẳng. Nếu như Cao Hiên Thần thật sự đi qua, những sát thủ kia tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho Tạ Lê, trước mắt bọn họ không động thủ chỉ là do kiêng dè Cao Hiên Thần thôi. Bởi vậy nàng dời một bước về phía Cao Hiên Thần, muốn ngăn cản Cao Hiên Thần đi qua.
Nhưng mà Cao Hiên Thần lại đứng yên tại chỗ không nhúc nhích.
Bạch Kim Phi hít một hơi thật sâu, nhấn mạnh, lại nói: “Lại đây!”
Cao Hiên Thần vẫn không động.
Cứ thế giằng co hồi lâu.
Thái độ Bạch Kim Phi đã gần như cầu xin luôn: “Tiểu thần, chúng ta trở về thôi, được không?”
“Con không đi qua được.” Cao Hiên Thần bướng bỉnh đứng lại đó: “Nếu như lúc trước các người không cho con tới Thiên hạ luận võ đường, có lẽ con đã mãi luôn ở bên đó, vĩnh viễn không qua đây. Nhưng hiện tại con đã ở đây rồi, cũng đã không trở về được nữa.”
Huyết sắc trên mặt Bạch Kim Phi nhanh chóng rút đi.
Hắn chợt nhớ lại một chuyện đã phát sinh vào mấy năm trước, khi Cao Hiên Thần vừa rời núi.
Trước đó khi Cao Hiên Thần nghe nói bên ngoài có nơi gọi là Thiên hạ luận võ đường, đã nháo đòi đi xem. Khi đó Bạch Kim Phi cũng không có ở Xuất Tụ sơn, chỉ nghe nói Bạch Thanh Dương không đồng ý đề nghị này. Thực ra ban đầu Cao Tề Nam cũng không đồng ý, nhưng mà không chịu nổi Cao Hiên Thần nài nỉ mãi, cuối cùng thay đổi ý kiến.
Chờ tới khi Bạch Kim Phi bị Cao Tề Nam triệu hồi về Xuất Tụ sơn, Cao Hiên Thần đã xuất phát đi học rồi.
Cao Tề Nam nói với Bạch Kim Phi: “Ta muốn ngươi bảo đảm Tiểu Thần bình an ở bên ngoài.”
Chuyện ngoài giáo xưa nay luôn do Bạch Kim Phi quản lý, nếu như Cao Tề Nam hỏi một câu ngươi có thể làm được hay không, hắn nhất định sẽ nói không làm được, bởi vì hắn vốn cũng không đồng ý để Cao Hiên Thần đi trà trộn vào chính đạo. Nhưng Cao Tề Nam không dùng thái độ dò hỏi, cũng không phải giọng điệu thương lượng, mà là mệnh lệnh. Điều này chứng tỏ vụ này đã không còn thương lượng được nữa.
Bạch Kim Phi hết sức không hiểu: “Sao giáo chủ có thể để Tiểu Thần làm chuyện hồ đồ như vậy?”
Cao Tề Nam cười ha ha: “Thật hiếm mới có lần nghe ngươi và Thanh Dương nói giống nhau như thế!”
Ở Xuất Tụ sơn, hai vị hộ pháp Bạch Thanh Dương và Bạch Kim Phi có tính cách khác biệt. Bạch Thanh Dương thường nói dông nói dài, làm việc cẩn thận rào trước đón sau, không quả quyết chút nào, nhưng may được cái cẩn thận; Bạch Kim Phi thì lại luôn giữ bộ dạng vui cười hớn hở, thích nói mấy lời “Cuộc đời này khi nào sống cẩu thả được thì cứ cẩu thả. Không có gì ghê gớm!’ như câu cửa miệng.
Cho nên một chuyện có thể bức “Bạch cẩu thả” nghiêm túc phản đối, thì có thể thấy chuyện này nghiêm trọng đến mức nào, quá sức vô lý.
Cao Tề Nam nói: “Lúc Tiểu Thần mới vừa đưa ra ý định này, ta cũng cảm thấy đứa nhỏ này quá ngốc quá đơn thuần, nhưng sau đó ta suy nghĩ thêm, lại cảm thấy được hắn đúng là một thiên tài!” Sau khi nói xong lại còn khá tự đắc, cười ha ha.
Bạch Kim Phi mém bị hai chữ “Thiên tài” này nghẹn chết. Hắn tự nhận mình là người xoàng xĩnh, còn sự tồn tại của thiên tài chính là để làm tức chết mấy người xoàng xĩnh này.
Hắn nói: “Giáo chủ, ta thật sự không hiểu.”
Cao Tề Nam cười cười, nói: “Lúc ta còn niên thiếu, ghét nhất là bị các trưởng bối bảo ta nên làm cái gì, ta nên thích người gì, ta nên ghét người nào. Khi đó, những người kia đều bảo ta nhất định phải tuân thủ đạo nghĩa giang hồ, ta cần phải căm hận ma giáo. Nhưng cuối cùng, cha mẹ ta lại chết vì tử thủ đạo nghĩa giang hồ, bị người khác ám hại đầu một nơi thân một nẻo. Còn ta cuối cùng lại vào ma giáo, thậm chí thành giáo chủ của ma giáo, ngươi không cảm thấy tất cả những chuyện này rất buồn cười sao?”
Hắn lại nói: “Cho nên từ lâu trước đây ta đã phát lời thề, nếu như có một ngày ta có con, ta nhất định không bắt nó kế thừa ý chí của ta mà sống. Ta có thể cho nó thứ quý giá nhất, nhưng không phải quyền thế, tiền tài hay bí kíp võ công, mà là tự do. Thật vậy, ta đã thề như vậy! Nhưng mà khi người ta sống lâu rồi, sẽ khó tránh khỏi tự mình lạc hối. Ta mang ngươi và Thanh Dương từ Thẩm gia về, bồi dưỡng hai người các ngươi trở thành phụ tá đắc lực của ta, nhưng cũng áp đặt nhiều thứ cho các ngươi.”
Bạch Kim Phi lập tức nói: “Giáo chủ, mặc dù ta không thể thay Thanh Dương nói gì, nhưng tất cả những gì ta làm cho đến hôm nay, tuyệt đối không phải vì giáo chủ ép buộc, mà là ta cam tâm tình nguyện… Không, là ta cầu cũng không được!”
Cao Tề Nam yên lặng nhìn hắn. Hồi lâu sau, hắn vỗ vỗ vai Bạch Kim Phi, nói: “Ta già rồi, một ngày nào đó, ta sẽ giao Thiên Ninh giáo cho Tiểu Thần.”
Cao Hiên Thần không chỉ là con nuôi của Cao Tề Nam, mà cũng là đứa nhỏ mà Bạch Kim Phi Bạch Thanh Dương nhìn hắn lớn lên. Bạch Kim Phi đương nhiên rất thương Cao Hiên Thần. Nhưng Cao Hiên Thần ở trong mắt hắn luôn là đứa nhỏ không hiểu chuyện gì hết, hắn thích đứa bé này, hắn tình nguyện cho đứa bé này hết những gì mình có, hắn tình nguyện dùng hết khả năng che chở đứa nhỏ này chu toàn, nhưng hắn lại chẳng hề tôn trọng đứa bé này —— ít nhất, hắn tự nhận không thể tôn trọng như Cao Tề Nam, tôn trọng Cao Hiên Thần mới mười tuổi đầu.
Hắn nói: “Nếu sau này Tiểu Thần phải thừa kế giáo ta, vậy thì càng không thể để nó đi Thiên hạ luận võ đường. Giáo chủ…”
Cao Tề Nam đánh cắt lời của hắn: “Hữu hộ pháp, ngươi đang sợ gì vậy?”
Bạch Kim Phi yên lặng hồi lâu cuối cùng nói: “Ta sợ. Ta sợ Tiểu Thần bị những kẻ giả tạo, giả nhân nghĩa làm hư, ta sợ Tiểu Thần sau này khó có thể kế thừa sự nghiệp thống nhất thiên hạ, ta sợ Thiên Ninh giáo… Ta sợ Thiên Ninh giáo sẽ…”
“Ngươi cảm thấy Tiểu Thần sẽ phá huỷ Thiên Ninh giáo?”
“… Thuộc hạ không dám.”
“Không có gì dám hay không. Nếu như Thiên Ninh giáo cuối cùng cũng bại một lần, lẽ nào nó không đi Thiên hạ luận võ đường thì Thiên Ninh giáo sẽ không thất bại? Cả đời ta làm chuyện ác vô số, có ai dám chắc Thiên Ninh giáo ở trong tay ta sẽ không thất bại? Mà nếu như Thiên Ninh giáo còn có tương lai, thì ngươi hay ai khác dám chắc Tiểu Thần sẽ không phải là người chấn hưng nó?”
Bạch Kim Phi bị lời của hắn làm cho á khẩu không trả lời được.
Cao Tề Nam vừa cười vừa nói: “Nói thẳng là tương lai Thiên Ninh giáo ra sao, ta cũng không quan tâm. Ta chỉ muốn quan tâm xem Tiểu Thần nó có thể gây ra biến số gì. Ta suy nghĩ một chút thôi đã cảm thấy thú vị cực kỳ. Thật đó, quá thú vị. Ta tin nó sẽ không để ta thất vọng.”
Bạch Kim Phi không hề bị “Thú vị” trong lời Cao Tề Nam đả động, sự bất an trong lòng hắn đã gieo hạt, bắt đầu nẩy mầm.
Hắn lờ mờ nhận ra đáy lòng Cao Tề Nam có một dự định không thể nói ra. Phạt Ma đại chiến năm đó, Cao Tề Nam cũng không nói gì thêm với Cao Hiên Thần, hắn không bảo với Cao Hiên Thần là võ lâm chính đạo tốt, mà cũng không nói võ lâm chính đạo xấu, hắn không để Cao Hiên Thần ghi hận vì chuyện hiện tại. Hắn thậm chí còn để Cao Hiên Thần tới ở chung với đám người chính đạo, để bọn họ giáo dục Cao Hiên Thần. Hắn nói đây là biến số. Hơn nữa hắn còn mượn cớ đàng hoàng cho việc làm của mình, hắn nói hắn không muốn cưỡng ép Cao Hiên Thần kế thừa ý chí của hắn. Cuộc đời này, phải để tự Cao Hiên Thần đi nhận thức; con đường tương lai phải đi thế nào cũng là do Cao Hiên Thần tự mình quyết định.
Bạch Kim Phi không đồng ý Cao Tề Nam làm những việc này. Bởi vì hắn không giống Cao Hiên Thần. Cao Tề Nam không muốn Cao Hiên Thần ghi hận bởi chuyện trước mắt, còn lòng Bạch Kim Phi vốn đã hận từ lâu. Năm đó hắn bò ra từ trong núi thây biển máu, hoàn toàn không phải để sống cẩu thả. Nhưng dù cho như thế, hắn vẫn làm việc theo lời Cao Tề Nam, bởi vì từ đầu là do Cao Tề Nam mang hắn về Thiên Ninh giáo, cho hắn tất cả những thứ này.
Cho đến hôm nay, những bất an lo lắng trước đây của hắn đều biến thành hiện thực.
Cao Hiên Thần đã trưởng thành, có quan điểm riêng, còn đứng đối diện với hắn, nghiêm túc nói với hắn rằng đã không trở về được rồi. Là thật sự đã không trở về được nữa rồi.
Nhận thức này làm cho hắn bỗng nhiên rất khó chịu, rất khó chịu.
Trong mắt hắn chứa lệ nóng, run giọng huýt sáo.
Trong bóng tối, bốn phương tám hướng xung quanh vang lên tiếng sột soạt lạch cạch.
Loại âm thanh kỳ quái này khiến Thẩm Phi Kỳ, Tưởng Như Tinh lông tơ đứng thẳng, vội vã giơ binh khí lên chuẩn bị chiến đấu.
Cao Hiên Thần không tin được nói: “Phi thúc thúc?!”
Bóng người dần dần hiện ra trong bóng tối. Bọn họ bị một đám sát thủ bao vây bốn phía.
Bạch Kim Phi nuốt nước mắt, chậm rãi rút ra bội kiếm của mình, gằn từng chữ tuyên bố mệnh lệnh: “Ngoại trừ Tiểu Thần ra, tất cả người còn lại: giết, hết, miễn, bàn!”