Mỗi Ngày Rời Giưởng Đều Nhìn Thấy Giáo Chủ Đang Phá Án

Chương 92

Edit: Phong Lữ

Khi ba người một nhà Kỷ Bách Vũ, Khương Uyển Tình và Kỷ Chính Trường hợp lại cùng nhau ăn bữa cơm, Kỷ Bách Vũ đang tranh luận với Kỷ Chính Trường, tranh luận từ Tạ Lê tới Kỷ Thanh Trạch, không ai nhường ai, còn Khương Uyển Tình như người chia thức ăn, từ đầu tới cuối đều khuyên ăn khuyên uống.

Kỷ Bách Vũ cảm thấy rất hoang đường: “Con bất bình vì Kỷ Thanh Trạch?”

Kỷ Chính Trường mạnh dạn trả lời lại: “Thì sao chứ?”

Kỷ Bách Vũ dùng giọng điệu khó mà tin nổi hỏi: “Con cho rằng ta làm tất cả những việc này là vì ai?”

Kỷ Chính Trường dùng giọng điệu còn khó mà tin nổi hơn trả lời hắn: “Người đừng nói là vì con chứ?”

Kỷ Bách Vũ nhất thời không trả lời được.

“Chính Trường!” Khương Uyển Tình gác đũa.

Nếu như Kỷ Chính Trường biểu hiện hơi hơi chần chờ một chút, đuối lý một chút, Kỷ Bách Vũ sẽ quạo mặt lại thuận thế lên bề. Hắn sẽ nói ta làm tất cả những việc này chẳng phải cũng vì con sao? Những thứ của ta sau này đều là của con! Thế nhưng biểu hiện Kỷ Chính Trường lại quá cây ngay không sợ chết đứng, không hề bị Kỷ Bách Vũ dắt mũi, nhưng Kỷ Bách Vũ không tức giận.

Hắn vì ai? Vì Kỷ Chính Trường? Vì Khương Uyển Tình? Thôi bỏ đi, rõ ràng là vì chính hắn.

Vì vậy hắn nghẹn giận một chốc sau thì nói: “Thôi, không nói nữa, ăn đi.”

Mới đầu Kỷ Bách Vũ là bởi vì tâm tình tốt nên uống nhiều rượu. Bây giờ thì vì tâm tình không tốt, uống rượu càng nhiều hơn.

Cao Hiên Thần và Kỷ Thanh Trạch vẫn luôn nằm trên nóc nhà, không có động tác nào tiếp. Vốn bọn họ vừa tới đã chuẩn bị động thủ, tốc chiến tốc thắng, để tránh khỏi hỏng việc. Nhưng sau khi nghe chuyện Tạ Lê, bọn họ lại nghe nhiều thêm một chốc. Thế nên bây giờ, bọn họ cũng chậm chạp không động thủ. Giữa bọn họ có sự ăn ý hiểu ngầm lẫn nhau—— ít nhất, phải đợi đến sau khi Kỷ Chính Trường đi rồi hẵn động thủ.

Cha con Kỷ Bách Vũ và Kỷ Chính Trường lâu rồi mới gặp lại, lại đối chọi gay suốt bữa cơm. Rốt cuộc, cơm cũng ăn gần xong. Kỷ Chính Trường để đũa xuống, nói: “Con nên về rồi.”

Khương Uyển Tình vội hỏi: “Con còn muốn lên núi lại à? Tối hôm nay ở lại đây đi.”

Kỷ Chính Trường do dự một chút, không đồng ý ngay.

Khương Uyển Tình nói: “Tạ Lê còn ở trên núi, nếu hắn bị Phong Hoa Thập Nhị lâu theo dõi, sợ là sẽ không dễ dàng buông tha như vậy. Nhỡ như tối nay lại có người tập kích, con ở trên đó không phải sẽ rất nguy hiểm sao?”

Nàng không nhắc tới chuyện này còn tốt, nhắc tới lại khiến Kỷ Chính Trường lập tức trả lời: “Con quên mất chuyện này, vậy con phải lập tức trở lại, lỡ đêm nay lại có thêm người đến tập kích, ít nhiều gì con cũng giúp được một chút.”

“Cái gì?” Khương Uyển Tình kinh hãi đến biến sắc: “Từ đường chủ lại để cho các con đối phó Phong Hoa Thập Nhị lâu? Hắn điên rồi sao!”

Kỷ Bách Vũ cũng giận tím mặt: “Không cho về đó, có ta ở đây, con ở lại đây đi!”

“Từ đường chủ không cho đám đệ tử chúng con động thủ, bảo chúng con trốn trong phòng, nhưng tình thế hung hiểm, chúng con cũng muốn tận lực giúp sức, mấy người bị thương hôm qua kia là chính bọn họ tự xông lên.” Kỷ Chính Trường đứng lên nói: “Con phải trở về!”

Kỷ Bách Vũ nổi nóng vỗ bàn một cái.

Kỷ Chính Trường lười phân trần với hắn, đứng dậy nắm bội kiếm lên: “Con đi đây! Có chuyện gì thì truyền tin cho con!” Dứt lời thì dứt khoát đi ra ngoài.

Khương Uyển Tình gấp đến độ “Ây dà” một tiếng, nói: “Ta đuổi theo nó.” cũng cùng chạy ra ngoài.

Vợ cũng đã đi, Kỷ Bách Vũ ngồi một chốc, cũng đứng dậy ra khỏi phòng.

Mặt trăng đêm nay chỉ có một mẩu, hệt như bị chó hoang gặm mất, ánh sáng ảm đạm. Nhưng mà ánh sao lại cực kì lấp lánh, ánh sao dày đặc phủ kín bầu trời đêm, thi nhau toả sáng. Cũng có mấy ngôi sao không cam tâm bị lạc đàn, chen chúc thành một tụ, như có dã tâm muốn lấn át ánh trăng.

Kỷ Bách Vũ ngẩng đầu ngắm nhìn bầu trời đêm, nhìn trăng lưỡi liềm mỏng, buồn bực “Hừ” một tiếng.

Sau một giây, một đường ánh sáng bạc xé qua bầu trời, che đi ánh trăng, chém thẳng tới nơi hắn đang đứng!

Dù sao Kỷ Bách Vũ cũng là cao thủ, phản ứng cực nhanh, nhanh chóng bứt ra lùi về sau!

Khi hắn vừng đứng vững, nơi lúc nãy hắn vừa đứng có hai người thanh niên vóc người cao gầy đứng sừng sững ở đó, trường kiếm trong tay cùng chỉa về hắn!

Kỷ Bách Vũ sửng sốt.

Kiếm bản to trong tay Kỷ Thanh Trạch xoay ngang, cũng không chỉa về Kỷ Bách Vũ nữa, mà là ngăn trước mặt Cao Hiên Thần. Cao Hiên Thần liếc mắt nhìn y, hiểu ý y, vì vậy yên lặng thu kiếm, lui về sau hai bước.

Lúc này Kỷ Thanh Trạch mới đổi hướng mũi kiém, lại chỉa về phía phụ thân mình, chậm rãi nói: “Không phải ông muốn tìm ta sao?” Nói tiếp: “Ông không tìm đến ta, ta cũng tới tìm ông.”

Kỷ Bách Vũ vội vã rút bảo kiếm của mình ra, cả giận nói: “Hay cho cái tên lòng lang dạ sói súc sinh nhà ngươi, lại dám đánh lén ta!”

Nếu như Kỷ Thanh Trạch thật sự có ý đánh lén thì từ lúc ăn cơm đã bắt đầu, y có rất nhiều cơ hội hạ thủ. Thậm chí vừa nãy, nếu như hắn thương lượng cùng Cao Hiên Thần dùng tiền hậu giáp kích, có lẽ sẽ có một đòn đánh giết Kỷ Bách Vũ. Thế nhưng y không làm như vậy. Nhưng mà y cũng không cần giải thích gì với Kỷ Bách Vũ, y không đến để khoe miệng lưỡi nhanh nhẹn. Y tới giết người, mà ngoại trừ giết người y còn có một việc muốn làm, cho nên y ngăn Cao Hiên Thần lại, để một mình y đối mặt với Kỷ Bách Vũ —— đây là một trận phụ tử tương tàn, cũng là một trận đánh giữa người cũ và mới trong võ lâm, còn là sự xác định về 20 năm sống trước đây của y.

Hai tay Kỷ Thanh Trạch cầm kiếm, bày ra tư thế chuẩn bị đánh.

Kỷ Bách Vũ vừa bày ra tư thế, vừa ngạc nhiên nghi ngờ chưa xác định, đánh giá y và Cao Hiên Thần, cũng vểnh tai lên lắng nghe động tĩnh chung quanh —— hắn lo Kỷ Thanh Trạch còn có trợ thủ, hoặc là bố trí cạm bẫy ở những nơi khác chờ hắn sa vào.

Kỷ Thanh Trạch nhìn thấu sự nghi kỵ của hắn, cười lạnh một tiếng, cũng không phí lời, trực tiếp nâng kiếm tấn công tới!

Kiếm bản to bổ về phía Kỷ Bách Vũ, Kỷ Bách Vũ vội vã nâng kiếm chống đỡ, bứt ra lùi về sau. Kỷ Thanh Trạch truy cản, liên tục ra chiêu, còn Kỷ Bách Vũ lại hoàn toàn bị y áp chế, bị đánh liên tiếp lui bại.

Mới vừa vừa giao phong, Kỷ Thanh Trạch lại chiếm hết thượng phong, đầy khí thế trường giang sóng sau xô sóng trước! Phải biết rằng Kỷ Bách Vũ thành danh đã lâu, có thể xưng danh Nam Long cũng không phải là chỉ là hữu danh vô thực, chỉ là hắn e sợ Kỷ Thanh Trạch chiêu sau gì đó nên không dám phản kích.

Hai thanh kiếm bản to giao phong trên không trung, bàn về bảo kiếm, kiếm trong tay Kỷ Thanh Trạch không bằng bảo kiếm Du Long của Kỷ Bách Vũ; bàn về nội lực, nội lực hai mươi năm Kỷ Thanh Trạch tích lũy đương nhiên không bằng Kỷ Bách Vũ bốn mươi mấy năm tu luyện. Nhưng mà Kỷ Thanh Trạch chẳng hề liều mạng với hắn, bỗng nhiên linh hoạt xoay chuyển tay, mũi kiếm đâm tới, đâm thẳng tới tay Kỷ Bách Vũ!

Kỷ Bách Vũ cũng không phải dễ đối phó như vậy, Kỷ Thanh Trạch lâm thời biến chiêu đúng là nằm ngoài sự dự liệu của hắn, nhưng hắn phản ứng cũng rất nhanh, nội lực rót vào hai tay, xoay tròn đại kiếm, quấy đẩy kiếm Kỷ Thanh Trạch ra.

Một đòn không trúng, Kỷ Thanh Trạch cũng không hề hoang mang, tiếp chiêu tiến lên, tiếp tục tấn công.

Rất nhanh, Kỷ Bách Vũ phát hiện, Kỷ Thanh Trạch thực sự muốn phân cao thấp với hắn. Y không có nhiều hậu chiêu, còn Cao Hiên Thần cũng luôn đàng hoàng đứng một bên xem chiến, không có ý ra tay giúp đỡ y. Điều này làm cho Kỷ Bách Vũ vốn không kịp chuẩn bị gì tối nay dần dần định tâm hồi thần, tập trung hơn vào trận phụ tử cùng tranh tài này.

Du Long kiếm pháp thẳng thắn thoải mái, Kỷ Bách Vũ đúng cao thủ nhất lưu, rất nhanh đã đẩy Kỷ Thanh Trạch ra ở phạm vi cách một kiếm, khiến Kỷ Thanh Trạch khó có thể chiếm được ưu thế. Nhưng Kỷ Thanh Trạch không chiếm được ưu thế, hắn cũng không chiếm được. Kỷ Thanh Trạch dùng kiếm pháp phối hợp cùng thân pháp, linh hoạt di chuyển, sau mấy chiêu, hai người vẫn khó phân cao thấp.

Rất nhiều năm trước, lúc Tạ Lê dạy các đệ tử tập võ từng nói một đoạn. Y nói, võ học có phân chia cao thấp, công lực có phân chia sâu cạn, nhưng mà thắng bại lại không phải chuyện chắc chắn. Khi hai bên giao chiến, nếu so sánh trình độ võ học, hay thân thủ linh hoạt, là những gì có thể biết rõ ở đối thủ, nhưng mọi thứ không chỉ giới hạn có thế, còn có rất nhiều nhân tố “Ngẫu nhiên” có thể quyết định thắng thua ——mà những yếu tố ngẫu nhiên có thể được tác động bởi hai thứ: thứ nhất là trạng thái, thứ hai là tâm thái.

Vào lúc này, bất kể là trạng thái hay tâm thái, Kỷ Thanh Trạch đều hơn xa Kỷ Bách Vũ. Y bình tĩnh ngoài mong đợi, hoàn toàn dấn thân vào cuộc tỷ thí này, y không nghĩ mình có thể thua hay không, không nghĩ mình thua thì phải làm sao, cũng không muốn mang thù oán với Kỷ Bách Vũ vào. Y chỉ có một mục tiêu duy nhất —— đánh bại người được gọi là Nam Long này!

Còn Kỷ Bách Vũ lại hoàn toàn khác. Hắn nghĩ tại sao Kỷ Thanh Trạch lại xuất hiện ở nơi này, hắn nghĩ tại sao Kỷ Thanh Trạch dám động thủ với hắn, hắn nghĩ Kỷ Thanh Trạch có phải là đã biết những chuyện hắn làm, biết được bao nhiêu rồi, có nói cho người khác biết hay không, bây giờ người bên ngoài đang bàn về hắn thế nào… Hơn nữa, hắn sợ, hắn cực sợ mình thất bại trước Kỷ Thanh Trạch, như vậy hắn sẽ cực kỳ thảm hại!

Ba lần bốn lượt Kỷ Bách Vũ đã chiếm thế thượng phong, hắn lập tức thừa thắng truy kích, muốn một chiêu đánh bại Kỷ Thanh Trạch. Nhưng Kỷ Thanh Trạch lại thành thạo điêu luyện, không chút hoang mang điều chỉnh thế tiến công, lại tìm về thế cân bằng.

Thoáng chốc đã hơn mười chiêu, Kỷ Bách Vũ vội đến độ mất tâm thái. Nhưng hắn cũng là người từng trải, rất nhanh đã nhìn ra sách lược của Kỷ Thanh Trạch—— nếu thật sự muốn liều mạng, Kỷ Thanh Trạch vẫn chưa phải là đối thủ của hắn. Nhưng Kỷ Thanh Trạch đang chờ hắn phạm sai lầm. Đao kiếm không có mắt, chỉ cần một chiêu sơ suất sẽ lập tức khó giữ được tính mạng!

Kỷ Bách Vũ không có cách nào ổn định được tâm thái của chính mình. Nếu như hắn có thể quên hết những điều hắn kiêng kỵ, thứ hắn sợ, thì trên đời này còn ai còn có nhược điểm lớn? Hắn không thể làm vững tâm thái của mình, nhưng hắn có cách làm loạn tâm thái của Kỷ Thanh Trạch.

Hắn đột nhiên mở miệng: “Con của tiện nhân thì cũng là tiện nhân!”

Kỷ Thanh Trạch hơi run run. Từ nhỏ y đã bị Kỷ Bách Vũ đánh chửi tới lớn, Kỷ Bách Vũ mắng y thế nào y cũng không bất ngờ, nhưng câu này lại làm cho y sửng sốt trong chớp mắt. Trong chớp mắt đó, y thậm chí không hiểu Kỷ Bách Vũ có ý gì, mắng y thì cứ mắng, nhưng sao lại mắng cả chính mình?

Kỷ Bách Vũ nổi nóng nói: “Lúc trước ta không nên lưu lại nghiệt chủng là ngươi, nên để ngươi chôn cùng con tiện nhân kia!”

Lúc này Kỷ Thanh Trạch mới hiểu được, “Tiện nhân” trong lời Kỷ Bách Vũ không phải đang tự giễu, mà là đang nói Du Nhược Nam.

Sách lược của Kỷ Bách Vũ rất thành công.

Kỷ Thanh Trạch vẫn luôn bình tĩnh bỗng nhiên bạo nộ rồi: “Ngươi nói cái gì?!”

Kỷ Bách Vũ mừng thầm trong lòng, cười lạnh nói: “Sao nào, không phải ngươi đến báo thù cho con tiện nhân kia sao?”

Kiếm Kỷ Thanh Trạch chấn động mạnh một cái. Kỷ Bách Vũ dò xét đúng thời cơ, lập tức tấn công lên!

Kiếm Kỷ Thanh Trạch suýt nữa bị hắn hất bay, may mà y phản ứng rất nhanh, cấp tốc bứt ra lùi về sau, né sát mũi kiếm nguy hiểm, bị Kỷ Bách Vũ cắt đứt một đoạn ống tay áo.

“Báo thù?!!! Ngươi nói lại lần nữa??!!!”

Du Nhược Nam đã chết mười mấy năm, chân tướng từ lâu đã bị mai một. Nếu như Kỷ Bách Vũ không nói, có lẽ vĩnh viễn sẽ không có ai biết. Nhưng vì nhiễu loạn tâm thái Kỷ Thanh Trạch, Kỷ Bách Vũ nói hết chuyện đã giấu mười mấy năm ra. Tối nay hắn uống nhiều rượu, dưới men rượu cũng không giữ mồm giữ miệng.

“Ta nói mấy lần cũng được! Ta đã sớm hết chịu nổi nữ nhân kia rồi! Ngay cả ở trên giường, nàng chỉ chịu dùng một loại tư thế, như bộ thi thể!”

Kỷ Thanh Trạch thực sự bị sự vô liêm sỉ của Kỷ Bách Vũ làm khiếp sợ thất hồn lạc phách, thậm chí y không cảm thấy phẫn nộ, chỉ khiếp sợ vô bờ!

“Thanh Trạch cẩn thận!” Cao Hiên Thần quát lên.

Nhưng mà đã không còn kịp rồi, đại kiếm Kỷ Bách Vũ đâm tới, chỉ nghe “Phập” một tiếng, mũi kiếm đã đâm vào bên trong da thịt!

Đau đớn khiến Kỷ Thanh Trạch tỉnh táo lại một chút. Hai tay Kỷ Bách Vũ cầm kiếm, dùng sức đâm về phía trước, muốn sử dùng kiếm phong đâm xuyên người Kỷ Thanh Trạch. Kỷ Thanh Trạch bắt lấy kiếm, vừa rút ra ngoài, vừa lui về phía sau.

Kỷ Bách Vũ lấy kiếm đâm Kỷ Thanh Trạch, tiến tới mười mấy bước, dường như muốn ép Kỷ Thanh Trạch vào vách tường. Khi thấy Kỷ Thanh Trạch không thể lui được nữa, Cao Hiên Thần “Xẹt” rút kiếm ra khỏi vỏ, đang muốn lên tấn công, lại nghe một tiếng kêu thảm thiết đầy đau đớn!

Kỷ Thanh Trạch xuất chiêu vi diệu, vung tay lại, chém đứt cánh tay phải của Kỷ Bách Vũ!

Mặt Kỷ Bách Vũ trắng bệch không còn chút máu, ôm tay cụt liên tiếp lui về phía sau, cả người cong vẹo.

Đây là lúc tuyệt vời để thừa thắng truy kích, nhưng mà Kỷ Thanh Trạch cũng vừa ráng sức để ra được đòn đó, khó mà đánh tiếp, không thể không dừng lại nghỉ ngơi. Y nắm lấy cánh tay bị cắt rời đang cầm đại kiếm kia, cắn răng một cái, rút kiếm từ ngực của mình ra! Máu tươi trong nháy máy tuôn ào ra, y run rẩy điểm mấy huyệt cầm máu trên người, sau đó cũng không thèm liếc mắt một cái, ném thanh bảo kiếm truyền gia của Kỷ gia bảo kiếm ra phía sau.

Đó là một thanh bảo kiếm, cũng là vật tượng trưng thân phận gia chủ Du Long kiếm Kỷ gia. Nhưng bị y vứt qua như phế phẩm.

Sau đó y kéo kiếm của mình, từng bước từng bước đi về phía Kỷ Bách Vũ.

“Cha?!”

“A!!!”

Không biết từ lúc nào, không biết vì sao, Khương Uyển Tình và Kỷ Chính Trường lại trở về.

Kỷ Thanh Trạch nghe tiếng hai người, ngừng lại một chút, lại không quay đầu lại. Y tiếp tục từng bước từng bước đi tới chỗ Kỷ Bách Vũ, tay trái ôm vai phải, tay phải vì bị thương nên khẽ run nhưng vẫn nắm chặt lấy kiếm bản to nặng về, chỉa về Kỷ Bách Vũ.

Sắc mặt Kỷ Bách Vũ trắng bệch, trên trán đổ mồ hôi hột lớn cỡ hạt đậu. Hắn không còn vũ khí, lại mất một tay, cho dù còn có thể miễn cưỡng dùng chút công phu quyền cước, nhưng đã không còn cơ hội thắng. Hắn nghe thấy tiếng của vợ con, giống như tìm được cứu tinh, vội vàng hướng ánh mắt cầu viện nhìn về phía vợ con.

Kỷ Chính Trường theo bản năng muốn chạy qua, nhưng mà Khương Uyển Tình sau khi chấn kinh thì phản ứng đầu tiên không phải đi cứu chồng mình, mà là lôi Kỷ Chính Trường về!

Nàng sợ. Nàng sợ Kỷ Thanh Trạch bỗng nhiên trở nên lãnh khốc như Diêm La, nàng sợ sệt Cao Hiên Thần bên cạnh áp trận. Khi Kỷ Bách Vũ ngã xuống, trong nháy mắt nàng cũng đã bỏ qua chồng mình, nàng thậm chí không hề liếc hắn một cái, nàng ra sức lôi con mình lại, muốn trốn nhanh khỏi nơi này, trốn khỏi hai người trẻ tuổi kia.

Biểu tình của Kỷ Bách Vũ trong nháy mắt trở nên khó có thể dùng lời diễn tả được, sau đó biến thành dữ tợn vặn vẹo.

Kỷ Chính Trường lại không chịu đi. Hắn không tin nổi, run rẩy hét lớn: “Ca!!”

Đã rất nhiều năm hắn không gọi Kỷ Thanh Trạch như vậy, ngày hôm nay rốt cuộc đã thốt ra khỏi miệng.

Nhưng mà Kỷ Thanh Trạch lại như không nghe thấy, buông vết thương mình ra, hai tay cầm kiếm, bổ tới về phía đầu Kỷ Bách Vũ!

Kỷ Bách Vũ không thể dùng võ, vô cùng chật vật lăn lộn trên đất, muốn né tránh mũi kiếm của Kỷ Thanh Trạch. Do đau đớn, động tác cũng trở nên chậm chạp, Kỷ Thanh Trạch chỉ thoáng điều chỉnh góc độ, mắt thấy lưỡi kiếm đã sắp đánh vỡ đầu Kỷ Bách Vũ——

“Ca, không được!!”

Phía sau, một bóng đen đột nhiên nhắm tới Kỷ Thanh Trạch.

Kỷ Thanh Trạch chỉ tưởng là Kỷ Chính Trường đến ngăn cản, cũng không để ý tới. Không ngờ động tác của bóng đen kia cực nhanh, thoáng cái đã vọt đến bên cạnh y. Chỉ nghe “Ầm” một tiếng, ánh lửa tung toé, lưỡi kiếm của y bị người khác đỡ lấy!

Người ra tay không ngờ lại là Cao Hiên Thần!

Kỷ Thanh Trạch nhìn Cao Hiên Thần đang đỡ lấy kiếm bản to, sửng sốt.

Lưỡi kiếm miễn cưỡng dừng cách 3 tấc trên đầu Kỷ Bách Vũ, Kỷ Bách Vũ bị doạ chảy mồ hôi lạnh ướt sũng cả người, còn chưa kịp mừng rỡ do sống sót qua đại nạn, đã thấy Cao Hiên Thần bỗng hất kiếm lên, phá mở binh khí của Kỷ Thanh Trạch, đồng thời vung ngược tay xuống nhanh không kịp đỡ——

Một đường máu từ cần cổ Kỷ Bách Vũ tuôn ra, biểu tình còn lại trên mặt hắn là vẻ khó mà tin nổi. Hắn động nhẹ đôi môi, dường như còn muốn nói gì, thế nhưng khí quản đã bị Thanh Tuyết kiếm chém sắt như bùn cắt đứt, cổ họng của hắn chỉ có thể phát ra tiếng cực kỳ khó nghe như bị lọt gió. Hơi thở của hắn ngưng hẳn, hắn há to mồm ra sức hút khí, không khí lại lọt ra hết từ cổ họng, không có cách nào vào lồng ngực của hắn.

Hắn bị thống khổ chiếm lấy hoàn toàn, muốn phản kháng, lại không có một chút sức lực. Hắn ngã ầm xuống đất, vẻ mặt nhăn nhó, đôi mắt vẫn trợn tròn, ánh sáng trong mắt dần tối lại.

Nam Long danh chấn giang hồ đã chết rồi.

Cao Hiên Thần không quay đầu nhìn Kỷ Bách Vũ chết, hắn dời bước chân, chắn ở trước người Kỷ Thanh Trạch, để y chỉ có thể nhìn mình.

“Tính ta vốn nhỏ mọn.” Hắn dùng ngữ khí hời hợt nói: “Kẻ đã từng hại ta, ta nhất định phải tự tay báo thù, ai cũng không được tranh với ta, cả ngươi cũng không ngoại lệ. Xin lỗi.”

Kỷ Thanh Trạch không còn gì để nói, viền mắt dần dần đỏ ửng.