Vì đề phòng lại có người đuổi theo, đám người Cao Hiên Thần đi nhanh hết tốc lực, đi cách xa mấy chục dặm mới dừng lại nghỉ ngơi bên một dòng sông.
Sau khi dừng ngựa lại, Cao Hiên Thần xuống ngựa ngay, động tới vết thương thì đau đến cắn răng trợn mắt, lúc này lập tức có người đỡ từ phía sau. Hắn quay đầu nhìn lại, là Kỷ Thanh Trạch.
Kỷ Thanh Trạch nói: “Thương thế của ngươi thế nào?”
Trong lúc nguy kịch, Cao Hiên Thần dùng một chưởng giết ngược lại Lục Mã, dường như khiến nhiều người quên mất chuyện hắn bị thương.
Cao Hiên Thần cười cười, sắc mặt có chút tái nhợt: “Không sao.”
Sao Kỷ Thanh Trạch tin được lời hắn nói? Nắm tay hắn lên bắt mạch. Cao Hiên Thần cũng không phản kháng, ngoan ngoãn để y bắt. Kỷ Thanh Trạch dò xét một chốc, chỉ cảm thấy mạch Cao Hiên Thần đập cũng coi như ổn định vững vàng, xem ra một chưởng kia của Lục Mã không đến nỗi đe doạ tới tính mạng hắn.
Cao Hiên Thần thấy sắc mặt y hơi bình tĩnh lại, lúc này mới ôm ngực chỗ bị nắm đấm sắt của Lục Mã đánh trúng: “Thực ra rất đau.”
Kỷ Thanh Trạch lập tức cuống lên. Lại nghe Cao Hiên Thần dùng giọng làm nũng nói: “Ngươi xoa xoa tí là không đau nữa.”
Kỷ Thanh Trạch: “…”
Y cởi vạt áo của Cao Hiên Thần ra, thấy ngực hắn bầm tím một mảng lớn do bị phiến sắt đập vào, còn vương hiện tơ máu. Thực sự y cực kỳ đau lòng, muốn xoa tan hết chỗ máu bầm ấy đi, nhưng cũng lại không nỡ chạm vào.
Cao Hiên Thần chu nhẹ môi nói: “Vậy ngươi hôn ta một cái đi nà, ta sẽ thấy dễ chịu hơn liền á.”
Kỷ Thanh Trạch bị vẻ vô liêm sỉ của hắn làm cho dở khóc dở cười, nhưng phía sau còn có nhiều người đang nhìn, y thực sự không tiện, cũng chỉ có thể đứng yên một chỗ, không biết làm sao.
Cũng may có Đỗ Nghi tới giải vây cho y. Đỗ Nghi kiểm tra vết thương của Cao Hiên Thần, sắc mặt cũng không dễ nhìn lắm, lấy ra thuốc giúp lưu thông máu, tiêu bầm ra, vừa bôi cho hắn, vừa thắc mắc hỏi: “Tiểu giáo chủ, nội lực của ngươi không phải đã mất rồi sao? Một chưởng kia là thế nào vậy?”
Cao Hiên Thần cũng không hiểu.
Có thần y ở đây, Kỷ Thanh Trạch mang chuyện một chưởng của Cao Hiên Thần ở Vương Gia Bảo đánh trọng thương Vương Hữu Vinh nói cho Đỗ Nghi. Đỗ Nghi nghe xong rất ngạc nhiên, bắt mạch Cao Hiên Thần hồi lâu, nói: “Ngươi thử vận công xem?”
Cao Hiên Thần nghe theo ngồi xếp bằng vận công. Hắn có thể cảm giác được nội lực ở trong người đang chảy xuôi, nhưng mà luồng nội lực này lúc mạnh lúc yếu, không thể nắm bắt. Chẳng bao lâu sau, trán hắn phát nóng, mồ hôi chảy ròng ròng trên trán.
Hắn mở mắt ra, không dám tin, mừng như điên mà nói: “Thanh Trạch, Đỗ thúc thúc, nội lực của ta, hình như đã thực sự khôi phục rồi…” Cho dù lúc mạnh lúc yếu, cho dù khó có thể khống chế, thế nhưng đan điền đã không còn trống rỗng nữa. Lúc hắn ở Vương Gia Bảo, thần trí không tỉnh táo, mặc dù lên phong độ nhất thời, giết được Vương Hữu Vinh dưới chưởng, nhưng bản thân hắn lại không biết. Vừa mới nãy thì bạo phát trong lúc nguy cấp, đánh bại Lục Mã, vì quá mức vội vàng, hắn cũng không kịp nghĩ nhiều. Phải đến tận lúc này, hắn mới thực sự cảm thụ được nội lực đã lâu không gặp đang chảy xuôi trong người.
Đỗ Nghi bận nghiêm túc kiểm tra cho hắn, vừa kiểm tra vừa dò hỏi hắn cảm thấy thế nào.
Lúc trước, sau khi Cao Hiên Thần trọng thương, y đã nghĩ rất nhiều biện pháp chữa cho Cao Hiên Thần. Nghịch Dương chưởng mà Cao Hiên Thần trúng ở ngoài núi kia là công phu tà môn làm ức chế đan điền, khiến mất hết một thân nội lực. Vốn nội lực đã mất rồi thì cho mất đi, thương thế thì có thể dưỡng lành, đan điền cũng có thể từ từ chữa trị, võ công còn có thể luyện lại. Nhưng Cao Tề Nam lại nhất thời nóng ruột, truyền nội lực mạnh mẽ luyện tập cả đời mình vào trong cơ thể Cao Hiên Thần. Hành động này của hắn suýt nữa hại chết Cao Hiên Thần, lại cũng cho trên dưới Thiên Ninh giáo và Đỗ Nghi thêm áp lực lớn lao.
Đỗ Nghi không chỉ dùng hết tuyệt học cả đời mà hốt Cao Hiên Thần từ quỷ môn quan trở về, mà còn luôn không từ bỏ việc nghĩ biện pháp giúp Cao Hiên Thần khôi phục nội lực. Dù sao y cũng không muốn để cho tâm huyết cả đời của Cao Tề Nam bị hủy hoại trong một ngày. Nhưng mà y bỏ ra một năm công sức, từ đầu đến cuối cũng không có tiến triển gì. Nhưng không ngờ đời lắm may rủi, trong có rủi có cái may, sau khi Cao Hiên Thần xuống núi, trải qua nhiều đau khổ, không ngờ lại cải tử hồi sinh, bây giờ ngay cả nội lực cũng bắt đầu dần dần khôi phục.
Đỗ Nghi vui mừng nói: “Cuối cùng cũng coi như không phụ lòng của tiền giáo chủ.”
Dương Hiên cũng nói: “Nếu Hữu hộ pháp mà biết, nhất định sẽ rất vui!”
Vui thì không ai bằng chính bản thân Cao Hiên Thần. Hắn không ngừng vận công, cảm giác nội lực chậm rãi chảy xuôi trong thân thể, đả thông gân mạch tắc nghẽn. Khi luồng nội lực yếu đi thì hắn liền dốc sức thúc đẩy nó, chỉ lo khi cơ thể bình ổn lại thì luồng nội lực khó nắm bắt đó sẽ mai danh ẩn tích luôn. Nhưng hắn nóng ruột như vậy, lại động đến vết thương, cổ họng nhợn nhợn, nôn ra một ngụm máu đen.
Kỷ Thanh Trạch mới vừa mừng được ít đã bị hắn dọa sợ hết hồn, nhất thời cuống lên, bất lực mà nhìn về phía Đỗ Nghi.
Đỗ Nghi an ủi: “Không sao, một ít máu tụ thôi. Tiểu giáo chủ à, ngươi vẫn nên nghỉ ngơi một chút đi, không cần gấp, dưỡng thân cho tốt đi rồi tính tiếp. Dục tốc bất đạt, cố quá lại quá cố luôn giờ.”
Lúc này Cao Hiên Thần mới nhẹ nhõm lại.
Nhưng hắn vẫn không để Đỗ Nghi yên, hắn nắm lấy tay Đỗ Nghi, lôi kéo giật giật tay áo y: “Đỗ thúc thúc, người mau xem cho Thanh Trạch một chút đi.”
Kỷ Thanh Trạch sững sờ, không hiểu nhìn hắn. Trong vụ vừa mới nãy, y chưa từng bị thương, để Đỗ Nghi xem cho mình làm gì?
Đỗ Nghi cũng không từ chối, kéo tay Kỷ Thanh Trạch qua, bắt đầu bắt mạch cho y.
Một lát sau, sắc mặt Đỗ Nghi lại trở nên khá căng.
Cao Hiên Thần vội la lên: “Y bị sao vậy?”
Đỗ Nghi liền ấn mấy chỗ huyệt vị trên người Kỷ Thanh Trạch, ấn tới một huyệt nào đó, Kỷ Thanh Trạch đau đến hít vào một ngụm khí lạnh, né ra theo bản năng. Đỗ Nghi lắc đầu nói: “Khí huyết không đều, nội tức hỗn loạn. Kỷ công tử, triệu chứng này của người sao lại có chút giống như đã luyện nội công không đúng? Đã từng có chuyện này chưa?”
Kỷ Thanh Trạch do dự một chút, gật đầu nhẹ một cái.
Cao Hiên Thần nói: “Ta biết ngay mà! Nhìn bộ dạng mới nãy của ngươi rất giống bị tẩu hỏa nhập ma. Đỗ thúc thúc, người có thể trị hết cho hắn không?”
Đỗ Nghi lấy ra một bộ châm cứu ra, vừa châm huyệt của Kỷ Thanh Trạch, vừa chỉ cho y vận công. Khi nào Kỷ Thanh Trạch đau đớn khó nhịn, Đỗ Nghi yên lặng ghi nhớ huyệt vị chỗ đó.
Cứ như thế một hồi, sắc trời đã tối sầm. Đỗ Nghi cất bộ châm cứu đi, Cao Hiên Thần vội không nhịn nổi hỏi: “Vậy là ổn rồi? Sau này hắn còn bị hậu quả xấu nào không?”
Đỗ Nghi buồn cười nói: “Nào có dễ dàng như vậy. Chỉ là tạm thời giúp hắn khơi thông mấy chỗ tắc nghẽn trong người mà thôi.”
Mấy chỗ huyệt trên người Kỷ Thanh Trạch không hiểu sao mà trở nên xanh tím, thoạt nhìn vô cùng dọa người, đây cũng là mấy chỗ tắc nghẽn trong lời Đỗ Nghi trong.
Đỗ Nghi nói: “Kỷ công tử, vấn đề này của ngươi, dù nghiêm trọng nhưng cũng không nghiêm trọng lắm, may hôm nay phát hiện ra, trị liệu sớm, vẫn còn có thể khỏi hẳn. Nhưng ta đánh giá mấy chỗ ứ nghẽn trong người ngươi không phải chỉ một hai ngày mà thành vậy được, hẳn cũng phải bị lâu ngày rồi. Có thể thấy nội công tâm pháp ngươi luyện, hoặc là phương pháp ngươi luyện không thích hợp với ngươi. Nhưng mà nếu trong thời gian đã lâu, bệnh trạng của người lại không quá nghiêm trọng, lẽ nào ngươi đã sớm phát hiện vấn đề này?”
Kỷ Thanh Trạch gật đầu nói: “Phải. Lúc trước có đoạn thời gian, luyện công nóng vội, bị đau khó nhịn, ta liền tạm thời gác lại, tìm kiếm phương pháp khác tốt hơn.”
Cao Hiên Thần đột nhiên nhìn về phía y: “Là Du Long kiếm pháp phải không?! Cho nên ngươi rất ít khi dùng Du Long kiếm pháp?!”
Du Long kiếm pháp này sử dụng kiếm bản to, kiếm pháp cũng chẳng hề tinh tế, đặc điểm nổi bật là khí thế phá núi phân biển, thích hợp dùng để mở một đường máu khi bị địch bao vây. Lúc trước, bọn họ bị nhốt ở Vương Gia Bảo, đối mặt ba đại cao thủ Vương Gia Bảo, rõ ràng là lúc thích hợp cho Kỷ Thanh Trạch triển khai võ nghệ nhất, nhưng Kỷ Thanh Trạch lại như bị bức ép đến tuyệt lộ mới xuất chiêu. Vừa mới này, để thoát thân khỏi đám người bao vây, Kỷ Thanh Trạch cũng bị bức phải xuất Du Long kiếm thức ra. Du Long kiếm pháp này chú trọng người kiếm hợp nhất, muốn đạt đến cảnh giới một giết trăm thì đương nhiên không thể hoàn toàn gửi hy vọng vào một thanh kiếm lạnh, mà phải chú trọng vào người – kiếm kết hợp, nội công và ngoại công phải song song đồng hành, nên thu thì thu, nên thả thì thả hết toàn lực. Nếu là người mất hết nội lực như Cao Hiên Thần, tuy rằng có thể có đột phá từ chiêu thức đơn thuần, nhưng với võ công như Du Long kiếm pháp thì chắc chắn hắn luyện không được.
Trước đây, Cao Hiên Thần chưa hề nghi ngờ, nhưng hôm nay thêm chuyện này nối tiếp chuyện kia, ngay lập tức hắn nổi lên lòng nghi ngờ. Nếu như nói Kỷ Thanh Trạch luyện sai nội công nào, thì khả nghi nhất chính là Du Long kiếm pháp! Mà đang yên đang lành lại luyện sai thì không thể không nghi ngờ một kẻ— Kỷ Bách Vũ!!!
Đối mặt nghe Cao Hiên Thần chất vấn, Kỷ Thanh Trạch rũ mắt không nói gì.
Cao Hiên Thần giống như muốn nhảy dựng lên, lại cố gắng kiềm chế lại, đưa ánh mắt về phía Đỗ Nghi.
Đỗ Nghi nói: “Kỷ công tử, dạo tới ngươi đừng luyện công nữa, ngươi càng luyện càng hỏng, gân mạch càng tắc nghẽn hơn, một khi chứng xấu kéo dài lâu ngày sẽ thành tật, khó trị khỏi bệnh. Ta sẽ từ từ khơi thông mạch cho ngươi.”
Kỷ Thanh Trạch nói: “Ta hiểu.”
Đỗ Nghi trị liệu cho hai người, đã làm trễ rất nhiều việc khác, lúc này sắc trời đã tối sầm.
Dương Hiên chỉnh đốn đội ngũ, tìm đến Cao Hiên Thần: “Giáo chủ, nếu như nghỉ ngơi đủ rồi, chúng ta tiếp tục gấp rút lên đường, phía trước không xa có thành trấn, đến trên trấn rồi tiếp tục chỉnh đốn sắp xếp.”
Ngoại trừ Cao Hiên Thần, Thiên Ninh giáo cũng có mấy người bị thương, đêm nay không thích hợp qua đêm ở ngoài. Nếu như muốn Đỗ Nghi trị liệu cho Kỷ Thanh Trạch, cũng nên tìm một chỗ thanh tĩnh yên ổn.
Vì vậy mọi người lại xoay người lên ngựa, tiếp tục gấp rút lên đường.
Cao Hiên Thần đi đến cạnh Đỗ Nghi, thấp giọng hỏi: “Đỗ thúc thúc, người có thể tra được nguyên nhân hắn tẩu hỏa nhập ma không?”
Đỗ Nghi nói: “Rất khó.”
Nếu là luyện công sai, không phải võ công đó vốn có vấn đề, thì chính là phương pháp người đó luyện có vấn đề. Nếu như muốn nghiên cứu tỉ mỉ, trước tiên phải biết cụ thể về loại võ công tâm pháp và phương pháp người đó luyện. Nhưng mà người của môn phái khác nhau, làm sao có thể tùy tiện giao bí kíp tâm pháp ra chứ? Cho dù giao ra, với người chưa bao giờ luyện qua, cũng rất khó phát hiện vấn đề rốt cuộc ở nơi nào. Cần phải tự mình luyện qua cẩn thận, tìm ra căn nguyên, như thế thì không biết muốn tốn bao nhiêu thời gian và tâm lực. Bởi vậy y sư trị liệu bệnh nhân tẩu hỏa nhập ma, cách ít tốn công tốn sức nhất thường là phế bỏ võ công của người này. Bệnh tình của Kỷ Thanh Trạch chưa đến mức nghiêm trọng như vậy, nếu có thể xác định môn võ khiến y luyện sai là Du Long kiếm pháp, vậy chỉ cần y từ bỏ luyện Du Long kiếm pháp thì coi như xong.
Đỗ Nghi liếc nhìn Cao Hiên Thần, nói: “Tiểu giáo chủ hẳn có suy đoán gì rồi?”
Cao Hiên Thần gật đầu.
Đỗ Nghi suy nghĩ một chút, thấp giọng nói: “Chuyện như vậy mà tìm chứng cứ cũng rất khó, mỗi tâm pháp bí kíp của môn phái đều là từ tâm huyết của mấy đời tiền bối mà thành, tự có chỗ huyền diệu. Cho dù bày bí kíp bày ra ở trước mặt ngươi, nhưng hắn chỉnh sửa một hai chi tiết nhỏ, ngươi xem cũng không dò được gì. Chẳng bằng, để Hữu hộ pháp ra tay, hắn có biện pháp khiến người ta tự mình khai ra.”
Cao Hiên Thần không tỏ rõ ý kiến, liền lui về.
Chờ khi đến thành trấn, mọi người tìm chỗ nghỉ ngơi, Đỗ Nghi vội vàng đi chữa thương cho những người bị thương khác.
Cao Hiên Thần đương nhiên là ở cùng một gian phòng với Kỷ Thanh Trạch. Hai người vào phòng, Kỷ Thanh Trạch mới vừa bỏ đồ xuống, đột nhiên có người ở sau nắm lấy tay của y, kéo mạnh y một cái.
Kỷ Thanh Trạch bị kéo vào trong lòng Cao Hiên Thần, đối mặt với ánh mắt nóng bỏng của Cao Hiên Thần, ban đầu y hơi muốn trốn tránh, sau đó dường như suy nghĩ minh bạch rồi, mới ngẩng đầu lên, đối diện Cao Hiên Thần.
Kỷ Thanh Trạch nói: “Ta biết ngươi muốn nói gì.”
Ánh mắt Cao Hiên Thần bao hàm chỉ trích: “Lẽ nào ngươi chưa từng hoài nghi?”
Kỷ Thanh Trạch trầm mặt một chốc, thản nhiên nói: “Có hoài nghi.”
“Sau đó thì sao?”
“Ta không có chứng cứ.”
Cao Hiên Thần nhìn y chằm chằm.
Kỷ Thanh Trạch bị hắn nhìn chằm chằm trong chốc lát, vai cuối cùng sụp xuống, lộ ra một mặt yếu đuối. Y ôm cổ Cao Hiên Thần, hai trán dán vào nhau, y nhẹ nhàng nói: “Khi đó ta từ Thiên hạ luận võ đường về nhà, giống như cái xác chết di động. Chỉ có ý nghĩ phải giết tới Xuất Tụ sơn xong ta mới có thể lại hít vào một hơi, nuốt xuống một ngụm nước. Khi đó ta cho là hai người quan trọng nhất đời ta đều bị Thiên Ninh giáo cướp đi. Ta thậm chí không phải vì báo thù, ta chỉ có thể lừa gạt mình rằng bộ xương cốt kia không phải là ngươi, ngươi chỉ bị Thiên Ninh giáo bắt đi, mẹ của ta cũng là bị bọn họ bắt đi nhốt mười mấy năm. Ta như điên mất rồi, chỉ có thể tự lừa gạt mình như vậy, chỉ cần ta có thể đánh bại bọn họ, là ta có thể nhìn thấy bọn ngươi. Nếu không nghĩ như vậy, dù chỉ là uống một hớp nước, cũng có thể nôn ra mật đắng. Cũng là khi đó ta mới biết, hóa ra khi người ta đau khổ đến cùng cực sẽ trở nên như thế.”