Mỗi Ngày Rời Giưởng Đều Nhìn Thấy Giáo Chủ Đang Phá Án

Chương 33

Edit: Phong Lữ

Kỷ Thanh Trạch và Tưởng Như Tinh đã từng thấy sự tùy tính của Cao Hiền Thần, nhưng vẫn không ngờ hắn lại có thể tùy tính đến mức này. Vừa mới đang là bệnh nhân nằm ở trên giường, thoáng cái đã nhảy dựng lên muốn đi, mà còn là đi tới nơi hắn chỉ vừa nghĩ đến. Đúng là làm cho người ta hoài nghi hắn có thực sự có manh mối hay không.

Nhưng vết thương của hắn còn chưa lành hẳn. Vì để nặn độc rắn ra, hắn dùng kiếm rạch một vết trên bắp đùi của mình, đi đứng khập khễnh, đau đến cắn răng trợn mắt. Lúc đi ngang qua bên người Kỷ Thanh Trạch, Kỷ Thanh Trạch cản hắn một cái, hắn lảo đảo ngay tức khắc, đau đến độ rên a a ra tiếng.

Kỷ Thanh Trạch nhíu mày, đột nhiên một tay ôm lấy eo hắn, một tay ôm chân của hắn lại, dứt khoát ôm ngang hắn lên quăng về trên giường.

Cao Hiên Thần sợ ngây người.

Tưởng Như Tinh cũng sợ ngây người. Trên đường từ Vương Gia Bảo về Linh Vũ sơn, bởi vì Cao Hiên Thần trúng độc rắn nên thần trí không tỉnh, không ngừng quấn lấy Kỷ Thanh Trạch ôm tới ôm lui, đi mười mét thì có tám mét là ôm rồi. Lẽ nào Kỷ Thanh Trạch ôm bị nghiện rồi sao? Một lời không hợp là ôm người ta?

Kỷ Thanh Trạch ấn ấn lên đùi Cao Hiên Thần, Cao Hiên Thần mém nhảy đựng lên đụng nóc giường: “Ai da đau đau đau đau đau! Kỷ Thanh Trạch ngươi làm cái gì thế?!”

Kỷ Thanh Trạch cau mày lắc lắc đầu, quay người nói với Tưởng Như Tinh: “Ta giúp hắn thay thuốc.”

Tưởng Như Tinh ngẩn ngơ: “A?”

Nàng không thể hiểu được ý của Kỷ Thanh Trạch khi nói lời này với nàng nên tự ý suy ngẫm ý của Kỷ Thanh Trạch, xong nàng xắn ống tay áo tiến lên: “Đây, cứ để cho chụy.”

Kỷ Thanh Trạch: “…”

Thấy Kỷ Thanh Trạch chậm chạp không phản ứng, Tưởng Như Tinh trực tiếp đoạt lấy bình thuốc từ tay y, sau đó chuẩn bị tụt quần Cao Hiên Thần (=)) ).

Kỷ Thanh Trạch: “…”

Cao Hiên Thần như lâm đại địch nắm chặt dây thắt lưng của mình, quát tung nước bọt: “Làm gì đó làm gì đó! Nữ tử nhà ngươi có biết xấu hổ xíu nào không vậy!! Quần nam nhân người ta là để ngươi muốn cởi là cởi à!!! Ngươi có biết ta bị thương ở nơi nào chưa hả!!!”

Tưởng Như Tinh ngây người, không hiểu ra sao, cau mày, không biết hắn bị biệt nữu cái gì. Một lát sau nàng lại tự cho là mình là hiểu được thâm ý của hai người kia, kinh ngạc, lộ ra ánh mắt đồng tình: “Ngươi bị thương ở chỗ đó? Xin lỗi! Ta thật sự không biết!”

Kỷ Thanh Trạch: “…”

Cao Hiên Thần: “!!!”

Tưởng Như Tinh từ nhỏ đã sinh hoạt chung một chỗ với một đám nam hài tử, nhìn những tên này từ nam hài trở thành nam nhân, bộ dạng ai mặc quần cộc nàng đều thấy cả rồi, có lúc thậm chí còn sơ ý nhìn thấy một ít ‘hình ảnh cần che mắt’. Bởi vậy trong lòng nàng hoàn toàn không có khái niệm ‘nam nữ thụ thụ bất tương thân’, đối với thân thể của nam nhân cũng không hứng thú chút nào.

Trước khi Cao Hiên Thần bùng nổ, Kỷ Thanh Trạch nhận lấy thuốc, nói: “Ngươi ra ngoài trước đi.”

Kỳ thực y mà sớm nói rõ ràng huỵch toẹt như vậy, Tưởng Như Tinh đã sớm ra ngoài rồi. Giao tiếp với một người có tư duy không cùng tần số, chỉ cần nói ít hơn vài chữ sẽ tạo thành hiểu lầm cực đại.

Tưởng Như Tinh mặt đầy hổ thẹn, không ngừng nói xin lỗi rồi lui ra ngoài cửa. Cao Hiên Thần phát điên nói: “Cái kia là cái gì!! Ai bị thương cái kia hả!! Ngươi nhìn kiểu gì vậy! Đừng đi nha, ngươi nghe người ta nói hết lời đã!!! Tưởng Như Tinh!!!”

Ầm! Cửa đóng lại.

Cao Hiên Thần: “…”

Biểu tình Kỷ Thanh Trạch vốn rất nghiêm túc nghiêm trọng, bị Tưởng Như Tinh nháo một trận này, mặt nghiêm túc của y cũng giữ không nổi nữa, rồi lại không cười nổi, cuối cùng chỉ có thể bất đắc dĩ lắc đầu một cái.

Cao Hiên Thần cảnh giác, đoạt lấy cái bình thuốc nhiều lần đổi chủ kia từ trong tay y: “Ta tự bôi thuốc, ngươi cũng đi ra ngoài đi.”

Kỷ Thanh Trạch bình tĩnh mà nói: “Lúc ngươi hôn mê ta đã giúp ngươi thay ba lần thuốc.”

Cao Hiên Thần: “…”

“Tiết khố bị máu thấm ướt, cũng là ta đổi.”

Cao Hiên Thần: “!!!”

Hắn cẩn thận nhớ lại một chút, trên bắp đùi của mình hình như không có dấu vết đặc thù gì, còn cái thứ kia… Mọi người đều là nam nhân, thứ ấy của nam nhân  hẳn là cũng không khác nhau mấy đi??? Không đến nỗi bị người ta nhìn là biết được thân phận chứ?

Tâm trí Cao Hiên Thần đang loạn tung tùng phèo, lại nghe Kỷ Thanh Trạch lên tiếng.

“Sao phải đi gấp vậy?” Kỷ Thanh Trạch không hỏi hắn tại sao lại đột nhiên muốn đi tìm Thẩm Phi Kỳ, mà lại hỏi, “Ngươi rất thiếu thời gian à?”

Cao Hiên Thần ‘đệt’ một tiếng. Hắn thực sự không có thời gian, chỉ ước gì ngày mai đã điều tra rõ ràng chân tướng sự tình, như vậy thời gian còn lại hắn mới có thể thanh thản ổn định, không còn gì tiếc nuối. Mà đây chỉ là một nguyên nhân.

“Phong hoa Tuyết Nguyệt Sương” là năm thanh bảo kiếm do đại sư Thẩm Thương Minh rèn đúc từ trăm năm trước, bây giờ bốn thanh kiếm “Phong” “Hoa” “Tuyết” “Nguyệt” đều lưu lạc giang hồ, không có tung tích rõ ràng, chỉ có duy nhất “Sương” kiếm trăm năm qua vẫn luôn tồn tại trong tay Thẩm gia, mọi người đều biết.

Nếu như thật sự có người đang thu thập năm thanh bảo kiếm, một thanh trong tay Thẩm gia tất nhiên cũng là mục tiêu. Bốn thanh kiếm khác thì chỉ vì một ít tin tức vô căn cứ cũng đã hại chết không ít người, còn thanh kiếm kia ở Thẩm gia lâu như vậy rồi mà chưa có ai động, rất có thể là vì vị trí của nó quá rõ ràng, nên lại không cần gấp.

Có kiếm xuất hiện ở bên trong chợ đêm, có kiếm xuất hiện ở tiêu cục, có kiếm bị người trong bóng tối treo giải thưởng. Người thu thập năm thanh kiếm này một khi nghe được tin tức, nhất định phải lập tức động thủ, bằng không sẽ bị những người khác đoạt trước, lần sau sẽ không biết lúc nào mới có thể hỏi thăm được tung tích kiếm. Nếu như hắn là người tập kiếm, hắn nhất định cũng sẽ để Thẩm gia Sương kiếm lại cuối cùng, lại khéo Thẩm gia dầu gì cũng là môn phái có máu mặt trên giang hồ, tùy tiện động thủ với bọn họ rất có thể sẽ bại lộ thân phận; thứ hai là những người đoạt kiếm khác đều không dám manh động như nhau, Sương kiếm ở Thẩm gia cũng sẽ không tự mọc chân chạy mất, có thể đợi tập hợp đủ ‘Phong, Hoa, Tuyết, Nguyệt’ trước rồi đi lấy ‘Sương’.

Trước kia là vậy thì không sai, nhưng thế cục bây giờ đã không giống vậy rồi. Nửa tháng trước tại đại hội võ lâm, gia chủ Thẩm gia không hề lộ diện, chỉ có thanh niên Thẩm Phi Kỳ đại diện Thẩm gia có mặt tại đại hội. Nghe nói gia chủ Thẩm gia hoạn nạn bệnh nặng, đã ngàn cân treo sợi tóc. Bây giờ tất nhiên là lúc Thẩm gia đang rối ren nhất, cũng là thời cơ tốt cho người đoạt kiếm ra tay, Cao Hiên Thần lo lắng nếu trễ nải, Sương kiếm sẽ bị người cướp đoạt đi, người nhà họ Thẩm cũng sẽ gặp nguy hiểm.

Cao Hiên Thần còn chưa nghĩ ra muốn nói thế nào, lại nghe Kỷ Thanh Trạch thấp giọng nói: “Lẽ nào thời gian của người không còn nhiều lắm sao?”

Câu nói này dường như một búa đập đầu, đóng đinh hắn ở chỗ cũ, chấn động đầu óc ong ong, cổ họng rung rung, một chữ cũng không nói ra được. Hắn đột nhiên cảm thấy mình như bị cởi truồng mà đứng ở trước mặt Kỷ Thanh Trạch, cái gì cũng bị y nhìn thấu, đây đúng là chuyện hắn sợ nhất. Nhưng hắn vẫn còn ôm trong lòng một chút may mắn như trước, chỉ cần Kỷ Thanh Trạch không chọc thủng một tờ giấy cuối cùng, chỉ cần hắn nhịn xuống cái gì cũng không nói, thì chuyện hắn lo lắng sẽ vĩnh viễn sẽ không phát sinh.

Kỷ Thanh Trạch không hỏi tiếp, chỉ lột quần hắn xuống, lộ ra vết thương của hắn.

Cao Hiên Thần mặc dù không có bị thương “cái kia”, nhưng vết thương của hắn ở trên đùi trong, đúng là nơi rất mẫn cảm. Khi nãy bị hắn ‘tăng động’, vết thương đã rỉ máu.

Kỷ Thanh Trạch đổ thuốc ra ngón tay thoa lên, xúc cảm lạnh lẽo khiến Cao Hiên Thần run run một cái, da gà nổi lên từng tầng từng tầng.

“Đau thì nói ngay.” Kỷ Thanh Trạch rũ mắt, lông mi thật dài tạo ra một bóng râm trước mắt, “Đừng có tự mình gánh hết.”

Cao Hiên Thần cười: “Đau á, ta luôn luôn kêu đau mà, xưa nay cũng không có nhẫn nhịn.”

Động tác Kỷ Thanh Trạch càng nhẹ nhàng, gỡ băng che vết thương của hắn ra. Giọng y khàn khàn, như đang nói mớ: “Ta cũng rất đau.”

Cao Hiên Thần không dám trả lời y. Nếu như hắn hỏi ngươi đau ở đâu? E là sẽ giúp cho Kỷ Thanh Trạch từng bước áp sát, hắn lại khó mà chống đỡ.

Một lát sau, Kỷ Thanh Trạch đột nhiên nói: “Tối hôm qua ngươi đi ra ngoài?”

Y vì chăm sóc Cao Hiên Thần nên buổi tối ở cùng một phòng. Cao Hiên Thần thừa dịp y đang ngủ chạy ra ngoài để thả Ngụy Thúc, lúc trở lại Kỷ Thanh Trạch còn nằm như cũ, hắn tưởng mình không bị phát hiện. Hắn thoáng chần chờ một chút, không dám phủ nhận hoàn toàn, tránh để bị lộ sơ sót, chỉ nói: “A… Ta đi tiểu đêm một hồi. Ngươi bị ta đánh thức à?”

Kỷ Thanh Trạch bình thản nói: “Ta đã khó ngủ một năm.”

Hơi thở Cao Hiên Thần nghẹn lại.

Hắn thấy mặt Kỷ Thanh Trạch nghiêm túc thoa thuốc cho hắn, chỉ bình thản nói vài chữ, lại làm cho trong lòng hắn luân chuyể trăm lần tạo nên sóng to gió lớn. Rất nhiều năm trước đây, hắn đã từng nghĩ tới, ngày hắn phải về Thiên Ninh giáo thì nên làm gì thoát thân? Bóc trần thân phận hù hết mọi người, sau đó nghênh ngang rời đi? Hay là đơn giản cho cái thân phận giả này chết một lần, kim thiền thoát xác? Khi đó hắn còn muốn, nếu như hắn giả chết, các bạn của hắn vì ma giáo giáo chủ hắn mà khó chịu thống khổ, cũng coi như hắn không uổng công đi một chuyến này.

Mà tới sau khi hắn thực sự “chết”, một năm nay, hắn vốn không dám nghĩ tới tâm tình của những người kia, không những không có một chút vui mừng hay mừng thầm nào, chỉ có hối hận cùng áy náy. Hắn thà rằng mình là người không có ai quan tâm, bằng không cây kim áy náy này không khác nào róc xương đòi mạng hắn. Hắn cũng chỉ đành coi tất cả những người kia trở thành người bạc tình bạc nghĩa máu lạnh vô tình, chỉ có như vậy, chính hắn mới có thể dễ chịu một chút.

Nhưng mỗi một câu nói của Kỷ Thanh Trạch đều đang tra tấn lương tâm hắn. Rốt cuộc, kẻ bạc tình bạc nghĩa máu lạnh vô tình chỉ có một mình hắn. Không, nếu hắn thật sự có thể máu lạnh vô tình mới tốt, cũng sẽ không phải không biết làm sao như thế này.

Vào giờ phút này, đáy lòng của hắn đột nhiên có một âm thanh mạnh mẽ la ầm lên, khiến hắn không muốn lừa mình dối người nữa. Dựa vào cảm giác kích động này, lời đè nén đã lâu vọt tới bên mép: “Thanh…”

Kỷ Thanh Trạch lại ở đồng thời lên tiếng: “Ngày mai lại lên đường đi.”

“A?”

“Ngươi bị thương ở đây, không tiện cưỡi ngựa. Hôm nay ta đi chuẩn bị một chiếc xe ngựa. Kim sang dược này dược hiệu rất tốt, mấy ngày nữa miệng vết thương của ngươi khép lại, rồi đổi lại cưỡi ngựa, cũng không làm lỡ việc lên đường.”

“… Được.”

Kỷ Thanh Trạch đã giúp hắn đổi thuốc xong, nhìn vết thương đỏ đậm kia xuất thần một lúc, rồi giương mắt hỏi hắn: “Ngươi vừa mới muốn nói cái gì?”

“Cái, cái gì?” Dũng khí thật vất vả mới ngoi lên được, chớp mắt đã xẹp xuống rồi, lúc này sự kích động đã bị áp chế xuống, “A, chỉ là bảo ngươi nói với  Tưởng Như Tinh một tiếng —— ta không hề bị thương cái kia! Không hề!”

Kỷ Thanh Trạch trầm mặc.

Qua một quãng thời gian rất dài, y cười lạnh một tiếng, nói: “Nàng cũng đâu cần dùng tới, ngươi giải thích làm cái gì?” Y lạnh lùng mà lườm hắn một cái, sau đó đứng dậy đi ra ngoài chuẩn bị xe ngựa cho ngày mai. (đúng rồi, ngoài anh ra chỉ có Trạch mới cần dùng cái ấy của anh thôi=))))

Sáng sớm hôm sau, ba người đi tìm Từ Quế Cư chào từ biệt.

Hôm qua Kỷ Thanh Trạch đã sớm chào hỏi Từ Quế Cư, bởi vậy Từ Quế Cư cũng không có hỏi nhiều, tiễn bọn họ đưa ra núi. Đến bên dưới ngọn núi, Từ Quế Cư yên lặng nhìn Cao Hiên Thần chốc lát, đột nhiên mở miệng nói: “Cao giáo chủ, ngươi có còn nhớ trên tấm biển ở nghị sự đường của ta ghi chữ gì không?”

Cao Hiên Thần không hiểu ra sao, mà cuối cũng vẫn nể mặt Từ Quế Cư, đáp: “Kiêm Dung Tịnh Tể.”

(Kiêm trong kiêm nhiệm, Dung trong bao dung, Tịnh trong tụ hợp, Tể trong giúp đỡ)

Mỗi đệ tử mới vào thiên hạ luận võ đường, ngày thứ nhất đều sẽ bị mang tới nghị sự đường, cúi đầu bái bài vị mấy vị tổ sư gia, nhìn xem tấm biển mà nhóm tổ sư gia tự mình ghi chữ.

Lại nói người nào lần đầu tiên nhìn thấy tấm biển kia đều sẽ cảm thấy buồn cười, tấm biển ghi bốn chữ lớn là bốn loại nét chữ khác nhau, cũng là từ bốn người khác nhau viết. Chữ “Kiêm” xuất từ tay Vương Minh Hà, khí thế hào hùng, cường liệt mạnh mẽ. Chữ “Dung” chính là Phương Tuấn Hữu viết, một bút một nét, rất quy củ. Chữ “Tịnh”  là từ Mạnh Lão Ngũ viết, Mạnh Lão Ngũ kia là một tráng hán, võ công luyện được rất tốt, nhưng vốn không biết chữ, cũng viết không được thư pháp, cho nên chữ đơn giản nhất giao cho hắn viết, hắn vừa học vừa mô phỏng lại, viết ra chữ xiêu xiêu vẹo vẹo, hoàn không có nét đầu bút. Chữ cuối cùng “Tể”, phiêu bạt bất kham, phong lưu tiêu sái, chính là phong lưu kiếm Thẩm Thương Minh viết.

Bốn vị này đều là tông sư lập phái Thiên hạ luận võ đường, bốn người khác nhau, bốn phong cách chữ, trộn lẫn cùng nhau, mới nhìn thì buồn cười, ngẫm nghĩ lại mới thấy ý nghĩa “Kiêm Dung Tịnh Tể” ở trong đó.

Từ Quế Cư nói: “Từ khi Thiên hạ luận võ đường truyền thừa đến nay, khó tránh khỏi việc quy củ có chút thay đổi. Nhưng mà ta thân là đường chủ, chỉ có ở bốn chữ ‘Kiêm Dung Tịnh Tể” đời đời không dám quên. Chỉ cần là đệ tử từng vào luận võ đường, thì cả đời đều là đệ tử của ta. Dù cho có một ngày, khốn cùng chán nản hoặc là hoàng hôn đường cùng, chỉ cần không mất tấm lòng son thì Thiên hạ luận võ đường vẫn còn có vị trí của hắn.”

Cao Hiên Thần hoảng hốt mà nhìn y, luôn cảm thấy lời nói này có thâm ý khác.

Một lát sau, Từ Quế Cư mới chậm rãi nói: “Nếu các ngươi còn có thể gặp lại được Cảnh Minh, phiền ngươi thay ta chuyển cáo hắn, Thiên hạ luận võ đường vĩnh viễn là chốn về của hắn.”

Ba người chẳng ai nghĩ tới y lại nói điều này, trố mắt một lúc lâu, Tưởng Như Tinh đỏ mắt nói: “Tạ ơn Từ đường chủ.”

Từ Quế Cư gật gật đầu: “Các ngươi đều là con ngoan. Đi thôi. Bảo trọng.”

Ba người lên xe ngựa, theo sơn đạo xuống núi.

Xe chạy không bao lâu, Cao Hiên Thần đang dựa vào trong buồng xe xuất thần, đột nhiên cảm giác tốc độ xe ngựa bị hãm lại. Hắn vén màn xe lên, chỉ thấy một đám thiếu niên đứng bên sơn đạo, dẫn đầu chính là Vũ Thanh Lưu cùng Ngư Vãn Sinh. Kỷ Chính Trường chưa có tới, có lẽ là không muốn gặp phải Kỷ Thanh Trạch nảy sinh lúng túng.

Cao Hiên Thần cười nói: “Ngày hôm nay cũng thật là náo nhiệt, người trong Thiên hạ luận võ đường luân phiên đến tiễn đưa chúng ta à?”

Người cho xe chậm lại chính là Tưởng Như Tinh, Kỷ Thanh Trạch thấp giọng nói: “Đừng để ý tới bọn nó, đi thôi.” Thúc mạnh ngựa, muốn tăng tốc.

Cao Hiên Thần lại nói: “Chờ một chút, dừng xe, ta nói mấy câu với bọn nó.”

Tưởng Như Tinh cùng Kỷ Thanh Trạch hai mặt nhìn nhau, nhưng vẫn là theo lời dừng xe lại.

Cao Hiên Thần từ trên xe ngựa nhảy xuống, những thiếu niên kia sợ hết hồn, ai cũng bày ra tư thế đề phòng. Bọn họ hôm nay cũng không biết là đến làm gì, vừa không có ý định mở miệng nói tạm biệt, vừa không có chặn đường xe ngựa. Đại khái là trải qua chuyện Vương Gia Bảo, bọn họ phát hiện Cao Hiên Thần không phải xấu như bọn họ nghĩ. Nhưng đồng bạn của mình lại đúng là bị Cao Hiên Thần bắt, vẫn không cam tâm dễ dàng thả hắn đi, cuối cùng nghĩ tới nghĩ lui, cũng chỉ có thể đến xem náo nhiệt.

Cao Hiên Thần khấp khễnh đi đến, Kỷ Thanh Trạch cùng Tưởng Như Tinh sợ bọn họ xảy ra xung đột, đi theo hai bên. Cao Hiên Thần lại nói: “Các ngươi đừng tới đây, ta cùng bọn họ nói một câu rồi đi liền.”

Vì vậy hai người liền trở về.

Cao Hiên Thần đứng ở trước mặt những thiếu niên kia, mấy người ngươi nhìn ta ta nhìn ngươi, bầu không khí lúng túng dị thường. Cao Hiên Thần là người đầu tiên không nhịn cười được.

Hắn thấy những hậu sinh vãn bối, đột nhiên nhớ tới lúc trước hắn cũng giống những thiếu niên này, Tạ Lê từng cùng bọn họ nói qua mấy câu nói. Tạ Lê nói bọn họ nên quý trọng năm năm ở trên Thiên hạ luận võ đường này, đây có lẽ sẽ là một quãng thời gian đáng giá nhất của bọn hắn. Khi đó bọn họ không hiểu, chỉ thấy tầm thường. Bây giờ hồi tưởng lại, chỉ cảm thấy thổn thức.

Cao Hiên Thần nói: “Kỳ thực cũng không phải người lớn thích đem chuyện đơn giản làm cho phức tạp. Chỉ là sống thêm mấy năm, những thứ cần để tâm cũng nhiều hơn một chút, cũng có nhiều lo lắng hơn. Có vài thứ cũng chỉ có thể từ bỏ. Chung quy con người đều ích kỷ. Ai, ta đang nói lung ta lung tung cái gì, thực ra ta chính là muốn nói, Kỷ Thanh Trạch hắn…”

Hắn nói nói lại không biết nên nói như thế nào, ảo não mà vỗ trán: “Thôi bỏ đi, nói ba chuyện này với các ngươi làm gì. Đi thôi, không cần tiễn!”

Nói xong bỏ lại một đám thiếu niên mờ mịt, trở lại trên xe ngựa. Xe ngựa nghênh ngang rời đi, hoàn toàn rời khỏi Linh Vũ sơn.