Sau khi luyện võ buổi sáng xong, Kỷ Thanh Trạch trở về phòng nghỉ ngơi. Cao Hiên Thần lặng yên không một tiếng động đi theo phía sau y. Kỷ Thanh Trạch vào phòng, hắn liền ngồi xổm ở ngoài cửa sổ nhìn lén.
Chỉ thấy Kỷ Thanh Trạch đầu tiên sau khi vào cửa là cởi giày bẩn cùng áo khoác, đổi một đôi giày sạch sẽ. Từ trước đến giờ, y ở trong phòng với ngoài phòng là phải mặc quần áo khác nhau, một ngày ra vào bao nhiêu lần, y sẽ thay y phục bấy nhiêu lần, cũng không ngại phiền phức. Mới vừa thay xong quần áo, mèo trắng nhỏ đã chạy tới bấu quần của y. Y cúi người xuống sờ sờ đầu mèo nhỏ, đi lấy thêm nước cho vào bát thức ăn mèo.
Cao Hiên Thần không khỏi có chút nóng nảy. Hắn cố ý mang đậu phụ về, để ở trên bàn Kỷ Thanh Trạch, Kỷ Thanh Trạch lại như người mù, nửa ngày rồi vẫn không phát hiện.
Đã xử lý xong con mèo nhỏ dính người, Kỷ Thanh Trạch hình như rốt cục cũng ngửi thấy hương vị, quay đầu lại nhìn thấy trên bàn xuất hiện thêm một cái hộp thức ăn, không khỏi sửng sốt. Một lát sau, y đi tới, mở hộp ra, nhìn thấy một bát đậu hủ hoa bên trong vẫn còn bốc hơi nóng.
Kỷ Thanh Trạch đột nhiên quay đầu lại, Cao Hiên Thần lập tức hạ người xuống, trốn ở phía dưới cửa sổ. Hắn nghe thấy tiếng bước chân Kỷ Thanh Trạch đi ra ngoài, vội vòng ra sau tường không một tiếng động.
Một lát sau, Cao Hiên Thần mới chui ra, trở lại bệ cửa sổ nhìn lén.
Hắn thấy Kỷ Thanh Trạch từ từ từng muỗng một, ăn hết chén đậu phụ hắn mang về.
Mãi đến tận khi Kỷ Thanh Trạch nuốt hết muỗng cuối cùng, Cao Hiên Thần mới đứng lên, xoa xoa chân tê dại vì ngồi xổm lâu, gõ cửa sổ Kỷ Thanh Trạch.
“Tùng tùng tùng.”
Kỷ Thanh Trạch hệt như bị dọa hết hồn, lập tức đem hộp thức ăn giấu sau chồng sách. Y quay đầu lại, nhìn thấy người đứng ngoài cửa sổ là Cao Hiên Thần, đi tới mở cửa sổ ra.
Kỷ Thanh Trạch theo bản năng quay đầu đi, mím môi còn dính dầu.
Cao Hiên Thần nói: “Ngoại trừ đậu hủ hoa, bên dưới núi còn có bánh bao lớn rất ngon với bánh rán hành. Đồ ăn đầu bếp ở luận võ đường làm hệt như thức ăn heo ấy! Ngày mai ngươi đi ăn với chúng ta đi!”
Kỷ Thanh Trạch lập tức nói: “Không được.”
Cao Hiên Thần ngạc nhiên nói: “Sao không được? Ta thấy ngươi ăn xong rồi, ngươi rõ ràng cũng rất thích mà?”
“Đường quy.”
Cao Hiên Thần: “…”
Kỷ Thanh Trạch này cũng có chút thú vị. Cao Hiên Thần vốn cho là người đoan chính khắc kỷ, tuân thủ quy củ như y sẽ trở thành kẻ địch lớn nhất trong năm năm này của hắn. Bởi vì hắn cho là danh môn chính đạo đều là một đám thích xen vào chuyện của người khác, chính mình giả mù sa mưa, còn muốn nhìn chằm chằm một mẫu ba phần đất ruộng của người khác, không cho người khác làm trái quy củ. Nhưng Kỷ Thanh Trạch không phải vậy, y luôn nghiêm khắc, kiềm chế bản thân, cũng không can thiệp chuyện người khác. Mà bất kể bao nhiêu người phá hoại quy củ, y vẫn tuân vững như trước.
Cao Hiên Thần nhìn y chằm chằm một chốc, đột nhiên lấy tay nhéo mặt y.
Kỷ Thanh Trạch bị nhéo mặt, kinh ngạc nhìn hắn.
Cao Hiên Thần nói: “Ngươi nói ngay cho ta, ngươi thích hay không thích hả?”
Kỷ Thanh Trạch: “…”
“Ta đưa ngươi nhiều đồ như vậy, cũng chưa nghe ngươi nói thích lần nào.”
Không biết Kỷ Thanh Trạch trong lòng nghĩ tới chuyện quái gì mà không nói lời nào, sắc mặt lại hơi ửng hồng.
“Lẽ nào cái gì ngươi cũng không thích? Không thể nào? Thích còn không dám nói không dám làm, con người ngươi nếu không phải nhát cáy thì cũng là lập dị!”
Mặt Kỷ Thanh Trạch từ hồng lập tức chuyển thành trắng, trầm mặt xuống, lạnh lùng nói: “Liên quan gì tới ngươi?”
Sắc mặt Kỷ Thanh Trạch khó hiểu, Cao Hiên Thần cũng không nóng giận. Hắn lười biếng dựa vào bên cửa sổ, ôm ngực cười lạnh nói: “Ừ thì không liên quan tới ta. Có điều ngươi biết mà, con người ta rất thích chọc người khác phiền. Ngươi không chịu phá quy củ, ta càng muốn phá quy củ của ngươi. Hai ta cứ chờ xem đi!” Dứt lời quay người nhanh chóng rời đi.
Cao Hiên Thần ầm ĩ một trận cùng Kỷ Thanh Trạch, còn tưởng rằng Kỷ Thanh Trạch sẽ không tới tàng kinh các cùng hắn học thuộc lòng sách nữa, chính hắn cũng lười học thuộc nên đứt khoát không đi luôn. Ngược lại hắn vẫn xuống núi ăn sáng mỗi sáng, ăn xong rồi còn mang thêm một phần về, có khi là một bát đậu hủ hoa, có đôi khi là một cái bánh bao, có khi là một cái bánh rán. Kỷ Thanh Trạch sáng nào cũng đi ra ngoài luyện công buổi sáng sớm hơn người khác khoảng một chén trà, Cao Hiên Thần lên núi xong trước hết là tới phòng Kỷ Thanh Trạch để đồ ăn sáng lại, rồi mới đi luyện công buổi sáng.
Cứ như vậy qua năm, sáu ngày, hắn lại mua đồ ăn sáng mang tới, đẩy cửa phòng Kỷ Thanh Trạch ra, đã thấy Kỷ Thanh Trạch thế mà lại còn ngồi ở trong phòng chưa đi.
Cao Hiên Thần sững sờ nhưng vẫn oai phong đi vào, cầm trong tay hộp đồ ăn để xuống trước mặt Kỷ Thanh Trạch: “Nào, nhân lúc còn nóng mau ăn đi!”
Xong cũng không đi ngay, ngồi xuống đối diện Kỷ Thanh Trạch, hấc hàm nhìn y, “Mau ăn đi, hôm nay là bánh xốp nhân thịt với nấm hương. Bản thân ta không thích ăn lắm, có điều ai mà biết ngươi thích thế nào? Ta cũng không tin ngươi cũng không thích giống ta.”
Kỷ Thanh Trạch: “… Ta thích thì sao? Không thích thì sao?”
Cao Hiên Thần thầm nghĩ ngươi thích gì, ta sẽ đưa đến cho ngươi mỗi ngày, đưa đến khi ngươi ăn quen, ta sẽ không đưa nữa. Khi đó ngươi không có ăn, lại khó chịu mà muốn ăn, ta không tin ngươi còn không chịu phá quy củ theo chúng ta cùng xuống núi nữa! Ngoài miệng lại nói: “Không sao hết, ngươi thích thì ta vui thôi! Mau nếm thử đi, lát nữa phải đi luyện công rồi.”
Kỷ Thanh Trạch nhìn chằm chằm vào hắn một lúc lâu, thở dài, rốt cục mở miệng nói chuyện với hắn: “Đường quy thuộc tới đâu rồi?”
Cao Hiên Thần như hoàn toàn không nghe thấy y hỏi, vui vẻ nói: “Aizz, không phải ngươi giận ta sao?”
Kỷ Thanh Trạch không trả lời.
Cao Hiên Thần mặt mày hớn hở: “Một mình ở tàng kinh các nhàm chán lắm, cái gì cũng thuộc không vô. Ta vừa nhìn sách đã đau mắt, chỉ thích ngươi đọc cho ta nghe thôi.”
Kỷ Thanh Trạch tức giận nói: “Mấy ngày qua rõ ràng ngươi không hề tới tàng kinh các!”
Cao Hiên Thần ngẩn ra: “A? A? Lẽ nào mấy ngày qua ngươi lại còn tới?! Ta nghĩ ngươi chắc chắn không muốn gặp ta …”
Kỷ Thanh Trạch nghiêng mặt qua một bên: “Ta không thích bỏ dở nửa chừng.” Y cứng ngắc ngồi một chốc, lắc đầu thở dài, sau đó lại bắt đầu đọc đường quy cho Cao Hiên Thần.
Trong tay y không hề cầm gì. Cao Hiên Thần kinh ngạc nói: “Ngươi đã thuộc hết rồi?”
Khóe miệng Kỷ Thanh Trạch giật một cái, tiếp tục đọc thuộc cho hắn nghe. Cao Hiên Thần ngồi xuống bên chân y, đầu dựa lên đầu gối y, cười híp mắt nghe giọng y đọc sách lanh lảnh.
Đọc thuộc xong hai lần, Kỷ Thanh Trạch cầm lấy bánh xốp thịt nấm hương trong hộp đựng thức ăn, cắn mạnh một cái: “Sau này mỗi sáng với trưa ta đọc cho ngươi một lần, tối đọc mười lần. Đi luyện công sáng mau!” Xong là đuổi Cao Hiên Thần ra ngoài ngay.
Trải qua sự cần cù đọc thuộc sách tẩy não của Kỷ Thanh Trạch, Cao Hiên Thần mất nửa tháng, cuối cùng cũng coi như có thể lắp ba lắp bắp đọc thuộc đường quy, qua cửa ải của Từ Quế Cư. Vì vậy hai người không cần lại đi tàng kinh các nữa, trở về sinh hoạt vốn có ngày trước.
Hết giờ học Cao Hiên Thần tới chỗ Kỷ Thanh Trạch tìm y, trong phòng chỉ có con mèo trắng đang ngủ, không thấy bóng người. Cao Hiên Thần liền đi ra ngoài tìm, lòng vòng một vòng lớn, rốt cuộc phát hiện Kỷ Thanh Trạch đang luyện công ở rừng trúc.
Chỉ thấy Kỷ Thanh Trạch đứng ở trên cành trúc, đầu tiên là nhập định trong chốc lát, đột nhiên xuất kiếm đâm lá trúc. Kiếm của y như sao xẹt, rừng trúc vừa mới nãy còn yên tĩnh không tiếng gió đột nhiên vang lên một trận tiếng lá xào xạc. Y đạp lá mà bay, thân hình nhẹ như yến, đứng trên một cành trúc khác, trường kiếm lần thứ hai tung ra, lá trúc rơi xuống như mưa!
Cao Hiên Thần yên lặng nhìn trong chốc lát, rút kiếm ra, bay người về phía cành trúc, đạp lên, mượn lực giữa ba cành trục đạp nhảy lên, sau bảy, tám bước rốt cuộc leo lên cành trúc cao khoảng một trượng.
Hắn nói: “Ngươi bắt nạt lá trúc thì có gì hay, nó đâu biết đánh trả ngươi. Ta đến luyện với ngươi một chút đây!”
Hắn phi thân đâm một kiếm tới, Kỷ Thanh Trạch liếc mắt nhìn kiếm của hắn, lại phi thân lên, mượn lực đạp trên kiếm của hắn, bay lên cành trúc cao hơn. Hắn càng lên cao, cành trúc cũng là càng nhỏ, nếu không có thân pháp cao siêu, rất khó ổn định thân hình ở chỗ cao.
Cao Hiên Thần không biết sợ là gì, cũng không biết lui là gì, không chút nghĩ ngợi liền leo lên theo. Nhưng mà lần lên này, hắn lại phát hiện mình rất khó đặt chân đứng, cành trúc nhỏ lung la lung lay. Hắn muốn bay tới chỗ Kỷ Thanh Trạch nhưng do không mượn lực được mà bay trật, may là hắn kịp dùng chân quắp lấy thân cây trúc, bằng không hắn mém đã té xuống rồi.
Lại nhìn Kỷ Thanh Trạch, linh hoạt vững vàng qua lại trên mấy cành trúc, không chật vật khó khăn tí nào. Y xuất kiếm, không phải bổ về phía Cao Hiên Thần, mà là phi thân xuống dưới, đâm về phía cành trúc Cao Hiên Thần đang ôm. Cành trúc nứt toác, đung đưa kịch liệt, Cao Hiên Thần nhanh chóng buông tay bay về phía một cành cây khác.
Nhưng mà hắn bay tới đâu, Kỷ Thanh Trạch chém đi cành trúc hắn bám tới đó.
Lặp đi lặp lại mấy lần, Cao Hiên Thần đứt khoát buông tay nhảy về mặt đất. Hắn trên đất còn có thể luyện ra trò với Kỷ Thanh Trạch, chứ ở trên độ cao như vậy, hắn ‘đứng vững’ còn không được, thực sự không làm ăn được gì.
Cao Hiên Thần nói: “Đây chính là Thanh trúc thân pháp? Rất lợi hại đó! Có điều sao lại không dùng thêm Nam Long Kỷ gia Du Long kiếm pháp của nhà ngươi?”
Kỷ Thanh Trạch mặc dù là người Nam Long Kỷ gia, nhưng mẫu thân của y Du Nhược Nam xuất thân ở Thanh Trúc môn, bởi vậy hắn cũng học thêm Thanh trúc thân pháp. Thanh trúc thân pháp thoát thai từ Mai Hoa Thung (cọc), tiền thân là khinh công trên cọc, hậu nhân dùng trúc thay cọc, luyện ra được một công phu có thể lướt trên nước, phi trên trúc.
Kỷ Thanh Trạch áng chừng kiếm trong tay một chút, bình thản nói: “Kiếm không vừa tay.”
Nam Long Kỷ gia Du Long kiếm, là phái kiếm tương đối hung mãnh, bởi vậy kiếm sử dụng phối hợp với kiếm pháp cũng là thanh kiếm dày lớn, cần chế tạo đặc biệt. Nhưng Kỷ Thanh Trạch tuổi còn nhỏ, còn chưa có bảo kiếm đúc riêng cho mình, chỉ dùng một thanh kiếm tầm thường.
Cao Hiên Thần thuận miệng nói: “Vậy để hôm khác ta tặng ngươi một thanh kiếm tốt vừa tay nhá. Aizz, ngươi dạy Thanh trúc thân pháp cho ta với, ta còn không đứng vững trên trúc được.”
Kỷ Thanh Trạch có chút giật mình mà liếc Cao Hiên Thần. Thiên hạ luận võ đường tuy rằng coi trọng “Kiêm” với “Dung”(*), nhưng đó chỉ là quy củ Thiên hạ luận võ đường, không phải quy củ thiên hạ võ lâm. Võ lâm trăm nghìn môn phái, không luận cao thấp, phàm là tuyệt học, thì ai cũng giấu diếm. Người đi lại trên giang hồ đều hiểu quy củ này, mặc dù trong lòng mơ ước công phu nhà khác, ngoài miệng đều lại không dám nói ra. Ngay cả người vào cửa Kỷ gia, muốn học trộm một hai chiêu của hắn, cũng không dám nói rõ, chỉ có thể nói bóng gió cưỡng bức dụ dỗ.
(*)kiêm trong kiêm nhiệm, dung trong dung hòa dung nạp
Mà Cao Hiên Thần này lại cố tình vô cùng không hiểu quy củ, hời hợt nói một câu “Ngươi dạy ta với”, giống như đang nói những câu bình thường “Ngươi dạy ta viết chữ với” “Ngươi dạy ta lột vỏ cua với”.
Kỷ Thanh Trạch sững sờ một lát, rõ ràng là nên không nể mặt mũi mà trực tiếp từ chối, nhưng y lại như bị quỷ thần xui khiến nói: “Ta… Ta hỏi cữu cữu ta một chút xem.”
Cao Hiên Thần hoàn không cao hứng, xì nói: “Còn phải hỏi cữu cữu của ngươi? Sao lại phiền phức như vậy.” Hắn cũng không phải thật sự rất muốn học, thuận miệng xướng lên, sau đó liền bỏ qua.
Hắn nói: “Sao ngươi không nghỉ ngơi đi, luyện công chuyên cần như thế làm gì?”
Kỷ Thanh Trạch nói: “Ngươi cũng rất chuyên cần.”
Cao Hiên Thần vươn vai duỗi người: “Khi ta thắc mắc không hiểu mới chịu khó vậy. Chỉ cần hiểu rõ chiêu đó rồi, ta lại không có hứng luyện thêm tới mấy ngàn mấy vạn lần. Còn ngươi thực sự rất kiên trì, có thể chép được hết đường quy 30 lần, ta xem ngươi luyện công cũng không biết mệt mỏi. Sao ngươi lại kiên trì thế?”
Kỷ Thanh Trạch cúi đầu liếc nhìn kiếm trong tay của mình, chậm rãi nói ra hai chữ: “Phạt ma.”
Cao Hiên Thần vốn đang cợt nhả, nụ cười cứng lại sau khi nghe hai chữ phạt ma. Hắn từ nhỏ đã lớn lên ở Thiên Ninh giáo, chính tà thiện ác gì hắn cũng không để ý, nhưng lại không tha cho người khác dám nói xấu nói Thiên Ninh giáo. Nếu nghe thấy ở ven đường, hắn nhất định sẽ xông lên đánh người một trận cho đã. Nhưng đây là Thiên hạ luận võ đường, lại là Kỷ Thanh Trạch, hắn không thể tùy tiện đánh người.
Bỗng nghe Kỷ Thanh Trạch hỏi: “Ngươi làm sao vậy?”
Cao Hiên Thần phục hồi tinh thần lại, ngẩng đầu lên, nhìn thấy vẻ thắc mắc và lo lắng trên mặt Kỷ Thanh Trạch. Hắn rất muốn nói phạt ma cái đầu ngươi! Mà sợ bại lộ thân phận, nên rồi không thể nói gì. Hắn tức giận đến phồng miệng, hung tợn liếc Kỷ Thanh Trạch một cái, quay đầu đi luôn.
Đi không tới hai bước, hắn đã dừng, quay người đi tới trước mặt Kỷ Thanh Trạch đang kinh ngạc mờ mịt, nắm lấy bờ vai y liều mạng lắc cho hả giận: “A a a a a!”
Kỷ Thanh Trạch bị hắn lắc đến choáng đầu hoa mắt, bám lấy cổ của hắn nói: “Ngươi làm gì thế!”
“Không làm gì hết!” Cao Hiên Thần buông vai y ra, lại dùng tay bóp mặt y, bóp ra một gương mặt há mồm chu mỏ.
Kỷ Thanh Trạch nói không rõ được: “Ngươi, nổi điên cái gì?”
Y muốn ngăn cản Cao Hiên Thần, lại bị Cao Hiên Thần quát một tiếng “Không được nhúc nhích!”. Y gần như ngây ngẩn cả người, thế mà lại thật không có phản kháng, tùy ý để Cao Hiên Thần đùa bỡn.
Cao Hiên Thần nhào nặn đè bóp khuôn mặt thanh tú tuấn tú của Kỷ Thanh Trạch thành đủ loại vẻ mặt buồn cười méo mó, lúc này mới hơi bớt giận, lại tiếp tục thân thiết vỗ vai Kỷ Thanh Trạch: “Đi! Đi về thôi!”
Kỷ Thanh Trạch khiếp sợ nhìn Cao Hiên Thần trở mặt còn nhanh hơn lật sách: “Con người ngươi này… Người này…”
Cao Hiên Thần cười híp mắt nói: “Ta dẫn ngươi đi bắt chim sẻ ăn, ta nướng ăn ngon lắm! Đường quy cũng không nói không cho bắt chim sẻ nha, đi mau đi mau!”
Thiếu niên tâm lý mù mịt tới cũng nhanh mà đi cũng nhanh, y tưởng thời gian vẫn còn dài, bọn họ có thời gian năm năm ở chung, rồi sẽ có một ngày… Rồi sẽ có một ngày như vậy.
【 nghỉ chuyện xưa 】PL: Hiện mình và bạn beta TBT đều đã vào học, do đó tiến độ của riêng mỗi bộ này sẽ chậm đi và cũng không chắc lịch hay tiến độ cụ thể được. Dù biết có khá ít bạn đang dõi bộ này nhưng thấy cũng nên báo 1 tiếng=] Các bạn cứ chờ 1 tuần nửa tháng vào coi 1 lần luôn nha=]