Anh bước vào một siêu thị, chọn một vài hộp đồ ăn cho mèo, sau đó đến quầy tính tiền.
*Loại đồ ăn đóng hộp này không được đâu.* Trong khi chờ xếp hàng, đột nhiên có tiếng Tiểu Mễ từ nơi xa xôi nào đó bay tới.
Tích Bạch Thần nhìn theo tiếng nói, tầm mắt rơi xuống cái kệ nhỏ bên cạnh quầy, chỗ này có thuốc lá, kẹo cao su, kẹo que, quả cau và các hàng hóa khác.
Anh ngập ngừng giơ tay, lấy một cây kẹo mút.
*Sai rồi, tôi ở vị trí thứ ba bên trái cây kẹo mút.*
Tích Bạch Thần đặt kẹo mút trở lại vị trí ban đầu, mới quay đầu nhìn sang trái, liền khựng lại, nhịn không được hỏi khe khẽ: “Dunis?”
*Vầng.* Mễ Lạp miễn cưỡng trả lời.
Dunis ở thế giới này chính là Durex ở thế giới kia, là loại an toàn hàng đầu – ông trùm xã hội đen trong giới bao cao su.
Ban đầu Mễ Lạp tính tỏ ra không quen không biết Tích Bạch Thần, xuyên thành bao cao su thật sự quá mất mặt, cô chỉ muốn an tĩnh đứng trên kệ cho tới khi đóng bụi thôi. Tuy nhiên khi nhìn thấy đồ đóng hộp cho mèo mà Tích Bạch Thần chọn, trong số đó có vài thứ không hợp với Tiểu Bạch, cô không thể nhịn được mà lên tiếng.
*Anh xem kĩ thành phần trong đồ đóng hộp cho mèo ấy đi, nếu có ngũ cốc, rau, trái cây, các chiết xuất từ tinh bột thì anh nên cẩn thận một chút. Đồ đóng hộp cho mèo chỉ cần có thịt, các thành phần khác không bắt buộc, độ ẩm tốt nhất là trên 80%, hàm lượng cellulose càng thấp càng tốt.*
Tích Bạch Thần nhặt một hộp đồ ăn lên, thấy bên trong có chứa một lượng nhỏ thực vật, độ ẩm 75%, quả thật không đáp ứng đủ yêu cầu.
Anh đặt hộp đồ ăn lại vào giỏ, đang tính lấy hộp Dunis mà Mễ Lạp nhập vào, ai ngờ mới vươn tay, phía sau đột nhiên có người đã lấy nó trước một bước.
“Ai nói anh biết tôi chưa đủ mười tám tuổi???”
“Tuy trông cậu có chút sốt ruột, nhưng cháu gái tôi học chung trường cấp ba với cậu mà.” Tích Bạch Thần khuyên nhủ một cách chân thành, “Cái này, hai năm nữa hẵng dùng nhé.”
Mời người nghe vậy, trong bụng liền hiểu rõ, ánh mắt bắn về phía anh thanh niên kia đều có vẻ chỉ trích và không ủng hộ.
Chàng trai trẻ thật sự tức sắp xịt khói, anh ta trông có vẻ sốt ruột khi nào! Còn có cô cháu gái lên cấp ba gì nữa, anh ta đã tốt nghiệp đại học được một năm rồi!!! Anh ta chỉ muốn mua bao cao su để ấy ấy với bạn gái một chút, ai ngờ lại gặp phải một tên bệnh như vậy.
“Muộn rồi, về nhà sớm đi.” Tích Bạch Thần vỗ vỗ vai cậu thanh niên, sau đó cầm lấy hộp Dunis, mặt không biến sắc đi ra ngoài.
Cậu thanh niên chỉ vào lưng anh, một ngụm uất khí kẹt trong bụng, không thể trút ra được.
Anh ta khẽ cắn môi, quyết định không chấp nhất với tên thần kinh đó nữa, bèn chọn một hộp Dunis khác đi tới quầy tính tiền.
Cô thu ngân do dự một chút, sau đó thấp giọng hỏi: “Tiểu ca, cậu nhất định phải mua sao?”
“Tất nhiên.” Giọng điệu của cậu thanh niên rất tệ.
*Trái cây đông lạnh cho mèo này không tồi, còn có thịt gà và điểm tâm vị cá cho mèo nữa. Bây giờ Tiểu Bạch không thể ăn quá nhiều, nên thưởng vài món ăn vặt như thế này thôi.*
“Có gì hay để xem đâu? Sau này sẽ cho cô xem hết.” Tích Bạch Thần lấy một hộp trái cây đông lạnh cho mèo trong túi mua sắm ra, mở nắp hộp rồi đưa cho Tiểu Bạch.
*Anh vẫn chưa nói tôi biết, đối tượng của anh là ai thế?*
Mễ Lạp: Cái này là ý gì??? Cô hứng thú muốn biết đối tượng của anh là ai, chứ đâu phải cô có hứng thú làm đối tượng của anh!
Đây là một lời thú nhận trá hình à? Không phải là đùa chứ? Ai lại tỏ tình một cách tùy tiện như vậy? Không thể nào!
Nhưng…
Nếu là thật thì sao?
Vấn đề này làm Mễ Lạp bối rối không yên, mãi đến khi việc quay phim kết thúc, cô vẫn không thể xuất hiện bằng cơ thể của chính mình được.
Mễ Lạp thừa nhận cô có chút động lòng với Tích Bạch Thần, nhưng bọn họ bị ngăn cách bởi hai thời không khác nhau, căn bản không có tương lai. Mặc dù cô đã có thể tự xuyên qua, có thể dũng cảm theo đuổi tình yêu, nhưng cánh cửa thời gian và không gian không biết khi nào sẽ đóng lại, cô không muốn chỉ có hạnh phúc nhất thời, cũng không muốn lún quá sâu. Nếu như anh chỉ nói đùa, cô vẫn có thể tiếp tục không tim không phổi nhảy tới nhảy lui bên cạnh anh, nhưng nếu anh nghiêm túc, cô phải làm cái gì bây giờ?
“A a a, phiền quá đi!” Mễ Lạp nằm trên giường, huơ cái gối lên xuống.
Việc xây đường cũng được triển khai, đội ngũ kĩ sư đã bắt đầu xây dựng, có không ít người dân tham gia vào đội xây dựng đường, khí thê bận rộn ngút trời.
Thôn Khải Minh là nơi sinh ra tổ tiên của mẹ Tích Bạch Thần, sau mấy đời phát triển, họ đã giúp trẻ con trong thôn đến trường, trao cơ hội làm việc cho những người trẻ và trung niên. Nhưng thôn Khải Minh lại không tự thay đổi được bao nhiêu, không phải là do họ không thể, mà là do họ thấy không cần thiết.
Hầu hết trẻ con trong thôn và nhóm thanh niên, trung niên đã tới các thị trấn, người ở lại ngày càng ít, đa số là những người già. Cho dù khai phá thì cũng không có bao nhiêu người đồng ý trở về gây dựng sự nghiệp. Vì thế thôn Khải Minh vẫn cứ duy trì phong cách ban đầu, thế hệ sau này đã dần giàu có hơn, nhưng thôn vẫn nghèo như cũ.
Mễ Lạp quyên góp tiền sửa đường chỉ để thuận tiện cho phương tiện ra vào, thu hút một số phượt thủ tới chơi, giúp người già trong thôn có thêm niềm vui và thu nhập.