Mỗi Ngày Đều Phải Phòng Ngừa Đồ Đệ Hắc Hóa

Chương 48

Vọng Thần các có con đường lan truyền tin tức của riêng mình, như vậy còn có thể thành công lẫn lộn thời gian, nói chung ba ngày sau Trần gia mới nhận được lá thư tống tiền từ một người bí ẩn: Muốn mạng của Trần Mặc, lấy 30 triệu linh thạch thượng phẩm đến đổi!

Không đưa liền giết con tin!

30 triệu linh thạch thượng phẩm, đối với một thế gia lớn mà nói thì không nhiều không ít, nằm trong phạm vi có thể dễ dàng chi trả. Hơn nữa thân phận của Trần Mặc đặc thù, xem như là thiếu gia chủ của Trần gia, một khi tin tức truyền ra ngoài Trần gia không chuộc người cũng không được, không thể vứt bỏ người này.

Chủ nhà họ Trần hận không thể cắn nát hàm răng, thầm mắng cái thứ không có tiền đồ này, đệ đệ của mình bị tên nghiệt chủng kia đánh gãy chân vứt trở về, hắn dĩ nhiên còn vì đối phương mà rời khỏi gia tộc, bây giờ còn trêu chọc loại phiền toái này!

Ăn cây táo rào cây sung!

Chuộc! Chuộc về đánh gãy chân hắn!

Trần gia cũng không biết, 30 triệu này chỉ là bắt đầu mà thôi, còn có thêm càng nhiều thứ khác chờ bọn họ.

Trần Mặc lại không biết gì cả về phản ứng của Trần gia, bây giờ hắn bị giam lỏng tại phân bộ của Vọng Thần các, bên trên cái bàn bạch ngọc bày mỹ thực tinh xảo, mùi thơm của linh tửu phân tán từng tia từng sợi tiến vào xoang mũi, rất hấp dẫn dục vọng thưởng thức của người ta.

Bên cạnh Trần Mặc, hai mỹ nhân thân mang lụa mỏng đang nâng cốc mời rượu, đứng yên bất động ở đó. Phía sau màn vải lại là hai mỹ nhân, một người đánh đàn, một người thổi tiêu, đàn tiêu cùng reo vang, dư âm còn văng vẳng bên tai, thật lâu không ngừng, thực sự là cực kỳ xa hoa lãng phí.

Mà giờ khắc này gương mặt tuấn tú lạnh lẽo của Trần Mặc còn đen hơn đáy nồi, "Các ngươi đến cùng muốn làm cái gì, mau nói đi!"

"Ai nha, tương phùng chính là duyên phận, Trần đại ca hà tất vô tình như vậy. " Bạch Y cười uống một hớp rượu, nhiệt tình chiêu đãi, "Nếu như ngươi cảm thấy ngột ngạt, tiểu đệ có thể cùng ngươi đánh cờ."

Trần Mặc mặt lạnh, gân xanh trên trán hằn lên, cuối cùng hắn cũng hiểu vì sao Mục Thần ghét bị hắn đùa giỡn, người trước mắt tuyệt đối còn đáng ghét hơn cả hắn, khó chơi, quấy nhiễu!

Lúc này, một thị giả nâng một cái hộp đi tới, lễ độ nói: "Đại nhân, đây là danh sách mới, có người dùng ba triệu linh thạch mua mạng của Mục cung chủ."

"Mạng của Mục Thần?" Trần Mặc cả kinh.

Bạch Y không quan tâm vung vung tay, "Lần luyện đan đại hội này, người xem Mục cung chủ là đối thủ cạnh tranh, muốn sớm giết chết hắn càng ngày càng nhiều, ra giá cũng càng ngày càng cao, quy tắc cũ, tiền cứ thu, xong thì giết chết người đặt hàng, linh thạch đưa tới cửa có đạo lý nào lại không lấy." Một tay y cầm bàn tính bên cạnh lên, vươn ngón tay lạch cạch một trận, Bạch Y thoả mãn gật đầu, có thêm tiền vào sổ rồi!

Có tiền mà không kiếm là đồ ngu, người chết đập bể xương cốt còn có thể luyện ra vài giọt cốt dầu, huống hồ là người sống?

Trần Mặc thăm dò hỏi: "Các chủ của các ngươi không sợ làm như vậy sẽ tổn hại danh tiếng của Vọng Thần các sao?"

"Lão bản của chúng ta đương nhiên sẽ không, Mục cung chủ là thịt trong lòng y, đương nhiên phải che chở thật tốt."

"Ta muốn nói đến lão bản chân chính của các ngươi kìa."

"Ai nha, thật sự không hiểu ngươi đang nói cái gì, chúng ta chỉ có một lão bản." Bạch y thư sinh vẻ mặt thành thật, đôi mắt trừng lớn, chỉ thiếu nói với hắn "ngươi nhìn ánh mắt thuần khiết chân thành vô hại của ta mà xem", nhưng càng như vậy, Trần Mặc càng không tin, hắn mặt lạnh vẩy tay áo, giận hờn ngồi bên cửa sổ.

Bạch Y mỉm cười vỗ vỗ tay, ra hiệu mấy thị nữ đi qua hầu hạ, tuyệt đối không nên lơ là quý khách.

Gương mặt tuấn tú của Trần Mặc lần thứ hai đen thui có thể so với đáy nồi, có loại kích động muốn hất bàn.

Mục Thần còn đang buồn bực đây, Trần Mặc nếu ở tại Đan Thành, tại sao thời gian dài như vậy cũng không tới tìm hắn? Nhưng mà cái ý niệm này cũng không bảo trì được bao lâu đã bị Cố Vân Quyết lôi hết thảy tâm tư của hắn đi.

"Sư tôn nhanh ngồi lên, ta đẩy ngươi đi ra ngoài dạo."

"Cái ghế này của ngươi là từ đâu tới đây?" Mục Thần mặt lạnh từ chối. Cái tên nghiệt đồ này, tự nhiên thích chơi trò đẩy xe, tới chỗ nào cũng phải đẩy cái ghế bay khắp nơi, quả thực không thể mất mặt hơn!

Tuy nói cái ghế kia ngồi lên quả thực rất thoải mái, có thể lớn lên nhỏ đi, có thể nằm có thể ngồi, mình còn có thể lơ lửng trên không trung, nhưng mà mỗi lần ngồi lên luôn phải tiếp thu vô số ánh mắt vi diệu, điều này làm cho hắn lúng túng.

Cố Vân Quyết đang nói hưu nói vượn lập tức sắc mặt ra vẻ nghiêm túc lên, dù là ai cũng nhìn không ra đây là y cướp được, "Mua đó, hồi trước ta mua một quyển sách tranh, trên đó có không ít thứ tốt, chỉ cần coi trọng thứ gì thì đối phương có thể đưa tới cửa, cái ghế này tốn không ít linh thạch đâu."

Mục Thần đột nhiên hối hận đã cho đồ đệ quá nhiều tiền tiêu vặt, vật này cũng có thể mua về, sau này không chừng còn mua thêm mấy cái đồ vật gì kỳ kỳ quái quái khác.

"Sư tôn nhanh ngồi lên."

"Từ chối!"

"Ngồi lên."

"Không ngồi!"

"Ngồi lên rồi ngươi không cần động, ta đẩy ngươi."

"Nói không cần mà! Ngươi dám cãi lời sư tôn? Ngươi lớn mật!" Mục Thần nhấc chân, đá lên trên bắp chân đồ đệ, liên tiếp giẫm giẫm giẫm, ghét bỏ không chịu nổi. Hắn không biết, càng như vậy Cố Vân Quyết lại càng muốn đùa hắn. Hai thầy trò đang nháo vui vẻ, ngoài cửa chợt truyền đến vài tiếng gõ cốc cốc cốc.

Mục Thần đạp thêm một cước lên đùi đồ đệ, nghiêm mặt, "Đi mở cửa!"

Cố Vân Quyết đành phải tiếc nuối thả ghế tựa xuống.

Đứng ở cửa là một người trung niên, hắc y hắc quan, vóc người khôi ngô, thoạt nhìn đã thấy khí thế bất phàm. Người này đối với toàn bộ người trong Đan Thành đều không xa lạ gì, bởi vì ông ấy chính là thành chủ Đan Thành—— Bạc Vân Thiên.

Mục Thần đứng lên, nhìn người đến thì hơi kinh ngạc, lấy thân phận người đứng đầu một thành và tuổi tác của đối phương, có thể tự mình đến gặp hắn thì chỉ có thể nói là hạ mình.

Trong ký ức của Mục Thần, hắn và Đan Thành gặp nhau cũng là vào mấy chục năm sau. Bạc thành chủ chính là điển hình của người ngốc nhiều tiền, đời trước hắn mua dược thảo của người này, Bạc thành chủ mỗi lần đều đặc biệt hào khí mà bán rẻ, hơn nữa còn đưa hắn rất nhiều thứ, ngoài ra thì họ cũng không có qua lại gì. Hắn đương nhiên cũng không quen biết Bạc Cẩn Du, dù sao dựa theo tính tình đời trước của hắn, chắc chắn hắn sẽ không xuất môn đi dạo phố, cũng sẽ không đi nhìn tứ môn thi đấu gì đó, đương nhiên không gặp được tên yêu quái đèn lồng Bạc Cẩn Du không cắt đuôi được này.

Song ánh mắt mà đối phương nhìn hắn cũng đồng dạng phức tạp, kinh hỉ, hoài niệm, còn có một tia khó mà tin nổi, "Thế mà ngoại hình lại tương tự như vậy, mẫu thân của ngươi có phải là Trần Dịch Hân? Ta là đại ca kết bái của nàng."

Mục Thần gật gật đầu, không biết lúc này nên nói cái gì, hắn muốn cự tuyệt tán gẫu đề tài này với đối phương, nhưng đối phương không có nói đến phụ thân của hắn, mà là dùng thân phận người quen cũ của vong mẫu, dù sao vẫn là trưởng bối, Mục Thần cũng không thể trực tiếp đuổi đối phương ra ngoài, mặt lạnh đứng ở nơi đó, không nói gì.

Cố Vân Quyết chếch nghiêng người, để cho đối phương tiến vào.

Bạc Vân Thiên đi tới, tự mình tìm cái ghế ngồi xuống, nhìn mặt Mục Thần mà hoài niệm nói: "100 năm trước, thời điểm phụ thân ngươi có chuyện từng xin nhờ ta chăm sóc ngươi, che giấu thân thế của ngươi, cho ngươi làm nhi tử của ta, nhưng đáng tiếc mẫu thân của ngươi không nỡ cho ngươi bỏ họ Mục, lại càng muốn mang ngươi về Trần gia. Từ biệt hơn 100 năm, ngươi đã lớn thế này."

Mục Thần nghe đến hai chữ "có chuyện", ánh mắt hơi lóe lên, sau đó liền bình tĩnh lại.

Bạc Vân Thiên quan tâm hỏi: "Mẫu thân của ngươi hiện tại thế nào?"

Mục Thần lạnh lùng nói: "100 năm trước gia mẫu đã qua đời, chuyện của thế hệ trước ta không muốn tiếp tục nghe, Bạc thành chủ không cần nhắc lại."

"Qua... đời, sao lại như vậy?!" Bạc Vân Thiên khiếp sợ đứng lên, "Mười năm trước ta gặp được cậu của ngươi, hắn nói mẫu thân ngươi đang lúc bế quan."

Mục Thần cười lạnh một tiếng, trào phúng trong mắt không hề che giấu, hắn là một nghiệt chủng làm hư huyết thống của Trần gia, hại chết muội muội có tư chất cao hiếm thấy, đối phương thừa nhận muội muội mình đã quá cố dĩ nhiên sẽ bị người hỏi đến nguyên nhân, Trần gia sao lại chịu thừa nhận tồn tại của hắn?

Bạc Vân Thiên vừa nhìn biểu tình này của Mục Thần, liền hiểu rõ những năm nay mình vẫn luôn bị chủ nhà họ Trần lừa bịp.

Trần Dịch Hân bế quan, Mục Thần theo họ cha, tuổi không lớn lắm liền bái vào Sùng Vân môn, được đan sư đệ nhất thiên hạ thu làm đệ tử thân truyền, con đường thành tiên bằng phẳng, tư chất siêu tuyệt. Sau đó liền trở thành Thái Thượng trưởng lão trẻ nhất trong môn, được tôn làm chủ một cung, chưởng quản toàn bộ Viêm Dương cung, bởi vì thân phận Đan sư nên toàn tiên giới đều phải nể hắn mấy phần.

Bạc Vân Thiên còn từng cảm khái với thê tử rằng nghĩa đệ có người nối nghiệp, không nghĩ tới sau khi nhìn thấy Mục Thần thì toàn bộ nhận thức của ông đều sụp đổ.

"Ta hiểu được." Bạc Vân Thiên sắc mặt tối lại, "Có chuyện thì bất cứ lúc nào cũng có thể tìm ta, so với Bạc thành chủ, ta còn hi vọng ngươi gọi ta một tiếng nghĩa phụ."

Mí mắt của Mục Thần vừa kéo, mơ hồ có loại muốn kích động muốn trở mặt, đột nhiên có một người chạy tới nói ta là nghĩa phụ của ngươi, ai không tức giận?

Bạc Vân Thiên sau khi ra cửa, nói với thủ hạ phía sau: "Đi Trần gia điều tra một chút, năm đó đến cùng xảy ra chuyện gì? Rốt cuộc là Trần Dịch Hân chết như thế nào?"

"Thành chủ, Trần gia là gia tộc lớn như vậy, chúng ta vạn nhất đắc tội đối phương..." Người phía sau muốn nói lại thôi, lo lắng trong lời nói không khó nghe ra.

"Muốn đắc tội Đan Thành, hắn cũng phải ước lượng một chút." Bạc Vân Thiên nắm quyền, lên cơn giận dữ, "Trần gia cái thứ bạc tình bạc nghĩa! Từ nay về sau toàn bộ đan dược bán cho Trần gia đều phải tăng ba tầng lợi nhuận!"

————

Thấy Mục Thần lần thứ hai rơi vào trầm tư, Cố Vân Quyết chậc một tiếng, quan tâm nói: "Nếu lưu ý, tại sao không hỏi rõ ràng?"

"Ai lưu ý? Tên nghịch đồ nhà ngươi!" Mục Thần trực tiếp trở mặt, "Quả thực nói hưu nói vượn!"

Cố Vân Quyết bật cười, "Vâng, ta nói hưu nói vượn, sư tôn không có lưu ý chút nào."

Mục Thần cụp mắt nhìn ánh mặt trời chiếu lên đầu ngón tay cơ hồ trong suốt, kỳ thực cũng không phải hoàn toàn không thèm để ý, chẳng qua là cảm thấy không cần thiết nữa, hắn đã có thứ đáng để quan tâm hơn. Giương tay liền vỗ đồ đệ một cái, chỉ là cái "thứ" này, càng ngày càng đáng ghét!

Mục Thần cũng không nghĩ tới, hai cha con Bạc gia đều rất có bản lĩnh quấn lấy người.

Bạc Vân Thiên mỗi ngày đều phái người đến tặng đồ, không phải cái gì quý trọng, toàn bộ đều là đồ ăn và đồ chơi cho hài tử, có một lần thậm chí ông ấy còn đưa đến một con người gỗ có khuôn mặt xấu xí, nghe nói là Bạc thành chủ tự tay khắc, Mục Thần mỗi ngày nhìn thấy đều giật giật khóe miệng thật lâu, khối mè xửng Bạc Cẩn Du này tuyệt đối là di truyền từ cha hắn!

Người này vừa đi, Bạc Cẩn Du liền tìm đến, giống như một tiểu hài tử nằm nhoài ngoài cửa, thoáng lộ ra nửa cái đầu, biệt nữu hỏi: "Mục Thần, có muốn cùng luyện đan hay không?"

Giọng điệu kia của đối phương hệt như đang hỏi "có muốn cùng đi chơi hay không" vậy.

Mục Thần mơ hồ có chút đau đầu, đây là nghiệt duyên sâu đậm cỡ nào! Sớm biết khối mè xửng này dính người như vậy, lúc trước không thèm cứu hắn, để cho hắn bị ma tu bắt đi đi!

Bạc Cẩn Du tiếp tục dụ dỗ, "Ta chuẩn bị thật nhiều thật nhiều thảo dược, khoảng chừng ba trăm phần, ta còn mua được một phần phương pháp luyện đan, không biết có thể luyện ra hay không."

Đuôi lông mày của Mục Thần giật giật, có chút ý động.

Bạc Cẩn Du lấy ra một cái sừng của thiên hoang mãng ngưu, "Xem đi, linh dược thượng phẩm hiếm có, Đại sư huynh ta cất giấu hơn năm mươi năm."

Mục Thần mặt lạnh gật đầu, "Đi theo ngươi!"

Cố Vân Quyết lần thứ hai chuyển ghế tựa, khoé miệng Mục Thần giật một cái, lại muốn đánh người.

Mục Thần và Bạc Cẩn Du luyện đan, hai người có phong cách hoàn toàn khác nhau. Vì không muốn đốt lò của đối phương nữa, Mục Thần lấy ra lò luyện đan của mình, một cái màu đen, mặt trên điêu khắc hoa văn cổ điển, không nhìn ra nó làm bằng vật liệu gì cũng như cấp bậc của nó.

Bốn phương tám hướng là tám cái tay cầm, trên mỗi cái tay cầm là một cái sừng rồng uốn lượn theo, tuy rằng không dễ nhìn, nhưng được cái rắn chắc, không quản đốt thế nào cũng không nổ bếp lò.

Bạc Cẩn Du hiếu kỳ quan sát một chút, "Phốc! Xấu quá!"

Mục Thần hừ hừ, "Dễ nhìn cũng vô dụng, gối thêu hoa cũng đẹp mắt đó thôi, vỏ ngoài trơn bóng nhưng bên trong toàn rác rưởi*."

(Từ gốc là "thảo bao", nghĩa là bao rơm, cũng có nghĩa là kẻ ngu ngốc, thứ xấu xí.)

Bạc Cẩn Du gật gật đầu, "Ngược lại cũng đúng, phân hình trứng* của con lừa ở chỗ xay bột cũng là bề ngoài trơn bóng nhưng bên trong rác rưởi."

(từ gốc là phẩn đản đản: phân của lừa hình dạng như quả trứng cho nên gọi là phẩn đản đản, bề ngoài của phân trơn bóng nên cũng được dùng để ví những người có vẻ ngoài xinh đẹp nhưng nội tâm xấu xí)

Ánh mắt Mục Thần bỗng trở nên vi diệu, mơ hồ có chút hổ thẹn, mình đi bắt nạt một người kém thông minh như vậy hình như không quá tốt.

Cố Vân Quyết ở một bên nhìn mà nhẫn cười, ý tứ của tiểu sư tôn rõ ràng là nói đối phương bề ngoài xinh đẹp, bên trong ngu ngốc, kết quả đối phương nghe không hiểu. Lại nhìn Mục Thần, hắn đã cầm lấy thảo dược vứt vào bên trong lò, dùng một loại giọng điệu quan tâm người bị thiểu năng để hỏi Bạc Cẩn Du: "Ngươi nhận đơn hàng loại gì?"

Bạc Cẩn Du móc đơn hàng ra, bạo ngược nói: "Phàm là luyện đan ta đều nhận!"

Mục Thần nhìn hắn giống như nhìn kẻ ngu si, "Ngươi luyện được hết không?"

"Cho nên tìm ngươi đến giúp đỡ!"

Mục Thần nhếch miệng, quan hệ của bọn họ hình như không tốt đến như vậy.

"Đúng rồi, thuốc ngươi nhờ ta hỏi thăm, chỉ còn có bao nhiêu đây" Bạc Cẩn Du từ trong không gian giới chỉ móc ra một cái túi bằng sợi vàng, "Nghe đâu loại tốt nhất đã bị Vọng Thần các mua đi, phần này vốn để làm phần thưởng, nhưng cha ta vừa nghe nói ngươi muốn dùng, nên cho ta hết, còn nói không cần trả thù lao."

"Trả ngươi gấp đôi." Mục Thần tiếp nhận cái túi, lấy từ bên trong ra một loại dược liệu nhìn như sừng san hô, toàn bộ xanh tươi mọng nước, phảng phất có thể nhìn thấy linh khí lưu động, nhưng mà phần gốc rễ lại có một vết màu xám bị hư hại đã phá hủy toàn thể giá trị.

Mục Thần nhíu mày, có chút thất vọng, phẩm chất quá kém, không thể dùng.

Một đời trước Mục Thần có được cây Ngọc Dung Chi, phẩm chất tuyệt đối tốt hơn cây này, cây Ngọc Dung Chi kia sớm đã bị Vọng Thần các mua đi, là trùng hợp, hay là cố ý?

Mâu sắc của Cố Vân Quyết chìm xuống, tâm tư Mục Thần rất mẫn cảm, vạn nhất bị hắn nhìn ra đầu mối, chính y có thêm vài cái miệng cũng không giải thích được. Nếu như bị phát hiện mình cũng là trọng sinh, kia sẽ không hay.

Không có cách nào tiếp tục làm một hài tử dính ở bên cạnh hắn, những cố gắng trước đó có khả năng đều sẽ uổng phí, lấy tư cách người trưởng thành để tiếp cận, Mục Thần tuyệt đối sẽ thẹn quá hóa giận, y muốn tới gần cũng khó khăn.

Liền tại lúc này, Cố Vân Quyết đột nhiên cảm ứng được một luồng ma khí quen thuộc, hắn đứng lên nhìn phía ngoài cửa sổ, sắc mặt hơi hơi trầm xuống, trong mắt ẩn giấu một vệt sầu lo, sao gã ta lại đến?