Mấy vấn đề này làm thôn dân choáng đầu hoa mắt, căn bản không nghĩ ra câu trả lời, bọn họ nghẹn tới đỏ bừng mặt, sau đó chuyển dời ánh mắt cầu xin giúp đỡ về phía Hoàng Mao, hi vọng hắn có thể đưa ra câu trả lời hoàn mỹ.
Đối mặt với ánh mắt khao khát ham học hỏi của thôn dân, Hoàng Mao giật giật mép, nhìn tôi làm gì, tôi cũng có biết gì đâu?
Không còn cách nào, thôn dân chỉ có thể tập trung tầm mắt về phía Áo Cổ Đinh đứng ở sau lưng.
Đối mặt với ánh mắt của thôn dân, Áo Cổ Đinh vẫn thực ổn định.
Thấy thôn dân không nói lời nào, Chu Bách Triết tiếp tục hỏi: "Mọi người có biết vì sao không?"
Ngay lúc này, một giọng nói đột nhiên vang lên.
"Vì tinh thần lực."
Âm thanh này trầm thấp lại xen lẫn hàn ý, thôn dân lập tức nhận ra người này là ai.
Trong ánh mắt chăm chú của mọi người, Áo Cổ Đinh chậm rãi đi tới trước mặt Chu Bách Triết, đối mặt với cây ớt này, âm thanh tựa hồ ẩn chứa ưu tư không biết tên.
Đối với những vấn đề của cây ớt này, Áo Cổ Đinh thực sự hứng thú nên mới đứng ra trả lời.
Anh mơ hồ cảm thấy, có lẽ... cây ớt này sẽ mang tới lời giải cùng kinh hỉ cho mình.
Áo Cổ Đinh rũ con ngươi, thu lại ưu tư u ám không rõ trong mắt.
Dưới đài, nhóm thôn dân xôn xao, lần đầu tiên bọn họ biết hóa ra trên thế giới này có một thứ gọi là tinh thần lực.
Bất quá... tinh thần lực là cái gì?
Chu Bách Triết suýt chút nữa đã chịu không nổi phun ra một búng máu, mấy người không biết tinh thần lực là cái gì cũng được đi, hà cớ gì lại làm ra biểu tình bừng tỉnh khiếp sợ đến vậy chứ?
Không biết làm sao, Chu Bách Triết chỉ có thể tỉ mỉ giải thích tác dụng của tinh thần lực.
Sau khi nghe xong, nhóm thôn dân sửng sốt một hồi, tựa hồ bị cách nói mới lạ này dọa hoảng.
Tinh thần lực cư nhiên chính là nguồn gốc động lực kích phát dị năng.
Nói như vậy... nếu dị năng giả có thể khống chế tinh thần lực thì hoàn toàn không cần dùng kiếm kích quang để kích phát dị năng nữa.
Nhóm Hoàng Mao thì nhìn ra một thế giới mới.
Nếu như nhân loại không cần kiếm kích quang nữa thì có phải sẽ giảm bớt thương vong của dị năng giả không?
Chiến đấu với đám trùng biến dị, ai biết được sẽ phát sinh chuyện gì, có khi kiếm kích quang sẽ vì chiến đấu mà hư hại hoặc bị trùng đánh bay, lúc này dị năng giả chẳng khác nào một con sói mất đi nanh vuốt.
Tùy tiện bất kỳ con trùng nào cũng có thể giết chết bọn họ.
"Vậy, cái tinh thần lực kia sử dụng thế nào?" Triệu Nam Các xưa nay vẫn luôn bình tĩnh kích động bật dậy đẩy kính mắt hỏi.
Chu Bách Triết nghiêng đầu hỏi ý Áo Cổ Đinh.
"Áo Cổ Đinh, có thể mời..."
Còn chưa dứt lời, Áo Cổ Đinh đã sâu xa liếc nhìn Chu Bách Triết một cái, không đợi Chu Bách Triết cẩn thận phân tích ánh mắt kia rốt cuộc có ý gì đã nghe thấy âm thanh lãnh đạm của anh vang lên.
"Tinh thần lực cần chuyên chú tập trung..." Áo Cổ Đinh bắt đầu tỉ mỉ giải thích phương pháp sử dụng tinh thần lực.
Chu Bách Triết im lặng đứng trên bậc thang cẩn thận dỏng tai lắng nghe.
Dưới đài, nhóm thôn dân cùng nhóm Hoàng Mao đều nghe thực nghiêm túc, có người vì sợ mình sẽ quên mà vội vàng lôi quyển sổ nhỏ ra ghi chép lại.
Sau khi nói xong, Áo Cổ Đinh nhìn một vòng xung quanh, trầm giọng nói: "Bây giờ tĩnh tâm ngưng thần, nhắm mắt lại."
Tất cả mọi người nhanh chóng nhắm mắt, cố gắng tập trung.
Chu Bách Triết nháy mắt hắc tuyến, này rõ ràng là sân nhà của cậu, sao giờ lại biến thành lớp học riêng của Áo Cổ Đinh rồi?
Bất quá nói ra thì Chu Bách Triết vẫn thực hi vọng nhóm thôn dân có thể thành công sử dụng tinh thần lực, như vậy thì không cần cậu dùng tích phân để đổi lá dị năng, bởi vì... thực sự quá đắt đi, mua không nổi!
Không biết qua bao lâu, vài thôn dân mở mắt ra, mặt tái nhợt, biểu tình ảo não.
Hiển nhiên bọn họ thất bại.
Lại qua nửa giờ, tất cả thôn dân đều đã mở mắt trao đổi với nhau, cuối cùng tuyệt vọng phát hiện mình căn bản không thể dựa theo phương pháp của Áo Cổ Đinh để kích phát dị năng, không biết vì cái gì, mỗi khi bọn họ muốn điều động tinh thần lực thì đại não lập tức truyền tới một cơn đau nhức cắt đứt hết thảy liên hệ.
Chu Bách Triết nghe xong thì mơ hồ có ý tưởng đại khái, có lẽ cậu biết vì sao bọn họ thất bại.
Áo Cổ Đinh nheo mắt, trầm giọng nói: "Em phát hiện được cái gì?"
Chu Bách Triết sửng sốt, suýt chút nữa đã cả kinh bật thốt: "Làm sao anh biết?"
Cũng may cậu kịp phản ứng sửa lời: "Tôi có chút suy đoán, thế nhưng không thể xác định có đúng hay không."
Áo Cổ Đinh bất ngờ nhướng mày: "Cứ nói đi đừng ngại, có sai cũng không sao."
Chu Bách Triết gật đầu: "Tôi cảm thấy nguyên nhân mọi người thất bại là vì... tinh thần lực của bọn họ quá yếu, không thể điều khiển dị năng nổi."
Giống như một thanh bảo kiếm, nếu không có sức mạnh tương xứng thì sao có thể điều khiển nó?
Có lẽ, trăm ngàn năm nay cũng có người nghĩ tới chuyện dùng tinh thần lực điều khiển dị năng, thế nhưng bởi vì tinh thần lực quá yếu nên không có phương pháp nào giải quyết, trăm ngàn năm sau, vấn đề này cũng biến mất trong dòng lịch sử.
Con ngươi Áo Cổ Đinh hơi trầm xuống, ngưng thần suy nghĩ hồi lâu, cuối cùng nói: "Em nói rất có lý."
Từ sớm anh đã ý thức được tinh thần lực của mình cao hơn mọi người, đó cũng là lý do chỉ có anh có thể phân biệt được trùng cao cấp lẫn trong trùng triều.
Được khen, Chu Bách Triết rung rung lá cây, có chút vui sướng.
Không biết vì cái gì, Áo Cổ Đinh khen ngợi làm cậu có cảm giác thực kiêu ngạo thực hưng phấn, giống như học sinh tiểu học được giáo viên khen ngợi là đứa bé ngoan vậy, cảm giác đó như muốn bay lên vậy, chiếc khăn quàng đỏ tựa hồ lại càng tươi đẹp hơn.
Ngay lúc này, nhóm Hoàng Mao lần lượt mở mắt.
Nháy mắt đó tất cả mọi người đều nhìn qua, tràn đầy mong đợi.
Đối với nhóm thôn dân mà nói, tỷ lệ thành công của các vị đại nhân hiển nhiên cao hơn.
Ngay lúc này đột nhiên phát sinh dị biến, sắc mặt nhóm Hoàng Mao nháy mắt ảm đạm, tựa hồ vì tiêu hao quá độ mà yếu ớt, trán rịn mồ hôi, lưng áo cũng bị mồ hôi làm ướt sũng.
Cái này... chẳng lẽ thất bại?
Áo Cổ Đinh nhíu mày sải bước đi tới, hỏi một chút rồi khẳng định: "Bọn họ thất bại."
Trong phút chốc, thôn dân xôn xao, đồng thời cũng có chút mất mác cúi đầu.
Các vị đại nhân cũng thất bại, nói chi là bọn họ.
Chẳng lẽ đời này cứ phải dùng kiếm kích quang mãi sao?
"Có khi nào... chỉ có đạt tới cấp sáu mới có thể giống như Áo Cổ Đinh đại nhân, không cần kiếm kích quang cũng có thể sử dụng dị năng không?"
Không biết là ai nhỏ giọng nói ra những lời này.
Thôn dân bừng tỉnh, càng nghĩ càng cảm thấy có lý.
Tâm Chu Bách Triết trầm xuống, không ngờ nhiều người như vậy nhưng không có ai thành công, thế nhưng cậu nhớ mang máng tháng trước đội trưởng đội săn hình như có dấu hiệu thành công...
Chu Bách Triết nhìn quanh một vòng, rốt cuộc cũng phát hiện đội trưởng đội săn, cậu liền tiến tới hỏi: "Ông cảm thấy thế nào?"
Sắc mặt đội trưởng đội săn tái nhợt, chậm rãi lắc đầu: "Tôi... thất bại."
Sao lại như vậy chứ?
Chu Bách Triết nói: "Tháng trước không phải..."
Còn chưa dứt lời, đội trưởng đội săn đã cười khổ: "Tôi cũng không biết, thật ra thì lần trước cũng coi như thất bại, lần này cũng vậy."
Ngay cả đội trưởng đội săn cũng thất bại.
Chu Bách Triết chỉ có thể lắc đầu quay trở lại bậc thang, cậu ho khẽ vài tiếng kéo lại thần trí của mọi người, ánh mắt đảo qua từng gương mặt quen thuộc, mặc dù có nhiều người cậu không nhớ rõ tên... bất quá không sao cả, chỉ cần cậu biết nhóm thôn này đứng về phía mình là đủ rồi.
Chu Bách Triết có quyết định trong lòng, cậu chậm rãi nói: "Tôi có một biện pháp có thể làm mọi người vận dụng được sứ mạnh giống như Áo Cổ Đinh, có thể sẽ không mạnh bằng nhưng ít nhất cũng không còn lệ thuộc vào kiếm kích quang nữa, có khả năng tự bảo vệ bạn thân."
Lời này chẳng khác gì một quả bom trực tiếp nổ tan xác mọi người ở đây.
Thôn dân cùng nhóm Hoàng Mao đều ngây ngốc, hiển nhiên vẫn chưa thể lấy lại tinh thần sau khi nghe tin này.
Cái này... có thể sao?
Hoàng Mao cơ hồ cho rằng mình nghe nhầm, Ớt đại vương không phải đang ba hoa khoác lác đi? Nếu không thì... nó thật sự rất lợi hại a!
Trong phút chốc, cây ớt chỉ cao ba mươi cm trong mắt Hoàng Mao đã biến thành người khổng lồ cao lớn cả trăm mét, là cái loại phải ngửa mặt nhìn lên, trong lòng thì chỉ muốn quỳ bái.
Lão ớt này cũng quá trâu bò đi?
Trên đời này còn cái gì nó không làm được không?"
Nếu một ngày nào đó cây ớt này biến thành người thì quy cách của thế giới này nhất định sẽ vì nó mà thay đổi, bất quá nghĩ một chút cũng biết, cây ớt này sao có thể biến thành người chứ, cấu tạo sinh vật căn bản không giống nhau.
Nghĩ tới đây, trái tim treo cao cao của Hoàng Mao nháy mắt buông lỏng.
Chỉ là... Hoàng Mao nào biết, lão ớt này thật sự có thể biến thành người, hơn nữa nó còn có hệ thống thần kỳ, sau này mỗi thứ nó lấy ra đều là những thứ mọi người nghĩ là không thể.
Thôn dân nghe vậy thì cố trấn định bản thân tỉnh táo lại, thế nhưng nghĩ lới lời Ớt đại vương vừa nói thì tâm tình vừa bình ổn lại một lần nữa sôi trào.
Có ai không muốn trở nên mạnh mẽ đâu chứ?
Có ai không muốn không còn lệ thuộc vào kiếm kích quang, lúc chiến đấu chuyện trọng yếu nhất chính là bảo vệ kiếm kích quang, cho dù bị thương nặng thế nào cũng phải liều mạng bảo vệ, lý do là kiếm kích quang chính là thứ duy nhất để bọn họ tự vệ.
Bây giờ rốt cuộc có cách để không lệ thuộc vào kiếm kích quang nữa, vô luận thế nào, vô luận phải trả cái giá cao cỡ nào, bọn họ cũng phải nghĩ cách lấy được!
Đừng nói thôn dân, ngay cả đám Hoàng Mao cũng nhiệt tình như lửa, Hoàng Mao là người đầu tiên nhẫn nhịn không nổi, giơ tay hỏi: "Ớt đại vương, biện pháp này cần phải trả cái giá gì, tôi nguyện ý bỏ ra."
Thôn dân đột nhiên nảy sinh cảm giác nguy cơ nồng đậm, bọn họ vội vàng nháo nhào biểu thị mình cũng nguyện ý, mặc dù hiện giờ bọn họ có cũng không nhiều tiền nhưng chỉ cần có thể thì bọn họ nhất định sẽ không chậm trễ giao ra.
Áo Cổ Đinh nhíu mày, ẩn ý trong con ngươi không rõ là gì, trầm giọng nói: "Là biện pháp gì?"
Chu Bách Triết nghe vậy thì nhịn không được vui vẻ, quả nhiên tin tức này làm ngay cả Áo Cổ Đinh cũng đứng ngồi không yên, từ đó có thể thấy người tương lai quan tâm sức mạnh cỡ nào.
Chỉ cần cậu có thể đáp ứng mong muốn của bọn họ thì cho dù là thế giới tương lai gian nan hiểm trở, một cây ớt yếu ớt bé nhỏ không có chút sức chiến đấu nào như cậu cũng có thể sống rất tốt.
Dĩ nhiên, điều kiện tiên quyết là... cậu có thể liên minh với Áo Cổ Đinh, trở thành đồng chí đôi bên cũng có lợi.