Mỗi Ngày Đều Bị Chính Mình Cay Khóc

Chương 82: Tự mình chôn mình

Ngay lúc thôn dân tranh đoạt vị trí giết trùng biến dị nhiều nhất, đám Hoàng Mao chú ý tới làn sương đỏ xa xa tựa hồ bắt đầu ít đi.

Giống như... bị thứ gì đó hấp thu.

Đối mặt với kinh ngạc của nhóm Hoàng Mao, đội trưởng đội săn vừa giết trùng biến dị vừa bình tĩnh nói: "Mấy vị đại nhân đừng xem nữa, mau tới hỗ trợ giết trùng đi, chúng sắp lên tới rồi."

Đám Hoàng Mao lấy lại tinh thần vội vàng tiến tới hỗ trợ.

May mắn trùng biến dị bò lên bên này không nhiều, dị nhân giả thực dễ dàng tiêu diệt, thậm chí còn có thể dành ra chút thời gian quan sát nơi khác, sau đó dùng giọng điệu đặc biệt tiếc nuối nói: "Bên chúng ta trùng biến dị ít quá, phỏng chừng lần xếp hạng này không có tôi rồi."

"Đúng á, thực muốn qua bên kia giết trùng biến dị, thế nhưng đáng tiếc không còn vị trí." Một người khác cũng lộ ra biểu tình tiếc nuối.

Hoàng Mao nghe thấy cuộc nói chuyện của hai người này thì cơ hồ muốn tan vỡ, điểm chú ý của đám thôn dân này thật sự quá kỳ quái, làn sương đỏ kia quỷ dị biến mất, chuyện này chẳng lẽ không đủ làm bọn họ tò mò cùng coi trọng sao?

Huống chi, tướng quân của bọn họ còn ở bên trong, không rõ sống chết.

Thật lâu sau, Hoàng Mao nghiêng đầu hỏi Triệu Nam Các: "Lão Nam, ông nói coi làn sương đỏ kia xảy ra chuyện gì?"

Triệu Nam Các cũng không quay đầu lại, chuyên tâm giết trùng biến dị, gương mặt ôn hòa lộ ra sát khí, thoạt nhìn tăng thêm một phần quả quyết sát phạt.

Thấy đối phương không thèm phản ứng mình.

Hoàng Mao không vui cũng không tức giận, chỉ từ từ dời vị trí, nhích qua nhỏ giọng nói tới đội trưởng đội săn: "Tôi thấy ông hình như không hứng thú với bên kia."

Vừa nói, hắn vừa nháy mắt ra hiệu về phía làn sương đỏ.

"Tôi vừa mới tới, cái gì cũng không hiểu, có gì xin ông bỏ qua." Hoàng Mao có gương mặt vui vẻ đáng yêu, lúc này tự hạ thấp tư thái kéo gần quan hệ với đội trưởng đội săn.

Bởi vì Hoàng Mao hiểu Ớt đại vương kia thật sự rất quan trọng, mà nhóm thôn dân này lại có quan hệ cực kỳ thân thiết với nó.

Vì thế xích mích cùng hiểu lầm trước kia phải nhanh chóng giải trừ, dùng tốc độ nhanh nhất tiếp xúc với thôn dân, cùng hòa mình với bọn họ.

Người trong thôn rất chất phác, mặc dù không ngốc nhưng vẫn không đấu lại Hoàng Mao từ nhỏ đã lăn lộn đấu đá trong chợ đen.

Rất nhanh, sau một phen lấy lòng của Hoàng Mao, sắc mặt của đội trưởng đội săn dần dần hòa hoãn lại, giọng điệu cũng không còn cứng ngắc hời hợt, tăng thêm một phần thân thiết nói: "Chuyện đó cho qua đi."

Hoàng Mao cười vui vẻ: "Được được, sau này mong ngài chiếu cố tôi nhiều hơn."

Đội trưởng đội săn lắc đầu: "Gì mà chiếu cố, mọi người đều là châu chấu buộc chung một sợi dây, giúp đỡ nhau là đương nhiên."

Hoàng Mao nghe vậy thì lộ ra nụ cười thật tâm.

Thật ra Hoàng Mao lựa chọn đội trưởng đội săn là đối tượng đột phá là có nguyên nhân.

Thứ nhất, đội trưởng đội săn có địa vị cao trong thôn, hơn nữa tính cách chính trực.

Quan trọng hơn là đội trưởng đội săn tuyệt đối không phải người hẹp hòi, chỉ cần thành tâm nói xin lỗi, đối phương tuyệt đối sẽ không để tâm tới chuyện cũ.

Nam nhân, có rất nhiều chuyện thẳng thắn rồi sẽ không so đo.

Lúc này Hoàng Mao mới hỏi: "Đúng rồi, trước đó ông có nói Áo Cổ Đinh đại nhân không sợ làn sương đỏ đó, tôi muốn biết vì sao?"

"Bởi vì Áo Cổ Đinh đại nhân có thể hấp thu hết làn sương đó."

Hoàng Mao há to mồm, cơ hồ cho là mình nghe nhầm.

Hắn sớm biết tướng quân có thể ăn cay, ngay cả loại ớt biến thái siêu cay mà tinh cầu A sản xuất mà không ai có thể ăn nó mà không biến sắc, thậm chí còn nhập viện, miệng bị cay tới sưng phù, thế nhưng tướng quân cứ như ngoại lệ.

Ăn ớt đối với tướng quân đơn giản như uống nước vậy, cứ hệt như ngài đã mất đi xúc giác cay.

Mỗi lần thấy Áo Cổ Đinh đại nhân uống nước ớt, Hoàng Mao đều nhịn không được rùng mình.

Thế nhưng cho dù có thể ăn cay đến thế nào cũng không có khả năng hấp thu hết làn sương kia đi?

Làn sương đỏ kia chính là vị cay đáng sợ nhất mà hắn từng gặp.

Mấy loại ớt khác mặc dù có thể cay tới mức làm nắm tay sưng phù, thế nhưng hắn là dị năng giả cấp bốn, sức đề kháng của làn da dĩ nhiên không giống trùng cấp bậc thấp.

Đao kiếm thông thường rất khó tổn thương hắn.

Thế nhưng hắn vốn không chạm vào làn sương kia, chỉ cách một khoảng năm mươi mét thôi đã làm tay mình sưng thành móng heo.

Như vậy cũng đủ chứng minh làn sương kia khủng khiếp cỡ nào.

Cho dù tướng quân lợi hại hơn nữa thì lực phòng ngự cũng kém hơn trùng biến dị cấp sáu, ngay cả trùng cũng bị cay tới bán sống bán chết, giáp xác tan vỡ, tướng quân đại nhân làm sao hấp thu được chứ?

Đội trưởng đội săn thần bí hề hề nói: "Chờ chốc nữa người anh em sẽ biết xảy ra chuyện gì mà."

Hoàng Mao gật đầu, chuyên tâm cùng đội trưởng đội săn phối hợp giết trùng biến dị.

Qua ba phút, làn sương đỏ kia biến mất, cảnh tượng bên dưới rốt cuộc cũng lộ diện, mọi người cũng thấy rõ bên dưới đã xảy ra chuyện gì.

Hai con trùng biến dị cấp sáu vẫn còn giãy giụa nhưng sức chiến đấu đã suy giảm hơn phân nửa, khí thế của Áo Cổ Đinh tựa hồ lại càng lãnh liệt hơn, uy áp khủng khiếp tới mức mặc dù cách xa như vậy nhưng thôn dân vẫn có thể cảm nhận được rõ ràng.

Hoàng Mao há to miệng, rõ ràng ý thức được---- sức lực của tướng quân trở nên mạnh mẽ hơn.

Áo Cổ Đinh điều động năng lượng dồi dào vào kiếm kích quang, một trận ánh sáng sáng choang lóe lên, cho dù là ban ngày vẫn có thể cảm nhận được nó chói mắt cỡ nào.

Kiếm vung lên chém xuống liền tùy tiện rạch thành vết thương thật lớn trên giáp xác trùng biến dị.

Đau nhức truyền tới làm trùng biến dị cấp sáu vốn đã đau tới đỏ mắt phẫn nộ gầm thét, phát ra tiếng triệu hoán cuối cùng trước khi chết.

Kiếm kích quang của Áo Cổ Đinh hung hăng rạch một cái, tiếng gào của trùng biến dị im bặt, phốc một tiếng, đầu trùng rơi xuống đất lăn vài vòng rồi dừng lại.

Con trùng biến dị còn lại tựa hồ ý thức được mình không đánh lại nhân loại này nên có ý muốn rút lui, thế nhưng không đợi nó chạy được vài bước đã bị Áo Cổ Đinh nhanh chóng giết chết.

Lúc thi thể trùng biến dị sắp ngã xuống, một bóng dáng cao lớn đột nhiên xuất hiện, nó há to miệng cắn đầu con trùng đã chết, nuốt vào bụng.

Đáy mắt Áo Cổ Đinh lóe lên một tia ngạc nhiên.

Anh không rõ lắm, cũng không phải xuất hiện thêm trùng biến dị cấp sáu.

Bởi vì anh sớm đã nhận ra hai con trùng biến dị cấp sáu ở xung quanh vẫn chưa lộ diện.

Nhưng anh nhớ rõ, trùng biến dị có thể thông qua thôn phệ đồng loại để thăng cấp nhưng chỉ giới hạn từ cấp ba trở xuống mà thôi.

Phàm là trùng biến dị từ cấp ba trở lên thì không có cách nào dùng phương pháp này thăng cấp, chúng cần có tinh hạch của nhân loại.

Vì thế hành vi chiếm đoạt tinh hạch của đồng loại chỉ là thói quen mà thôi.

Cũng chính vì thế, Áo Cổ Đinh nhịn không được nhíu mi, sắc mặt có chút nghiêm nghị.

Anh dần dần ý thức được, trên tinh cầu này, những đợt trùng triều này tựa hồ không giống với trước kia.

Có thứ gì đó đang lệch khỏi quỹ đạo, bắt đầu chuyển qua một hướng mới.

Trùng biến dị cao cấp vì muốn trở nên mạnh mẽ nên rất thích điều khiển trùng triều công kích nhân loại, bởi vì chỉ có nhân loại mới có thể giúp chúng thăng cấp thành trùng vương.

Dĩ nhiên nhân loại có thể đạt tới cấp bốn mặc dù không ít nhưng cũng không nhiều, cộng lại thậm chí không vượt quá mười ngàn người.

Mà dân số toàn tinh tế sớm đã vượt qua mấy tỉ.

Đó chỉ là dân số của tinh cầu A mà thôi.

Trong tinh tế mênh mông rộng lớn có vô số tinh cầu lớn nhỏ, trong đó có không ít người sinh tồn.

Vì thế trùng triều không hề lo lắng vấn đề thăng cấp, dù sao thì dân số loài người cũng rất đông đảo.

Thế nhưng cho dù nhân loại nhiều thế nào đi nữa thì dị năng giả cấp bốn vẫn quá hiếm hoi, cũng vì thế trùng biến dị cao hơn cấp bốn cũng ít theo, đã rất lâu rồi nhân loại không thấy trùng vương cấp bảy xuất hiện.

Suốt mấy trăm năm cũng chỉ xuất hiện một con duy nhất.

Mà con trùng biến dị đó vừa vặn đang trong giai đoạn yếu ớt sau khi thăng cấp nên bị Áo Cổ Đinh may mắn giết chết.

...

Động tĩnh bên Áo Cổ Đinh sớm đã bị mọi người chú ý phát hiện.

Trên triền núi...

"Sao lại xuất hiện thêm một con chứ?" Tất cả thôn dân kinh hô, sắc mặt trở nên rất khó coi.

Hai con trùng biến dị cấp sáu vốn đã rất khó đánh rồi, nếu không phải có bom ớt của Ớt đại vương thì chỉ sợ trận chiến này không dễ dàng như vậy.

Thế nhưng bây giờ lại xuất hiện thêm một con.

Không giống thôn dân, đám Hoàng Mao phát hiện một vấn đề khác rất nghiêm túc.

"Không đúng, con trùng cấp sáu kia sao lại thôn phệ đồng loại chứ?" Triệu Nam Các nghiêm túc nói.

Đám người trố mắt nhìn nhau, sau đó có chút khó hiểu, thậm chí là kinh ngạc.

"Cái này... đại khái là nó đói bụng đi, trong đám trùng có một con dị loại thích ăn đầu đồng loại cũng thực bình thường." Hoàng Mao suy đoán.

Thái Thản Ba gác kiếm kích quang trên vai, buồn bực nói: "Yêm cũng cảm thấy vậy."

Hoàng Mao gãi đầu, có chút bất ngờ khi có người tin tưởng suy nghĩ kì quái của mình, mặc dù đầu óc Thái Thản Ba cũng không tốt cho lắm.

Triệu Nam Các không thèm để ý tới hai người, chỉ suy tư phân tích, tìm kiếm lời giải thích hợp lý.

Trùng biến dị cấp sáu xuất hiện làm thôn dân rất khẩn trương.

Hơn nữa trùng biến dị trên sườn núi cũng không còn nhiều, sớm đã bị tiêu diệt hơn phân nửa.

"Chúng ta đi xuống đi, làn sương đỏ kia đã biến mất rồi." Đội trưởng đội săn quan sát xung quanh.

Nhóm thôn dân đều tán thành, vội vàng giơ kiếm chạy xuống núi.

Đám Hoàng Mao thấy vậy cũng xuống theo.

Bọn họ phải giúp Áo Cổ Đinh ngăn cản trùng triều đánh lén, để ngài chuyên tâm chiến đấu với trùng cấp sáu.

Tinh thần lực của Áo Cổ Đinh lúc này cực kỳ nhạy bén, chú ý tới động tĩnh bên thôn dân, anh nhanh chóng nâng kiếm, bắt đầu cùng con trùng cấp sáu kia chém giết.

Bụi đất tung bay cơ hồ che mờ tầm mắt mọi người.

Thế nhưng mọi người đều liều mạng chém giết, rống giận.

Giết sạch hết đám trùng biến dị! Trả thù cho những nhân loại đã chết đi!

"Khụ khụ."

Một đống đất đột nhiên nhúc nhích rồi nhô lên một ụ nhỏ, một nhánh lá thò ra ngoài, không ngừng chui ra.

"May mắn bản đại vương cơ trí tự chôn mình, bằng không đã bị cay chết rồi." Cái cây kia rốt cuộc bò ra, run run vẩy rơi một thân đất, sau đó mới phát hiện biến hóa xung quanh.

Sương đỏ không thấy?

Theo bản năng, Chu Bách Triết đưa mắt tập trung vào người Áo Cổ Đinh...