Mỗi Ngày Đều Bị Chính Mình Cay Khóc

Chương 20: Tướng quân xuất phát

Con trùng cấp bốn vẫn còn lăn lộn giãy giụa gào rống, sức tàn phá của nó rất đáng sợ, vách tường được thôn dân củng cố nhiều lần nháy mắt bị đánh ngã, phát ra tiếng ầm ầm vang dội.

Nhóm thôn dân căn bản không rảnh để tâm tới chuyện này, họ chỉ điên cuồng chạy tới trước, chạy càng xa càng tốt.

Bọn họ hiểu rất rõ bom ớt của Ớt đại vương có uy lực khủng bố thế nào, đáng sợ nhất là... nó địch ta bất phân!

Không thấy ngay cả Ớt đại vương cũng sợ tới bỏ trốn à.

Chu Bách Triết ôm đầu thôn dân, thực hối hận, sau cái tay này lại thiếu đánh như vậy chứ, khi không vứt ra một lúc hơn mười quả ớt.

Không biết chạy bao lâu, nhóm thôn dân rốt cuộc cũng nhìn thấy con sông trước mặt, liền mừng như điên chảy nước mắt nước mũi nhảy ùm xuống sông, sau đó không ngừng vốc nước tát lên phần da bị sưng tấy vì cay.

Chu Bách Triết cũng nhảy xuống, không ngừng đạp nước.

Mặc dù sống sót sau tai nạn nhưng trên mặt mỗi người đều lưu lại sự sợ hãi đối với bom ớt.

"Quá đáng sợ." Đội trưởng đội săn kinh hoàng nói.

Cho dù là gặp trùng biến dị cấp bốn ông cũng không sợ hãi như vậy.

Trưởng thôn thở hổn hển nói với Chu Bách Triết: "Ớt đại vương, ngài so với trước kia lại cay hơn rồi a."

Chu Bách Triết cũng không biết mình nên đắc ý hay suy sụp, mặc dù đám ớt kia quả thực là từ trên người cậu mọc ra nhưng không nhận họ nhận hàng, ngay cả cậu cũng cay!

Mọi người đều vui mừng vì mình chạy nhanh, bằng không đã chịu chung kiếp nạn với đám trùng kia, chỉ nghĩ thôi cũng biết chúng bị cay tới thống khổ cỡ nào.

Nghe đi! Con trùng biến dị cấp bốn kia rống thảm cỡ nào, rợn cả tóc gáy a.

"Ô, trưởng thôn, ngài nhìn kìa!" Một giọng nữ cẩn thận nói: "Chất khí màu đỏ kia không lan tràn ra ngoài."

Mọi người nhìn một cái liền kinh ngạc không thôi.

Cái này... cái này...

Chất khí màu đỏ ở xa xa có dạng chiếc nấm, nó vững vàng vây lấy đám trùng biến dị, cho dù có một trận gió thổi qua cũng không thể làm chiếc nấm khí kia suy suyễn.

Chẳng qua cơn gió thổi tới vẫn có thể mang theo làn khí cay bỏng rát làm mọi người sặc sụa, cũng may mà không tổn thương da dẻ, nhờ vậy mà mọi người mới không tiếp tục lùi về sau nữa.

Chẳng qua chất khí màu đỏ kia không khỏi quá quỷ dị đi?

Mọi người quay mặt nhìn nhau, nhìn thấy đối phương vì cay mà nước mắt nước mũi giàn giụa.

"..."

"..."

Một hồi trầm mặc.

Sau đó là tiếng hít mũi liên tiếp.

Chu Bách Triết vung vẫy lá cây bơi tới cạnh trưởng thôn, trong suy nghĩ của cậu, làm trưởng thôn khẳng định sẽ chú trọng hình tượng hơn những người khác, tuyệt đối sẽ không bẩn như vậy.

Lúc này, trưởng thôn vừa khóc vừa rút khăn tay xì mũi hỏi: "Ớt đại vương, ngài có biết cụm mây đỏ kia là cái gì không?"

Chu Bách Triết lắc đầu, sau đó điên cuồng đong đưa cành lá, muốn cách xa trưởng thôn, nào ngờ lại bị trưởng thôn lôi trở lại: "Ai nha, ngài xem, cũng may mà tôi níu ngài lại, không thì ngài đã bị nước sông cuốn trôi rồi."

Chu Bách Triết điên cuồng đung đưa chiếc lá non nớt nhỏ nhắn, ở trong sông quẫy tung lên... một trận bọt sóng nhỏ.

Cái người lôi thôi này, mau buông chân bản đại vương ra!

Trưởng thôn nhìn một chút, sau đó vớt Chu Bách Triết ôm vào lòng, cảm khái: "Nước sông chảy xiết thật a."

Chu Bách Triết chật vật không thôi, lá cây đều iu nghỉu dính sát trên rễ cây, bộ dáng thật đáng thương.

Mọi người nén cười, lần đầu tiên bọn họ nhìn thấy Ớt đại vương oai phong lẫm lẫm lại có dáng vẻ uy thương như vậy, Chu Bách Triết trợn mắt vung cành lá làm thành nắm đấm khoa tay múa chân nói: Còn dám cười nữa tôi sẽ đánh chết mấy người.

Được rồi, Ớt đại vương giận rồi a.

Mọi người chỉ có thể cố nhịn cười, không dám chọc nữa, lúc này trưởng thôn thở dài nói: "Tổ tông của tôi a, quả ớt của ngài uy lực quá lớn, tôi đoán thôn chúng ta đêm nay không thể về được rồi."

Chu Bách Triết có chút chột dạ đung đưa chân, lá cây thấp thỏm bất an đung đưa, ai bảo tay cậu thiếu đánh, ném một lúc nhiều bom ớt như vậy.

Ngày đó, nhóm thôn dân trải chăn nệm xuống đất, đơn giản ngủ ở ngoài một đêm, cũng may hiện giờ là mùa hè, cũng không lo cảm lạnh. Sáng sớm hôm sau, mọi người hoan hô không dứt.

"Tốt quá rồi, mây nấm biến mất rồi!"

"Rốt cuộc có thể trở về thôn rồi!"

Mọi người vội vàng rửa mặt rồi chạy tới cổng thôn quan sát, còn chưa đi tới thôn đã ngửi thấy mùi thi thể thối rữa, còn có mùi cay nồng nặc.

Hai loại mùi vị này dung hợp lại một chỗ vô cùng quái dị, làm không ít người nôn mửa, mặt mũi đỏ bừng ho khan không thôi, nước mắt nước mũi trào ra, chật vật vô cùng.

"Ôi mẹ ơi, mùi vị quái dị quá."

Mọi người bịt mũi, nhắm mắt đi vào thôn, xác trùng bị cay chết có ở khắp nơi, chẳng qua bị ăn mòn chỉ còn bộ xương trắng đỏ, thế nhưng màu đỏ kia không phải vụn thịt gì cả mà là xác ớt.

"Eo ơi, ngay cả xương cũng đều là xác ớt, mấy con trùng này chết thảm thật a." Thôn dân nào đó lẩm bẩm.

"Thương cho đám sâu đáng ghét này làm gì, chúng đáng chết." Thôn dân nào đó nghĩ tới người thân của mình bị chết trong miệng đám trùng này, thù mới hận cũ xông lên não, liền trức tiếp chạy tới đạp vài đạp.

Chỉ nghe phốc một tiếng, đế giày tỏa ra chất khí màu trắng làm thôn dân nọ bị dọa hoảng vội vàng thu chân, liếc nhìn đế giày thì bị dọa đến không nói nên lời.

Bởi vì, đế giày bị ớt ăn mòn.

"May mà rút chân nhanh, bằng không cái cẳng này tiêu luôn rồi." Thôn dân ngồi bệch xuống đất, trái tim nảy lên thình thịch thình thịch.

Mọi người cũng có chút kinh hãi, vội vàng lui về sau, sợ đụng phải xác trùng.

Trưởng thôn nhìn Ớt đại vương ngồi trên bả vai mình, nhịn không được nói: "Ớt đại vương, ngài thật lợi hại."

Chu Bách Triết chống nạnh, thực đắc ý.

Ngay sau đó, trưởng thôn bắt đầu cổ vũ mọi người nhanh chóng xử lý xác đám trùng, sau đó trùng kiến gia viên bị hủy. Tinh hạch của trùng biến dị cấp bốn cùng toàn bộ tinh hạch được thu lại, giao cho Ớt đại vương đang nằm trong hố hấp thu dinh dưỡng.

Chu Bách Triết lúc lắc lá cây, viết: Không cần, xung quanh hẳn không có trùng cấp cao hơn tôi, tạm thời tôi không cần tinh hạch, mọi người giữ đi.

Mọi người không lên tiếng mà đẩy đẩy trưởng thôn, muốn ông truyền đạt kết quả mọi người vừa họp xong.

"Là vầy, toàn thể thôn dân chúng tôi vừa bỏ phiếu thảo luận, kết quả đồng ý giao số tinh hạch này cho ngài, dù sao nếu không có sự giúp đỡ của ngài, toàn thôn khẳng định đã sớm chết rồi."

Sau đó trưởng thôn lại nói thêm: "Với lại số tinh hạch mang đi bán cũng không được bao nhiêu tiền, nhưng nếu cho ngài thì sẽ hữu dụng hơn."

Đội trưởng đội săn nhịn không được nói: "Nói tới thì nhà chúng ta đều có ruộng rau, căn bản không thiếu ăn thiếu uống, cùng lắm chỉ không thể mua vài bộ quần áo mới mà thôi."

Mọi người rối rít gật đầu, thực đồng ý.

"Hơn nữa ngài cũng cứu chúng tôi, số tinh hạch này cho ngài chẳng lẽ không đúng sao?"

"Đúng vậy, ngài còn dạy chúng tôi phương pháp cường thân kiện thể, thứ này so với tinh hạch thì đáng tiền hơn rất nhiều."

Chu Bách Triết thấy thật sự không thể từ chối, chỉ nhận lấy viên tinh hạch cấp bốn cùng một số tinh hạch, số còn lại giao cho thôn dân, viết: Số này cho mọi người.

Hai bên từ chối qua từ chối lại, cuối cùng các thôn dân vẫn tiếp nhận ý tốt của Chu Bách Triết, mang số tinh hạch kia cất vào kho hàng.

Cầm lấy số tinh hạch này, Chu Bách Triết khẩn trương hấp thu, điểm tích phân cũng từ hai ngàn tăng lên ba ngàn, nhưng đáng tiếc là cậu vẫn không thăng cấp.

Cấp năm thật sự cần giá trị kinh nghiệm quá nhiều, một viên tinh hạch cấp bốn căn bản không đủ.

Chu Bách Triết cũng không nhụt chí, ngược lại thực kích động mở cửa hàng, rốt cuộc cũng đổi được vật phẩm mà mình mong muốn.

[loa nhỏ] Vật phẩm này có thể giúp bất kỳ sinh vật nào mở ra linh trí phát ra âm thanh, hơn nữa còn có thể trao đổi bình thường với nhân loại.

Sau khi bấm [Mua] thì một khung đối thoại xuất hiện.

[Xin hỏi có muốn sử dụng vật phẩm hay không?]

Chu Bách Triết cấp bách bấm có, nháy mắt hình chiếc loa nhỏ được phóng đại, lóe ra tia sáng chói mắt, cuối cùng bể ra thành kim quang rồi hoàn toàn biến mất.

Chu Bách Triết đột nhiên cảm thấy đầu mình hình như có thêm cái gì đó, cảm giác huyền diệu đó làm cậu có chút bối rối.

"Sao vậy Ớt đại vương, ngài thăng cấp à?" Trưởng thôn ngồi bên cạnh khẩn trương hỏi.

Chu Bách Triết lấy lại tinh thần, theo bản năng nói: "Hả?"

Âm thanh đặc biệt trong trẻo dễ nghe, trưởng thôn biến sắc, gãi gãi tai: "Tôi bị ảo giác à?"

Trái tim Chu Bách Triết nảy lên điên cuồng, cậu sờ sờ thân thể mình nhưng vô cùng bất ngờ vì mình căn bản không xuất hiện bộ phận miệng, nhưng âm thanh vừa nghe tuyệt đối không phải ảo giác.

Chẳng lẽ âm thanh kia từ trong đầu phát ra sao?

Chu Bách Triết khẽ động, gọi một tiếng: "Trưởng thôn?"

Trưởng thôn giật mình, âm thanh này ông căn bản chưa từng nghe thấy ở trong thôn, ông bật dậy nhìn xung quanh, cảnh giác quát: "Ai gọi tôi đó? Đi ra đây, đừng có giả thần giả quỷ, tôi không sợ đâu."

Thế nhưng xung quanh vẫn không có động tĩnh, ở xa xa nhóm thôn dân đang bận rộn, ở trong khoảnh ruộng này chỉ có một mình trưởng thôn, à không, còn Ớt đại vương không biết nói chuyện nữa.

Trưởng thôn nổi gai ốc, chẳng lẽ âm thanh kia là quỷ?

Chu Bách Triết cũng không đùa giỡn, im lặng túm quần trưởng thôn.

Trưởng thôn cúi đầu: "Ớt đại vương, ngài phát hiện người kia ở đâu rồi à?"

Chu Bách Triết vung vẫy lá cây, cạn lời nói: "Trưởng thôn... âm thanh ông nghe thấy, là của tôi."

"..." Biểu tình trưởng thôn nháy mắt vỡ vụn, thật lâu sau mới run run hỏi: "Là ngài?"

Chu Bách Triết vẫy vẫy lá cây, thực vui vẻ nói: "Không sai, chính là bản đại vương!"

Âm thanh trong trẻo đặc biệt dễ nghe, lại còn có chút ngạo kiều.

Trưởng thôn ôm đầu, lẩm bẩm: "Chuyện lạ năm nào cũng có, năm nay đặc biệt nhiều, cây ớt cũng biết nói chuyện."

Chu Bách Triết lắc đầu, hai chiếc lá đưa lên ôm đầu thở dài: "Một người tốt như vậy sao tự dưng điên rồi a."

Nói xong, Chu Bách Triết vung vung lá cây chạy ra xa xa.

Trưởng thôn vẫn đứng đó, biểu tình giống như bị sét đánh.

Thôn dân nào đó thấy Ớt đại vương tới liền chào: "Ớt đại vương, ngài tới rồi a?"

Chu Bách Triết cười toét miệng, vung vung lá cây vui vẻ nói: "Ừm, bản đại vương tới xem thôn xây dựng thế nào."

"..."

Sau một hồi trầm mặc, thôn dân nọ mới phản ứng được, sắc mặt hoảng sợ: "Ngài, ngài, ngài..."

Chu Bách Triết khinh bỉ: "Hoảng cái gì, tôi biết nói chuyện đáng sợ lắm à?"

Thôn dân lắc đầu như trống bỏi, sợ tới muốn khóc, biết nói chuyện không đáng sợ, nhưng một cây ớt biết nói chuyện thì rất đáng sợ.

Cứu mạng a, cây ớt biết nói chuyện rồi!

Thôn dân nọ chịu không nổi một màn đáng sợ này, ôm quần bỏ chạy.

"Đúng là không có kiến thức!" Chu Bách Triết lặng im, nghiêng đầu tức giận đùng đùng bỏ đi.

Mà thôn dân nọ thì vội vàng báo chuyện cây ớt biết nói chuyện cho toàn thôn, có người kinh ngạc, có người hoảng sợ, dù sao cũng là một cây ớt biết nói chuyện, điều này thật sự quá quỷ dị, cơ hồ làm bọn họ khó mà tiếp nhận.

Mọi người run rẩy, quyết định đi xem xem chuyện này có thật hay không, tìm một hồi lâu, thôn dân nào đó đột nhiên chỉ ra xa xa: "Mau nhìn, ở bên đó."

Chu Bách Triết mặc dù ngoài mặt không sao nhưng trong lòng kỳ thực có chút không dễ chịu, cậu cùng thôn dân trải qua nhiều chuyện như vậy, có thể xem là cùng chung hoạn nạn, nay cậu chỉ mở miệng nói một câu thôi, người nọ đã hốt hoảng bỏ chạy...

Thật sự là không cho bản đại vương chút mặt mũi nào hết.

Đúng dịp, con trai người thôn dân kia đang vui vẻ cầm bánh bao đi tới, Chu Bách Triết híp mắt, cười lạnh một tiếng, nếu ông không cho mình mặt mũi, bản đại vương cũng không cần nể mặt!

Con trai thôn dân thấy Chu Bách Triết thì chạy tới, vui vẻ nói: "Ớt đại vương."

Ánh mắt đứa nhỏ tràn đầy sùng bái.

Hôm nay, Ớt đại vương dùng thân mình nhỏ yếu của mình đánh bại đám trùng biến dị đáng sợ, thật sự rất lợi hại!

Sau này nó trưởng thành cũng phải giống như Ớt đại vương, làm một cây ớt! Làm một người hùng!

Chu Bách Triết nhẹ giọng hỏi: "Có phải nhóc rất sùng bái ta không? Cậu nhóc."

Đứa bé gật gật đầu, hưng phấn nói: "Con rất sùng bái ngài, sau này con trưởng thành cũng muốn làm một cây ớt, cay chết hết đám trùng xấu xa kia!"

Chu Bách Triết nhất thời vô ngữ, thân là đứa nhóc nhân loại làm sao mà biến thành cây ớt được, bất quá chuyện này không quan trọng.

"Khụ khụ, là vầy, để Ớt đại vương làm ma thuật cho nhóc xem được không?" Ớt đại vương hóa thân thành Ớt ma vương, dụ dỗ đứa nhỏ đáng thương.

Cha đứa nhỏ thấy vậy thì nhất thời nóng nảy.

Chẳng lẽ Ớt đại vương tức giận?

Nghĩ vậy, ông nhất thời hối hận không thôi, khi nãy sao mình lại sợ tới bỏ trốn chứ, kết quả tổn thương trái tim yếu ớt của Ớt đại vương!

Nghĩ tới đây, cha đứa chẻ vội vàng chạy tới, chỉ hận không thể kéo đứa con, cứu vớt nó khỏi móng vuốt của Ớt ma vương, kết quả bị thôn dân kéo lại: "Đừng xúc động, Ớt đại vương không phải người xấu."

Cha đứa nhỏ vẫn cuống cuồng không thôi, nhưng bị khống chế không thể động đậy, nước mắt cũng sắp trào ra.

Còn bên kia.

Sau khi nghe Chu Bách Triết dụ dỗ, đứa bé hưng phấn nói: "Dạ được."

"Vậy nhắm mắt lại, Ớt đại vương có điều bất ngờ cho nhóc."

Đứa nhỏ ngây thơ không hề hoài nghi, lập tức nhắm mắt lại.

Thôn dân thấy Ớt đại vương giống như thúc chín một quả ớt, sau đó tìm một hòn đá giã nát.

Nghe thấy tiếng thịch thịch, đứa bé nhắm mắt nghi hoặc hỏi: "Ớt đại vương, đó là âm thanh gì vậy?"

Mà Ớt đại vương thì gắng sức đập, thở hổn hển nói: "Không có gì, là lão Vương cách vách đang đập hột đào ấy."

"Ò..." Đứa bé ngoan ngoãn gật đầu.

Nhóm thôn dân: "..." Gần đó có ai họ Vương đâu, đứa nhỏ này cũng quá ngốc đi.

Ớt đại vương đập hồi lâu, rốt cuộc hài lòng cười một tiếng, dùng lá cây cầm một miếng gì đó màu xanh xanh nhét vào trong bánh bao, sau đó nói: "Mở mắt ra đi, bất ngờ chính là cái bánh bao trước mặt nhóc, nếm thử xem."

Đứa trẻ mở mắt ra, hưng phấn há to mồm, cắn!

Cha đứa nhỏ thấy vậy thì tuyệt vọng hô lớn: "Không được ăn a."

Nhóm thôn dân cũng bị một màn này làm sợ ngây người.

Uy lực của ớt đáng sợ như vậy, đứa bé này ăn vào còn có thể sống sót sao?

Mọi người rối rít chạy tới, thế nhưng đã quá trễ, đứa trẻ sớm đã ăn vào miệng..

Một lúc sau, biểu tình đứa trẻ đột nhiên biến đổi, thống khổ bụm miệng.

Cha đứa trẻ tuyệt vọng, run rẩy nói: "Con à, có... có cay không, có đau không, nói cho ba nghe."

Đứa trẻ vội vàng phun bánh bao ra, gương mặt nhỏ nhắn nhăn nhó: "Đắng quá đi."

Thôn dân cha vừa định khóc: "..."

Chu Bách Triết nghiêng đầu nhìn mọi người: "Bất ngờ không, bất ngờ không a?"

Thôn dân cha khóc không xong, cười cũng không được, run rẩy nói: "Ngài đút đứa trẻ ăn cái gì vậy?"

Chu Bách Triết cười hắc hắc: "Đương nhiên là khổ qua mà con trai ông ghét nhất."

Toàn thôn tập thể nghẹn lời, thực đồng tinh vỗ vỗ đứa trẻ rồi tản ra.

Đã nói rồi, Ớt đại vương mặc dù nghịch ngợm một chút, quậy một chút nhưng tuyệt đối là cây ớt tốt.

Chẳng qua, có cảm giác bọn họ quên mất chuyện gì rồi ấy nhỉ?

Mà đứa nhỏ bị ăn khổ qua đắng nghét ôm trái tim vỡ nát, thế không bao giờ... sùng bái Ớt đại vương nữa, thật xấu xa! Lừa nó ăn khổ qua mà nó ghét ăn nhất!

Trưởng thôn vẫn như cũ đứng ở đó, chìm đắm trong chuyện cây ớt biết nói chuyện, thật lâu vẫn chưa lấy lại bình tĩnh.

...

"Tướng quân?" Quản gia có chút bất an.

Trên bàn ăn, nam nhân thân hình cao lớn khí chất lạnh lùng nhắm hai mắt như đang cảm thụ gì đó, qua thật lâu sau, nam nhân đột nhiên mở mắt, con ngươi xưa nay vẫn luôn bình tĩnh lóe sáng, trầm giọng nói: "Lập tức chuẩn bị phi thuyền tinh tế."

Quản gia không dám hỏi nhiều, vội vàng gật đầu chạy đi chuẩn bị.

Nghĩ tới khí tức cảm giác được vừa nãy, trái tim nam nhân đột nhiên đập rộn ràng.

Loại cảm giác này thực xa lạ, phảng phất giống như gặp được tình yêu định mệnh của cuộc đời mình vậy.

Anh không khỏi chìm vào trầm tư, ở nơi tinh tế xa xôi rốt cuộc có thứ gì đang hấp dẫn anh.

.*.