Mỗi Lần Tỉnh Dậy Đều Trở Thành Kẻ Tình Nghi

Chương 47: 47 Thi Thể Năm Xưa


Đối phương ăn mặc rất chuẩn kiểu mặt người dạ chó, bộ vest màu đen giản dị phối với giày da sáng bóng, áo khoác mở rộng vạt áo cùng với áo sơ mi cởi vài nút làm nổi bật thêm hơi thở không đứng đắn trên người.

Tóc cạo sát da đầu với vết sẹo trên cằm làm cho khí thế của gã lại càng đáng sợ hơn.

Chẳng bao lâu sau, anh Kê nói xong những lời cay nghiệt thì quay người muốn đi, thế nhưng gã bất ngờ nhìn thấy bóng người đang đứng trước tủ sắt.

Đợi đến khi nhìn thấy rõ, vẻ mặt gã chợt sa sầm đi tới trước mặt cô: “Cô ăn mặc như vậy cho quỷ xem sao?”“Lại ngứa da rồi đúng không?”Trong lúc nói chuyện, người đàn ông vươn tay muốn kéo áo thun trên người cô.

Chát!Tiếng vang trong trẻo làm cho tất cả mọi người còn lại trong phòng ngạc nhiên nhìn qua, thì ra là Tưởng Thiên Du giơ tay lên không hề khách sáo đánh vào tay anh Kê.

“Tôi không muốn làm.


” Nghênh đón ánh mắt hung ác của anh Kê, Tưởng Thiên Du ngẩng đầu bình tĩnh nói ra những lời này.

“Cô nói cái quái gì đó…!” Anh Kê tức giận đến nỗi gương mặt đỏ tía, gã giơ tay lên, nhìn tư thế là muốn tát Tưởng Thiên Du.

Nhưng bàn tay ấy còn chưa kịp vung xuống thì cửa phòng nghỉ ngơi đã bị đẩy ra, giọng điệu người tới dồn dập nói: “Anh Kê, cảnh sát lại tới!”“Mẹ kiếp! Lát nữa ông đây sẽ tính sổ với mày!” Anh Kê nghe vậy thì mắng chửi, gã chỉ về phía Tưởng Thiên Du giống như đang cảnh cáo, sau đó quay đầu nhanh chân rời đi.

Nhìn bóng lưng đối phương, Tưởng Thiên Du có chút tiếc nuối “chậc” một tiếng.

Thu hồi ánh mắt, cô phát hiện ra những người khác đang nhìn mình với ánh mắt trìu mến như đang nhìn người thiểu năng trí tuệ.

Nhiễm Nhiễm đi tới, vô cùng lo lắng nói: “Chị Miêu Miêu, có phải chị điên rồi không?”“Mấy hôm trước bởi vì Lucy cãi nhau với anh Kê mà đã xảy ra chuyện đó, hôm sau bị dọa đến mức sốt cao, chị quên mất cảm giác khi bị ấn đầu xuống nước rồi hả?”Tưởng Thiên Du bĩu môi như có gì đó khó nói: “Nhiễm Nhiễm, chị thật sự không muốn làm nữa.

”Mà đáp lại cô chính là ánh mắt không coi trọng và tiếng thở dài của đối phương.

Có lẽ là bởi vì nghe nói bên ngoài lại có cảnh sát tới, nhiều người trong phòng nghỉ sửng sốt không dám động đậy, Tưởng Thiên Du nhân cơ hội này đi dạo hai vòng trong vòng, cuối cùng phát hiện phía sau mấy cái ghế dài trong phòng có dấu vết đã bị cải tạo sửa chữa.

Theo thời gian trôi qua, một số người phụ nữ có chút thiếu kiên nhẫn, mọi người châm điếu thuốc và trò chuyện với nhau.

Chủ đề cơ bản đều là công việc, lúc đầu thì vẫn ổn, dần dần lại trở nên cấm kỵ.

Có lẽ là vì Quan Miêu Miêu đến đây không lâu cho nên sự im lặng quá mức của cô cũng không khiến người khác cảnh giác.

Cô lại chạm vào tủ khóa bằng sắt, dựa vào cảm giác của cơ thể này cuối cùng cũng tìm thấy tủ nhỏ thuộc về Quan Miêu Miêu.


Cửa tủ được đóng kỹ, chìa khóa cũng treo trên đó.

Mở tủ ra, đồ vật bên trong cũng không nhiều, chỉ có một đôi giày cao gót, hai bộ quần áo và một cái túi trang điểm màu xám.

Cô cảm nhận được xúc cảm của lớp vải mềm mại trong tay, đột nhiên trong đầu hiện lên vài ký ức thuộc về nguyên chủ, hầu hết đều là cảnh tượng trước khi Quan Miêu Miêu làm việc ở KTV.

Bị rót rượu, uống nhiều quá nên ôm bồn cầu nôn mửa, bị khách hàng giở trò, cảnh cuối cùng là anh Kê tát cô thật mạnh rồi lại ấn đầu cô vào bể nước trong nhà vệ sinh.

Ầm!Tiếng vang truyền đến ngoài cửa thành công khiến Tưởng Thiên Du thoát khỏi cảm giác khó chịu hít thở không thông này, cô giương mắt nhìn lại mấy người, bao gồm cả Nhiễm Nhiễm đang lục tục rời khỏi phòng nghỉ trong tiếng quát tháo của người vừa mới tới.

Cô nhìn thoáng qua màn hình điện thoại, đã là gần bảy giờ tối rồi.

Từ tiếng gào thét thảm thiết loáng thoáng truyền đến từ bên ngoài có thể phán đoán được rằng hẳn là cuộc sống về đêm của thành phố đã chính thức bắt đầu.

Chờ đến khi trong phòng nghỉ chỉ còn lại một mình Tưởng Thiên Du, người đàn ông gầy gò hơn ba mươi tuổi đứng ngoài cửa thấy thế không khỏi tiến lên quát lớn: “Làm gì vậy? Anh Kê bảo tôi thông báo cho các cô nên đi làm việc rồi, sao còn không mau ra ngoài?”“Tôi đã nói với gã là tôi không làm nữa, còn phải đi đâu?” Cô khoanh tay trước ngực, biểu cảm bình tĩnh, giọng điệu còn muốn ngang ngược hơn đối phương vài phần.


Thấy bộ dạng hợp tình hợp lý này của cô, ngược lại người đàn ông gầy gò cũng có chút không chắc chắn, gã lấy điện thoại định gọi cho anh Kê hỏi thử, lại dường như nhớ ra gì đó mà từ bỏ.

“Này… Anh Kê cũng không nói gọi cô đi, đúng lúc sau khi trải qua chuyện hai ngày trước thì có nhân viên phục vụ từ chức, cô ra ngoài bưng rượu và trái cây cũng được.

” Người đàn ông vẫy tay với cô.

Đối với đề nghị này Tưởng Thiên Du không từ chối, đi theo đối phương đến quầy lễ tân, sau khi mặc đồng phục màu đỏ sậm thống nhất của nhân viên phục vụ thì bắt đầu bận rộn phục vụ ở tầng trên lẫn tầng dưới.

Đêm nay có nhiều khách hàng đến quán hơn cô nghĩ.

.