- Con sắp thức dậy đây! Không gì trong số những chuyện xảy ra với con tối nay thuộc về thế giới thực cả! Hãy nói với con điều ấy trước khi con tin chắc rằng là mình đã loạn trí.
- Thôi nào, thôi nào, bình tĩnh lại đi Julia, giọng bố cô đáp.
Ông tiến lên trước để ra khỏi hòm rồi vừa vươn vai vừa nhăn mặt. Sự chính xác của những động tác, ngay cả những cử động trên nét mặt mới đây còn bất động, thật đáng ngạc nhiên.
- Nhưng không, con đâu có loạn trí, ông tiếp; chỉ kinh ngạc thôi, và bố đồng ý với con, trong hoàn cảnh tương tự, phản ứng vậy âu cũng là bình thường.
- Chẳng có gì là bình thường cả, bố không thể đứng đó được, Julia vừa thì thầm vừa lắc đầu, nhất định là không thể được!
- Đúng thế, nhưng không hoàn toàn là bố đang đứng trước mặt con .
- Bộ não đúng là một cỗ máy khác thường! Con suýt nữa là tin vào chuyện này. Con đang dở giấc chứ đâu, trên đường về con đã uống thứ gì đó không hợp bụng lắm. Có phải vang trắng không nhỉ? Chính thế, con không ưa nổi vang trăng! Nhưng con mới ngốc làm sao, để bị cuốn theo trò chơi mà trí tưởng tượng của riêng mình bày ra, cô vừa tiếp tục vừa sải bước ngang qua phòng. Dù sao cũng cứ đồng ý với con rằng, trong số tất cả những giấc mơ của con, giấc mơ này xét về mặt nào đó vẫn là giấc mơ điên rồ nhất!
- Thôi đi, Julia, bố cô nhã nhặn yêu cầu. Con rõ ràng đang thức, và con hoàn toàn tỉnh táo.
- Không, cái này thì con nghi ngờ đấy, bở vì con đang nhìn thấy bố, bởi vì con đang trò chuyện cùng bố, và bởi vì bố thì đã chết rồi!
Anthony Walsh quan sát cô vài giây, im lặng, rồi nhũn nhặn trả lời:
- Nhưng đúng vậy mà, Julia, bố chết rồi!
Và vì cô vẫn đứng nguyên đó, nhìn ông, tê liệt, ông đặt tay lên vai cô và chỉ cho cô chiếc tràng kỷ.
- Con có muốn ngồi xuống một lát và nghe bố nói không?
- Không! Cô nói và vùng thoát ra.
- Julia, con thực sự cần phải nghe những điều bố cần phải nói với con.
- Thế nếu con không muốn thì sao? Tại sao mọi chuyện lúc nào cũng phải diễn ra theo mọi sự sắp đặt của bố chứ?
- Giờ thì không phải thế nữa. Con chỉ cần ấn nút trên chiếc điều khiển từ xa kia lần nữa là bố trở nên bất động. Nhưng con sẽ không bao giờ có lời giải thích về chuyện đang diễn ra.
Julia ngắm nghía món đồ vật đang nằm gọn trong lòng bàn tay cô, cô suy nghĩ một lát, nghiến răng rồi miễn cưỡng ngồi xuống, vâng lời cái cổ máy kì lạ giống bố cô như đúc.
- Con nghe đây! Cô thì thầm.
- Bố biết từ đấu chí cuối chuyện này hơi gây hoang mang một chút. Bố cũng biết là đã lâu bố con ta không liên lạc với nhau.
- Một năm lẻ năm tháng!
- Lâu đến thế kia à?
- Lẻ hai mươi hai ngày!
- Con có nhớ chính xác không đấy?
- Con còn nhớ khá rõ hôm sinh nhật mình. Bố dặn thư kí của bố gọi đến bảo rằng cứ dùng bữa tối, đừng đợi bố, lẽ ra bố phải trở về gặp chúng con giữa bữa ăn, nhưng bố không bao giờ có mặt!
- Bố không nhớ chuyện đó!
- Con thì có!
- Dù thế nào đi nữa, đấy không phải là chuyện để bàn hôm nay.
- Con không đặt ra vấn đề nào để bàn thảo cả, Julia sẵn giọng.
- Bố không rõ nên bắt đầu từ đâu nữa.
- Luôn có khởi đấu cho mọi sự, đó là một trong những câu cửa miệng muôn thuở của bố kia mà, thế nên hãy bắt đầu bằng việc giải thích cho con biết chuyện gì đang diễn ra đi.
- Cách đây vài năm bố đã trở thành cổ đông của một công ty công nghệ cao, người ta gọi chúng như thế đấy. Sau vài tháng, nhu cầu tài chính của công ty tăng lên, phần vốn của bố cũng vậy, đủ để bố cuối cùng cũng kiếm được một chân tong hội đồng quản trị.
- Thêm một doanh nghiệp nữa bị tập của bố thôn tính sao?
- Không, lần này khoản đầu tư dưới danh nghĩa cá nhân; bố là một cổ đông như các cổ đông khác, nhưng dẫu sao cũng là một nhà đấu tư nặng ký.
- Và cái công ty bố đã đầu tư cả ngần ấy tiền cho ra sản phẩm gì vậy?
- Rô bốt!
- Gì kia? Julia thốt lên.
- Con nghe quá rõ rồi đấy thôi. Những con rô bốt mang hình dáng con người, nếu con thích.
- Để làm gì?
- Công ty bố không phải là những người đấu tiên nhắm tới mục tiêu chế tạo ra những cổ máy mang hình dáng con người, để giải phóng chúng ta khỏi những nhiệm vụ mà chúng ta không muốn thực hiện.
- Bố quay trở lại cõi dương để rê cái máy hút bụi nhà con sao?
- ... Đi chợ, trông nhà, trả lời điện thoại, đưa ra những câu trả lời cho đủ loại câu hỏi,những điều này trên thực tế chỉ là một phần trong những ứng dụng khả thi. Nhưng phải công nhận rằng công ty mà bố vừa nhắc với con đã khai triển một dự án chuyên sâu hơn.
- Như?
- Như mang lại khả năng dâng tặng cho những người thân thêm vài ngày hiện diện.
Julia nhìn ông, sững sờ, không thực sự hiểu điều ông vừa giảng giải. Anthony Walsh bèn nói thêm...
- Thêm vài ngày nữa, sau khi người ấy chết đi!
- Đây là một trò đùa hay sao? Julia hỏi.
- Cứ nhìn bộ dạng con khi mở hòm ra, cái mà con gọi là một trò đùa ấy cũng khá thành công đấy chứ, Anthony Walsh đáp và soi mình trong chiếc gương gần tên tường. Bố phải thừa nhận rằng bố gần như hoàn hảo. Mặc dù bố không tin mình đã từng có những nếp nhăn này trên trán. Họ đã vẽ nét này hơi đậm quá.
- Bố đã có những nét nhăn đó từ hồi con còn bé, trừ phi bố căng lại da mặt, con không nghĩ chúng lại tự dưng biến mất.
- Cảm ơn! Anthony Walsh mỉm cười đáp.
Julia đứng dậy để xem xét ông kĩ hơn. Nếu đang đứng trước cô là một cỗ máy, phải công nhận rằng công trình thật là tinh xảo.
- Không thể được, xét về mặt kĩ thuật là không thể được!
- Hôm qua con đã hoàn thành cái gì trước màn hình máy tính, cái thao tác mà chỉ mới năm ngoái con vẫn nhất định cam đoan là không thể thực hiện được?
Julia tới ngồi vào bàn bếp và giơ hai tay ôm đầu
- Công ty bố đã đầu tư hàng đống tiền đã đạt đến thành quả này, và vắn tắt lại, bố mới chỉ là một nguyên mẫu. Con là khách hàng đấu tiên của công ty, dẫu rằng đối với con, dĩ nhiên là miễn phí. Đây là một món quà! Anthony Walsh nhã nhặn nói thêm.
- Một món quà ư? Và ai đủ điên để muốn nhận món quà này cơ chứ?
- Con có biết bao nhiên người đã tự nhủ vào những giây phút cuối cùng trong đời họ, rằng: “Giá như mình biết, giá như mình có thể nghe thấy hoặc hiểu được, miễm sao mình có thể nói với họ, giá như họ biết...” và vì Julia vẫn nín thinh, Anthony Walsh nói thêm: Thị trường cho mặt hàng này vô cùng rộng lớn!
- Cái vật mà con đang trò chuyện cùng đây, có thật là bố không?
- Gần như là thật! Cứ cho là cổ máy này chứa đựng bên trong nó kí ức của bố, một phần lớn vỏ não của bố, đó là một thiết bị hết sức quan trọng được tạo nên hàng triệu bộ xử lý, được trang bị một công nghệ tái tạo màu sắc và kết cấu của làn da có khả năng tạo ra tính chuyển động gần giống hoàn toàn với cổ máy sinh học của con người.
- Tại sao? Để làm gì? Julia bàng hoàng hỏi.
- Để chúng ta có được quãng thời gian vài ngày mà chúng ta luôn thiếu, vài giờ đánh cắp được từ cõi vĩnh hằng, đơn giản là để con và bố rốt cuộc cũng có thể cùng nhau sẻ chia mọi điều chúng ta chưa kịp nói.
* * *
Julia đã rời khỏi chiếc tràng kỷ. Cô đi đi lại lại trong phòng khách, đôi lúc chấp nhận hoàn cảnh mà cô phải đối mặt, lúc khác lại chối bỏ nó. Cô đi vào bếp tìm một ly nước, uống một hơi cạn sạch và quay trở lại với Anthony Walsh.
- Sẽ chẳng ai tin lời con đâu! Cô nói phá vỡ bầu không khí im lặng.
- Đó chẳng phải câu con thường tự nhủ mỗi khi con hình dung ra một trong những câu chuyện của con sao? Đó không phải câu hỏi vẫn thường lấn bấn toàn bộ tâm trí con khi ngòi bút trong tay con tung hoành để tìm sinh khí cho các nhân vật của con sao? Không phải con đã nói rằng bố thiếu hiểu biết, không hiểu gì về quyền năng của những giấc mơ, khi bố từ chối không tin tưởng nghề nghiệp của con sao? Không phải con đã nhiều lần giải thích cho bố rằng hàng ngàn trẻ em dẫn dắt bố mẹ chúng vào những thế giới mà chúng tưởng tượng mà con cùng các bạn của con đã tạo ra trên màn hình máy tính đó sao? Không phải con đã nhắc bố nhớ rằng bố không muốn tin vào sự nghiệp của con trong khi chính nghề này đã ban tặng cho con một phần thưởng đó sao? Con đã cho ra đời một con rái cá với màu sắc bộ lông vô lý, và con đã tin ở nó. Bây giờ con định nói với bố, bởi một con người không chắc tồn tại đang cử động trước mắt con, rằng con từ chối tin vào điền đó, bởi vì con người ấy thay vì mang bề ngoài của một con vật kì lạ thì lại mang hình dáng của bố con ư? Nếu câu trả lời của con là có, thì như bố đã nói với con rồi đấy, con chỉ việc ấn nút! Anthony Walsh kết luận, chỉ tay vào chiếc khiển từ xa Julia đã bỏ lại trên bàn.
Julia vỗ tay tán thưởng.
- Đừng có lợi dụng bố mất rồi mà cư xử hổn hào nhé!
- Nếu đúng là con chỉ cần ấn nút này để rốt cuộc cũng khóa được miệng bố thì con sẽ kiềm chế!
Và trong khi gương mặt bố cô hiện rõ điệu bộ quen thuộc để lộ cơn giận của ông thì câu chuyện của họ bị cắt ngang bởi hai tiếng còi xe nhỏ vọng lên từ dưới phố.
Tim của Julia bắt đầu đập thình thịch. Cô vẫn nhận ra giữa hàng trăm thứ âm thanh khác tiếng “rắc” vang lên từ hộp số mỗi khi Adam cho xe chạy lùi. Không còn nghi ngờ gì nữa, anh đang cố đỗ xe dưới chân tòa nhà nơi cô ở.
- Khỉ thật! cô thì thầm và chạy vội về phía của sổ.
- Ai thế? Bố cô hỏi.
- Adam!
- Ai cơ?
- Người lẽ ra con phải kết hôn cùng hôm thứ Bảy .
- Lẽ ra?
- Thứ Bảy tuần rồi con bận dự đám tang bố!
- Ra thế!
- Ra thế...! Chúng ta sẽ nói lại chuyện này sau! Trong lúc chờ đợi, bố trở vào trong hòm ngay đi!
- Gì kia?
- Ngay khi Adam đổ xe xong, mà thao tác ấy chỉ cho chúng ta được vài phút, anh ấy sẽ lên tới nơi. Con đã hủy đám cưới để dự đám tang bố , nếu chúng ta có thể tránh được việc anh ấy nhìn thấy bố xuất hiện trong căn hộ của con, chuyện đó sẽ tiện cho con lắm!
- Bố không hiểu tại sao lại phải giữ những bí mật vô ích chứ. Nếu đó đã là người con muốn chia sẻ cả cuộc đời, con nên tin cậu ta mới phải! Bố hoàn toàn có thể giải thích tình huống với cậu ta như vừa giải thích với con.
- Trước tiên, hãy rút ngay cái thời quá khứ chưa hoàn thành này lại, đám cưới chỉ bị hoãn lại thôi! Còn về lời giải thích của bố, đấy mới đúng là rắc rối, con đã khó khăn lắm mới tin nổi, đừng đòi hỏi ở anh ấy điều bất khả.
- Biết đâu cậu ta chịu tiếp thu hơn con?
- Adam không biết vận hành một cái máy quay phim, thế nên, về chuyện rô bốt, con nghi ngờ lắm. Trở vào hòm của bố đi, khỉ thật!
- Cho phép bố được nói với con rằng đó là một ý tưởng thật ngớ ngẩn!
Julia nhìn bố, phẫn nộ.
- Ồ, không cần giận dỗi như thế, ông ngay lập tức nói tiếp. Con chỉ cần nghỉ hai giây thôi.Một cái hòm kín mít cao hai mét ngay giữa phòng khách nhà con, con không nghĩ cậu ta sẽ muốn biết thứ đựng bên trong à?
Và vì Julia không trả lời, Anthony Walsh hài lòng nói thêm: “Đúng như bố nghĩ mà!”
- Bố nhanh lên, Julia vừa nằn nì vừa nghiêng người qua cửa sổ, nấp tạm vào đâu đó đi, anh ấy vừa tắt máy rồi.
- Nhà con chật đến lạ, Anthony Walsh vừa huýt sáo vừa nhìn quanh.
- Thế mới vừa với nhu cầu và khả năng tài chính của con!
- Phải nghĩ là không mới đúng. Giá như có, bố không rõ nữa, một phòng khách nhỏ, một thư viện, một phòng bi-a, hay cái thường được gọi là phòng giặt đồ chẳng hạn, ít ra bố có thể lánh vào đó chờ con. Những căn hộ kiểu này chỉ gồm một phòng lớn duy nhất... Cung cách sống mới kì cục làm sao! Nếu con muốn một chút riêng tư ở chỗ này thì phải làm thế nào?
- Đa phần mọi người đều không có thư viện hay phòng chơi bi-a trong căn hộ riêng.
- Đấy là tính trong đám bạn của con thôi, con yêu ạ!
Julia quay lại nhìn ông và ném về phía ông một cái nhìn bực bội.
- Khi còn sống bố đã phá hỏng đời con, chết đi rồi mà bố vẫn thuê chế tạo cái cỗ máy giá trị ba tỷ đô này để tiếp tục gây phiền nhiễu cho con ư? Thật thế ư?
- Ngay cả khi bố là một nguyên mẫu, cỗ máy này như con đã nói, còn lâu mới trị giá một khoản tiền khổng lồ như vậy, nếu không, con cứ nghĩ rằng chẳng ai muốn tậu nó cho mình đâu.
- Có lẽ là đám bạn của bố chăng? Julia ranh mãnh vặc lại.
- Con đúng là hay chơi xỏ, Julia của bố ạ. Được hãy thôi lần chần đi bởi vì dường như chúng ta đang cần hô biến bố của con khẩn cấp, ngay khi ông vừa mới tái xuất. Chúng ta có gì ở tầng trên ấy nhỉ? Một căn gác mái hay nóc nhà?
- Một căn hộ khác!
- Bên trong là một cô láng giềng mà con quen biết đủ để bố lên bấm chuông và hỏi xin bơ hay muối chẳng hạn, khoảng thời gian đủ để con tống khứ chồng chưa cưới của con?
Julia chạy về phía những ngăn kéo tủ bếp, cô mở lần lượt từng ngăn một.
- Con tìm gì vậy?
- Chìa khóa, cô nói nhỏ trong khi nghe thấy giọng Adam đang gọi cô từ dưới phố.
- Con có chìa khóa căn hộ tầng trên sao? Bố bảo trước, nếu con định đẩy bố xuống tầng hầm, có nhiều khả năng bố sẽ chạm mặt chồng chưa cưới của con trong cầu thang đấy.
- Con chính là chủ nhân của căn hộ tầng trên! Con đã mua nó hồi năm ngoái nhờ khoản tiền thưởng, nhưng con chưa có tiền để sửa sang lại, thế nên trên đó hơi lộn xộn!
- Tại sao, ở đây thì được coi là quy củ ấy hả?
- Con sẽ giết bố nếu bố còn tiếp tục!
- Lấy làm tiếc vì phải nói trái ý với con, nhưng từ nay trở đi, đã quá muộn để thực hiện ý định đó. Vả lại nếu căn hộ của con thật sự ngăn nắp thì con đã phát hiện ra chùm chìa khóa mà bố đang thấy treo trên chiếc đinh gần lò nướng kia.
Julia ngẩng đầu lên và chạy vội về phía chùng chìa khóa. Cô chộp lấy nó và đưa cho bố.
- Lên đi và chớ có gây tiếng động nào. Anh ấy biết là tầng trên không có người ở đâu!
- Con đến mà nói chuyện với cậu ta thay vì dạy dỗ bố, cố sức rống tên con trong phố, cậu ta rốt cuộc sẽ đánh thức tất cả láng giềng dậy mất.
Julia chạy đến bên cửa sổ và nghiêng người qua khung cửa.
- Anh bấm chuông ít nhất là mười lần rồi! Adam nói và lùi lại một bước trên vỉa hè.
- Điện thoại nội bộ hỏng rồi, em xin lỗi, Julia đáp.
- Em không nghe thấy anh gọi à?
- Có chứ, à mà cho đến vừa nãy thì không. Em đang xem vô tuyến.
- Em mở cửa cho anh chứ?
- Vâng, tất nhiên, Julia ngập ngừng đáp, vẫn đứng bên cửa sổ, trong khi cánh cửa ra vào căn hộ khép lại theo bước chân của bố cô.
- Này, có lẽ chuyến ghé thăm bất ngờ của anh khiến em hài lòng đến phát điên ấy nhỉ!
- Dĩ nhiên rồi! Sao anh lại nói vậy?
- Bởi vì anh vẫn đang đứng trên vỉa hè. Anh cứ ngỡ đã hiểu khi nghe tin nhắn thoại của em rằng em không được khỏe lắm, rốt cuộc thì anh thấy có vẻ như... thế nên anh đã ghé qua trên đường về, nhưng nếu em muốn anh đi thì...
- Không đâu, em mở cửa cho anh ngay đây!
Cô đi về phía điện thoại nội bộ của tòa nhà và ấn nút điều khiển khóa cửa. Then chặn cửa kêu lạch xạch dưới tầng trệt và cô nghe thấy tiếng bước chân của Adam trong câu thang bộ. Cô chỉ vừa đủ thời gian để chạy vội về phía kệ bếp, chộp lấy một chiếc điều khiển từ xa, rồi ngay lập tức quẳng nó đi với vẻ kinh hãi- chiếc điều khiển này chẳng có tác dụng gì với ti vi cả-, cô mở ngăn kéo bàn, tìm ra điều khiển ti vi và cầu mong nó vẫn còn pin. Ti vi bật lên đúng lúc Adam đẩy cửa bước vào.
- Em không cài chốt an toàn của căn hộ nữa sao? Anh hỏi khi bước vào.
- Có chứ, nhưng em vừa mở cho anh thôi, Julia ứng biến, trong thâm tâm phát cấu với bố mình.
Adam cởi áo vest rồi vắt lên một chiếc ghế. Anh ngắm những vệt nhiễu li ti trên màn hình vô tuyến.
- Em đang xem ti vi thật à? Anh cứ ngỡ em sợ ti vi.
- Một lần thì đâu có chết ai, Julia vừa đáp vừa cố hoàn hồn.
- Anh phải nói rằng chương trình em đang theo dõi không thuộc hàng những chương trình lí thú nhất.
- Đừng giễu em, em đã thử tắt nó đi, em ít khi dùng đến nó lắm, hẳn là em đã bấn nhầm nút.
Adam nhìn quanh rồi phát hiện ra đồ vật khác thường ngự giữa phòng khách.
- Gì thế? Julia hỏi với vẻ rõ ràng là đang vờ vịt.
- Nếu em còn chưa nhận thấy, thì trong phòng khách nhà em có một cái hòm cao cỡ hai mét.
Julia đánh liều đưa ra một lời giải thích mơ hồ. Đây là thùng chuyển hàng đặc biệt, được tạo ra để gửi trả lại một chiếc máy tính bị hỏng. Các nhân viên giao hàng đã gửi nhầm đến nhà cô, thay vì đến nơi làm việc.
- Chắc nó phải vô cùng dễ vỡ nên em mới phải đóng vào một cái hộp cao cỡ này.
- Đây là một cỗ máy hết sức phức tạp, Julia nói thêm, một dạng đồ vật cồng kềnh và đúng, quả nhiên là rất dễ vỡ!
- Và họ nhầm địa chỉ? Adam hỏi tiếp vẻ tò mò.
- Vâng, rốt cuộc chính em mới là người nhầm khi điền vào phiếu yêu cầu. Với cơn mỏi mệt tích tụ mấy tuần gần đây, em đã ra nông nổi có thể làm đủ mọi chuyện và bất cứ chuyện gì.
- Coi chừng, người ta có thể buộc tội em biển thủ tài sản công ty đấy.
- Không, chẳng ai buộc tội em chuyện gì đâu, Julia đáp, âm sắc giọng nói để lộ tâm trạng nôn nóng.
- Em muốn kể anh nghe chuyện gì à?
- Sao anh hỏi vậy?
- Vì anh đã bấm chuông mười lần và gào lên trong phố em mới đến được cửa sổ, vì anh trông em đang hoảng hốt, ti vi thì bật, trong khi dây ăng ten thậm chí còn chưa nối, em nhìn mà xem! Bởi vì em rất khác so với mọi khi, chỉ thế thôi.
- Nhưng anh muốn em giấu anh chuyện gì nào, Adam? Julia bẻ lại, không hề tìm cách che giấu cơn giận của mình.
- Anh không rõ, anh chưa hề nói em đang giấu anh chuyện gì cơ mà, hay chính em phải nói điều đó với anh.
Julia mở toang cửa dẫn vào phòng ngủ, rồi cánh cửa tủ quần áo sau lưng; sau đó cô tiến về phía bếp và bắt đầu mở lần lượt từng ô tủ hốc tường, đầu tiên là hốc tủ phía trên bồn rửa bát, rồi hốc tủ kế bên, ô tiếp theo cho tới ô cuối cùng.
- Khỉ thật, em làm gì vậy? Adam hỏi.
- Em đang tìm chỗ có thể giấu tình nhân của em, đó chính là cái anh đang hỏi em mà, không phải sao?
- Julia!
- Julia gì cơ?
Cuộc tranh cãi vừa nổ ra bị cắt ngang bởi tiếng chuông điện thoại. Cả hai nhìn máy điện thoại, tò mò, Julia nhấc máy. Cô nghe người gọi đến nói một lúc lâu, cảm ơn họ vì đã gọi và chúc mừng họ trước khi gác máy.
- Ai thế?
- Văn phòng. Họ rốt cuộc đã giải quyết được vấn đề đang cản trở việc thực hiện bộ phim hoạt hình, công việc sản xuất có thể tiếp tục tiến hành, bọn em sẽ hoàn thành đúng thời hạn.
- Em thấy đấy, Adam nói, giọng đã dịu lại, lẽ mai sáng ra chúng mình sẽ khởi hành theo kế hoạch đã định, em thậm chí sẽ được bình tâm trong chuyến trăng mật của ta.
- Em biết chứ, Adam, em thật lòng lấy làm tiếc, nếu anh biết là em tiếc đến mức nào! Ngoài ra em còn phải trả anh vé nữa, em để ở văn phòng.
- Em có thể vứt nó đi, hoặc giữ làm kỉ niệm, những tấm vé đó không đổi được mà cũng chẳng hoàn tiền được.
Julia phát một cử chỉ thường thấy ở cô. Mỗi lần tránh bình luận về một chủ đề mà bản thân không mấy thích thú, cô thường nhướng mày.
- Đừng nhìn anh như thế, Adam ngay lập tức tự bào chữa. Em phải thừa nhận là khá hiếm trường hợp người ta hủy bỏ chuyến đi trăng mật của mình chỉ ba ngày trước thời điểm khởi hành! Và chúng ta dù sao cũng vẫn có thể lên đường...
- Vì những chiếc vé anh đã mua không được hoàn tiền ư?
- Ý anh không phải vậy. Adam vừa nói vừa ôm cô vào lòng. Được, tin nhắn của em nói không sai về tâm trạng của em, anh không nên đến mới phải. Em cần được ở một mình, anh đã nói với em rằng anh có thể thông cảm, anh sẽ giữ lời. Anh về đây, mai sẽ là một ngày mới.
Khi anh chuẩn bị bước qua ngưỡng cửa, một tiếng “rắc” nhỏ vang lên qua trần nhà. Adam ngẩng đầu và nhìn Julia.
- Em xin anh đó, Adam! Chắc là một con chuột chạy trên đó.
- Anh không hiểu em làm thế nào để sống trong cái nơi ngổn ngang đồ đạt này.
- Em thấy ổn mà, một ngày nào đó em sẽ đủ tiền để dọn đến ở trong một căn hộ rộng rãi, rồi anh sẽ thấy.
- Mình lẽ ra đã cưới vào dịp cuối tuần rồi, em nên nói là chúng ta mới phải!
- Xin lỗi, ý em không phải vậy.
- Em định đi đi lại lại như con thoi giữa nhà em và căn hộ hai phòng của anh mà theo ý em là quá chật chội đến bao giờ đây?
- Chúng ta sẽ không lại khơi mào cuộc tranh luận muôn thuở này, không phải tối nay. Em hứa với anh, ngay khi chúng ta có thể tự cho phép mình tiến hành công việc sửa chửa và nối thông hai tầng gác với nhau, sẽ có đủ chỗ cho cả hai ta.
- Chính vì yêu em nên anh mới chấp nhận không kéo em ra khỏi cái nơi mà em hình như có vẻ gắn bó với nó còn hơn cả anh, nhưng nếu em thực sự muốn thì ta có thể ở đó ngay từ bây giờ.
- Anh ngụ ý gì vậy? Julia hỏi. Nếu anh muốn ám chỉ đến tài sản của bố em, em đã không bao giờ muốn có nó từ ngày ông còn sống, và không phải bây giờ ông mất đi mà em đổi ý. Em phải đi ngủ đây, thay vì đi du lịch, ngày mai em có một ngày bận rộn.
- Em có lý, đi ngủ đi, anh sẽ quy kết lời phê phán cuối cùng của em là do quá mệt mỏi.
Adam nhún vai và đi ra, thậm chí đến chân cầu thang cũng không quay lại để thấy Julia đang vẫy tay tạm biệt anh. Cánh cửa ra vào tòa nhà khép lại.
* * *
- Cảm ơn về chuyện con chuột! Bố nghe thấy cả rồi! Anthony Walsh thốt lên khi quay trở lại căn hộ
- Thế bố muốn con nói rằng một con rô bốt đời mới nhất, mang diện mạo của bố con, đang đi bách bộ ở tầng trên... để anh ấy gọi một chiếc xe cứu thương và lập tức đưa con vào trại thương điên chắc?
- Cũng thú vị đấy chứ! Anthony Walsh đáp với vẻ thích thú.
- Điều ấy có nghĩa là, nếu bố muốn chúng ta tiếp tục nói chuyện bằng lời lẽ lịch thiệp, Julia nói tiếp, thì xin cảm ơn bố vì đã phá hỏng buổi hôn lễ của con.
- Xin lỗi vì đã chết, con yêu!
- Cũng xin cảm ơn bố vì đã gây bất hòa giữa con với ông chủ tiệm giày dưới nhà, ông ta sẽ mặt nặng mày nhẹ với con trong hàng tháng nữa.
- Một lão buôn giày ư? Ai thèm quan tâm cơ chứ?
- Không phải chân bố vẫn đang đi giày đó sao? Cũng cám ơn vì đã phá rối bữa tối duy nhất trong tuần con được nghỉ ngơi.
- Ở tuổi của con, bố chỉ nghỉ bữa tối ngày Lễ Tạ ơn!
- Con biết! Và cuối cùng, cảm ơn, vì đã xuất sắc hơn thường ngày, nhờ có bố mà con đã cư xử như một con quái vật với chồng chưa cưới của mình.
- Bố không phải là nguyên nhân gây ra cãi cọ giữa hai đứa, hãy trách tính cách của con ấy, bố tuyệt đối không liên quan!
- Bố mà không liên quan ấy à? Julia gào lên.
- Thôi được, có lẽ chỉ liên quan chút ít thôi... ta giảng hòa nhé?
- Giảng hòa cho tối nay, cho hôm qua, cho những năm bố im lặng hay cho tất cả những cuộc chiến giữa hai chúng ta?
- Bố chưa bao giờ gây chiến với con, Julia. Vắng mặt thì chắc rồi, nhưng chưa bao giờ thù địch.
- Con hy vọng bố đang đùa, phải không? Bố đã luôn cố gắng kiểm soát mọi việc từ xa, không chính đáng tí nào. Nhưng con đang làm gì thế này? Con đang trò chuyện với một người đã chết!
- Nếu muốn, con có thể hủy bố đi.
- Hẳn nhiên đó là điều con nên làm. Đặt lại bố vào trong hòm và gửi trả về địa chỉ của công ty công nghệ cao nào con không rõ.
- 1-800-300 00 01 mã 654.
Julia nhìn ông, ngẫm nghĩ.
- Đó là cách để liên lạc với công ty, ông nói tiếp. Con chỉ cần bấm số này, báo mã, họ thậm chí có thể hủy bố từ xa nếu con không đủ dũng khí để làm việc đó, và trong vòng hai mươi tư giờ họ sẽ tống khứ bố ra khỏi nhà con. Nhưng cứ nghĩ cho kĩ đi. Có bao nhiêu người muốn được có thêm vài ngày với người cha hay người mẹ vừa từ giã cõi đời? Con sẽ không có được cơ hội thứ hai đâu. Chúng ta có sáu ngày, không hơn.
- Tại sao lại là sáu?
- Đó là một giải pháp công ty đưa ra để giải quyết vấn đề đạo đức.
- Nghĩa là sao?
- Con thực sự nghĩ rằng một phát minh tương tự sẽ không đặt ra vài vấn đề trong phạm trù đạo đức ư? Công ty đã cân nhắc và thấy điều quan trọng là không đ63 các khách hàng kịp gắn bó đối với loại máy móc này, vì chúng đã được hoàn thiện đến mức đó cơ mà. Đã từng tồn tại nhiều cách thức để giao thiệp sau khi chết, di chúc, sách vở, các ghi chép bằng hình ảnh hoặc âm thanh. Cứ cho rằng ở đây, phương pháp đã được cải tiến và nhất là, có tính tương tác, Anthony Walsh hăng hái nói thêm chẳng khác nào đang thuyết phục một khách hàng. Vấn đề chỉ đơn giản là tặng cho người sắp chết một phương tiện được chế tạo công phu hơn là giấy hoặc băng video để truyền đạt những nguyện vọng cuối cùng của họ, và tặng cho người còn sống cái may mắn được tận hưởng thêm vài ngày ở bên người thân yêu của họ. Vì vậy, công ty không thể cho phép tiến hành chuyển cảm xúc sang một cổ máy. Công ty bố đã rút ra được bài học về sản phẩm ra lò trước .Bố không biết con còn nhớ không, nhưng những con búp bê trẻ nhũ nhi đã được chế tạo thành công đên mức một vài người mua rốt cuộc xử sự với chúng như thể đó là trẻ sơ sinh thực thụ. Công ty bố không muốn lại sản sinh ra lối hành xử sai lệch như vậy. Không có chuyện khách hàng được giữ mãi trong nhà họ phiên bản vô tính của ông bố hay bà mẹ. Ngay cả khi điều này nghe chừng hết sức hấp dẫn.
Anthony quan sát vẻ mặt đầy hoài nghi của Julia.
- Tóm lại, hẳn là không liên quan đến chúng ta.... Thế nên, qua một tuần, pin sẽ hết kiệt, và không có cách nào sạc lại được. Toàn bộ dữ liệu trong bộ nhớ sẽ tự xóa và những hơi thở cuối cùng của sự sống sẽ được trả lại cho cái chết.
- Và không có khả năng nào để ngăn được điều này?
- Không, mọi chuyện đã được dự liệu. Nếu một đứa láu cá thử động đến bộ pin, bộ nhớ sẽ ngay lập tức bị xóa sạch. Thật buồn khi phải nói rằng, ít ra là đối với bố, bố như một chiếc đèn pin dùng một lần rồi bỏ!Sáu ngày sáng rồi sau đó là một bước nhảy lớn vào cõi mịt mồng. Sáu ngày, Julia ạ, sáu ngày ngắn ngủi để gỡ lại quãng thời gian đã mất, tùy con định đoạt.
- Đúng là chỉ có bố mới nảy ra những ý tưởng gàn dở như vậy. Con chắc chắn bố không đơn giản là một cổ đông bình thường của công ty này.
- Nếu con quyết định chấp nhận cuộc chơi, và đủ lâu để con không nhấn nút cái điều khiển từ xa kia để hủy bố đi, bố muốn con tiếp tục nói chuyện với bố ở thời hiện tại. Nếu muốn con cứ việc coi đó như một khoản thưởng thêm dành cho bố.
- Sáu ngày? Lâu lắm rồi con không nghỉ chừng ấy thời gian.
- Quả táo không bao giờ rụng xa cây[2], phải không?
[2] Cách ngôn Pháp, nghĩa là: Gieo nhân nào gặt quả nấy.
Julia nhìn xoáy vào bố.
- Bố nói điều đó như vậy, con không buộc phải hiểu mọi chuyện theo nghĩa đen! Anthony nói tiếp.
- Và con sẽ nói gì với Adam đây?
- Ban nãy con có vẻ rất giỏi xoay xở trong việc nói dối cậu ta còn gì.
- Con không nói dối anh ấy, con giấu anh ấy việc gì đó, hai chuyện ấy khác nhau mà.
- Tha lỗi cho bố, bố đã quên khuấy mất thế nào là tế nhị rồi. Con chỉ việc tiếp tục... che giấu cậu ta việc gì đó.
- Thế còn với Stanley?
- Cậu bạn đồng tính của con chứ gì?
- Bạn thân nhất của con, không thêm gì nữa!
- Thì đấy, bố đang nói đến cậu ta chứ ai! Anthony Walsh đáp. Nếu đó thực sự là bạn thân nhất của con, con sẽ phải khôn khéo hơn nữa.
- Và bố sẽ ở lại đây cả ngày trong khi con ở văn phòng sao?
- Con vẫn có vài ngày phép để đi nghỉ tuần trăng mật phải không? Con có thể vắng mặt được mà!
- Sao bố biết con phải đi?
- Sàn trong căn hộ của con, hay là trần nhà, con muốn gọi gì tùy thích, đâu có được thiết kế cách âm. Đó luôn là vấn đề của những khu chung cư đổ nát không được bảo dưỡng đúng cách.
- Anthony! Julia thét lên.
- Chà, bố năn nỉ con đấy, ngay cả khi bố chỉ là một cổ máy, hãy gọi bố là bố, bố phát sợ khi nghe con gọi bố bằng tên.
- Nhưng, khỉ thật, con đã không thể gọi bố là bố từ hai mươi năm nay!
- Thêm một lí do để tận dụng triệt để sáu ngày tới đây! Anthony Walsh đáp với bụ cười tươi tắn.
- Con không có chút hình dung nào, dù là nhỏ nhất, về việc con phải làm, Julia thì thầm và bước tới bên khung cửa sổ.
- Con đi ngủ đi, màn đêm sẽ cho lời khuyên. Con là người đầu tiên trên trái đất được trao quyền lựa chọn kiểu này, điều này cũng đáng để bình tâm suy nghĩ. Sáng mai, con sẽ đưa ra quyết định và dù nó có là gì đi nữa, đó cũng sẽ là một quyết định đúng đắn. Trong trường hợp xấu nhất, nếu con hủy bố đi, con sẽ có chút chậm trễ trong công việc ở văn phòng. Đám cưới của con xứng với một tuần vắng mặt, cái chết của bố con cũng nên xứng với vài giờ làm việc bị mất chứ, phải không?
Julia quan sát hồi lâu người bố xa lạ đang nhìn cô đăm đăm. Giá như đó chỉ là người đàn ông cô đã luôn cố gắng tìm hiểu, cô ngỡ đã phát hiện ra một chút âu yếm dịu dàng trong ánh mắt ông hướng về cô. Và dẫu cho ông chỉ là một bản sao, cô suýt đã chúc ông buổi tối tốt lành nhưng rồi lại thôi. Cô khép cửa phòng ngủ lại và tới nằm dài trên giường.
Những phút nối nhau trôi qua, một tiếng trôi qua, rồi tiếng tiếp theo. Những bức rèm đã được vén sang hai bên và ánh sáng của màn đêm đã chiếu trên bộ ván giá nơi kệ sách. Phía bên trong cửa sổ mặt trăng tròn đầy như đang trôi bồng bềnh trên mặt sàn phòng ngủ của cô. Nằm trên giường, Julia tìm lại được những kỉ niệm thời thơ ấu. Đã có biết bao đêm, đêm nào cũng như đêm nào, cô rình đợi người ấy trở về, cái người tối nay lại trở thành người phải đợi ở phía bên kia bức tường. Biết bao đêm trằn trọc ở tuổi thiếu niênkhi cơn gió tái tạo lại những chuyến đi của bố cô, miêu tả vô vàn xứ sở với những đường biên giới tuyệt vời. Bấy nhiêu đêm trải qua để tạc thành hình của những giấc mơ. Thói quen ấy theo năm tháng vẫn không hề mất đi. Cần biết bao nhiêu nét chì, nhát tẩy để các nhân vật do cô sáng tạo ra bước vào cuộc sống, gặp gỡ nhau và đáp ứng nhu cầu yêu thương của chúng, từ hình ảnh này sang hình ảnh khác. Từ lâu nay, Julia vẫn biết rằng khi tưởng tượng,người ta luôn hoài công tìm kiếm ánh sáng của buổi ban mai, rằng chỉ cần từ bỏ những giấc mơ của mình trong giây lát là những giấc mơ đó sẽ tiêu tan, khi chúng được trưng ra dưới ánh sáng quá chói gắt của thực tại. Lằn ranh tuổi thơ ấu của chúng ta là ở đâu nhỉ?
Một con búp bê Mexico nhỏ xinh nẳm ngủ bên cạnh bức tượng chú rái cá bằng thạch cao, khuôn đúc đầu tiên của một niềm hy vọng không chắc chắn, ấy vậy mà đã trở thành sự thực. Julia ngồi dậy và ôm gọn nó trong lòng bàn tay. Trực giác đã luôn là đồng minh tin cậy nhất của cô, thời gian đã nuôi dưỡng trí tưởng tượng của cô. Vậy thì tại sao lại không tin?
Cô đặt lại món đồ chơi vào chỗ cũ, khoác lên mình chiếc áo choàng bông, rồi mở cửa phòng ngủ. Anthony Walsh đang ngồi trên tràng kỉ phòng khách, ông đã bật ti vi và xem một bộ phim truyền hình phát trên kênh NBC.
- Bố mạo muội đấu lại dây cáp, ngốc thật, nó thậm chí còn không được nối với giắc ngầm trong tường! Trước giờ bố vẫn hâm mộ mục tiểu phẩm này.
Julia ngồi xuống cạnh ông.
- Rốt cuộc bố đã không thể xem tập này, hay ít ra nó cũng không tồn tại trong bộ nhớ của bố, bố cô nói tiếp.
Julia cầm lấy chiếc điều khiển từ xa và tắt tiếng. Anthony Walsh ngước mắt nhìn trần nhà.
- Bố muốn chúng ta nói chuyện chứ gì? Cô nói, vậy thì chúng ta nói chuyện đi thôi.
Họ ngồi im lặng phải đến hơn mười lăm phút.
- Bố rất vui, rốt cuộc bố không thể xem tập phim này, hay ít ra nó cũng không xuất hiện trong bộ nhớ của bố, Anthony Walsh nhắc lại rối bấm điều khiển cho to tiếng lên.
Lần này thì Julia tắt luôn ti vi.
- Bố bị lỗi rồi, bố vừa nói hai lần cùng một câu đó.
Tiếp theo là mười lăm phút im lặng nữa. Anthony Walsh ngồi nguyên tại chỗ, đôi mắt dán chặt vào màn hình ti vi đen ngòm.
- Vào một tối sinh nhật con, bố nghĩ là chúng ta mừng sinh nhật con chín tuổi thì phải, sau khi cùng nhau dùng bữa tối trong một nhà hàng Trung Hoa mà con đặc biệt ưa thích, chúng ta đã dành trọn bữa tối để xem ti vi, như thế, không ai khác ngoài hai bố con. Con nằm dài thượt trên giường bố và ngay cả khi chương trình ti vi đã hết, con vẫn tiếp tục ngắm nghía những vệt nhiễu trên màn hình; con không thể nhớ được chuyện ấy đâu, lúc bấy giờ con còn quá nhỏ. Cuối cùng con thiu thiu ngủ vào khỏang hai giờ sáng. Bố đã muốn dắt con về phòng của con, nhưng tay con vẫn ghì vào chiếc gối dựa vốn được khâu vào đầu giường bố, chặt đến nỗi bố không tài nào tách con ra được. Con ngủ theo chiều ngang của tấm ga trải và con chiếm hết cả chỗ. Thế là bố phải ra nằm trên ghế phô tơi, đối diện với con, và bố đã ngắm con cả đêm. Không, con không thể nhớ được chuyện ấy đâu, bấy giờ con mới có chín tuổi.
Julia không nói gì, Anthony Walsh bật lại vô tuyến.
- Họ kiếm đâu ra chuyện này thế nhỉ? Cần có một trí tưởng tượng cực kì phong phú. Chuyện này luôn khiến bố phải thán phục! Ngộ nhất là rốt cuộc người ta lại đâm ra gắn bó với cuộc đời của những nhân vật này.
Julia cùng bố cô cứ ngồi đó, bên cạnh nhau, không nói gì thêm. Tay người này đặt cạnh tay người kia và không một khoảnh khắc nào chúng xác lại gần nhau và không một lời nào khoấy động không gian tĩnh mịch của cái đêm hết sức đặt biệt này. Khi những tia sáng lờ mờ của buổi ban mai lọt vào phòng, Julia đứng dậy, vẫn lặng im, đi xuyên qua phòng khách và trên ngưỡng cửa phòng ngủ, cô quay lại.