Mỗi Đêm Tôi Đều Tẩy Não Nhân Vật Phản Diện Bệnh Hoạn

Chương 13: Ký ức

Người đại diện bên này mới vừa cúp điện thoại xong, sau khi nghe được loại lời nói này, quay đầu liền nhìn về phía Đồng Thanh Duyệt.

Một tia cố kỵ từ đáy mắt xẹt qua, sau khi thấy sắc mặt Lục Việt không tốt, cuối cùng nói: “Chuyện lần này tôi phải truy cứu đến cùng đoàn làm phim các cậu, cậu nói cậu khỏe, không có việc gì thì thiết kế loại nguy hiểm này làm cái gì? Là diễn một phim truyền hình là có thể bạo hồng* sao.”

(*Bạo hồng: đạt được thành công và nhanh chóng nổi tiếng chỉ sau một đêm)

Nói xong, vẫn không chịu buông tha.

“Không được, tôi nói cái gì cũng muốn chạy theo trách nhiệm của cậu! Tôi sẽ gọi cho nhà đầu tư, triệt cậu!”

“Phốc khụ khụ!” Lục Việt mới vừa há miệng thở dốc muốn nói chuyện, đã bị câu nói kế tiếp của người đại diện nhà mình bị kích thích mà sặc khụ ra tiếng tới.

Nghe được động tĩnh, người đại diện dọa vội vàng đi đến giường bệnh vỗ lưng cho cậu.

“Cậu trừng tôi làm gì?” Người đại diện bỗng nhiên suy đoán nói, “Tôi hiểu được, cậu yên tâm! Chuyện lần này tôi nhất định sẽ điều tra thật tốt, tuyệt đối không bỏ qua cho bất cứ kẻ nào có ý đồ hại cậu!”

Người đại diện đầy mặt lời lẽ chính nghĩa, xem Lục Việt càng sống không còn gì luyến tiếc.

Bên này cam đoan xong, lại quay đầu trừng mắt nhìn Đồng Thanh Duyệt, cực kỳ không vui.

Đồng Thanh Duyệt vẫn luôn bị mắt trắng mắt mang theo dấu chấm hỏi đầy đầu, cũng không trả lời, ngược lại gật đầu đáp lại: “Chuyện này đúng là kịch phương nồi của chúng tôi, tôi tin đạo diễn Lâm sẽ điều tra thật tốt.”

“Đạo diễn Lâm? Lâm Mặc Nhiên? Tôi thấy hắn ta cũng là tóm được cơ hội để tra tấn Lục Việt nhà của chúng ta!” Vừa nói đến Lâm Mặc Nhiên, lửa giận tròng lòng người đại diện càng tăng lên.

Nghe thế, Đồng Thanh Duyệt không khỏi muốn cười.

Cả thế giới đều muốn đến pháp tra tấn Lục Việt nhà các ngươi ư, chẳng lẽ thật sự không phải là nguyên nhân do nghệ sĩ nhà các ngươi hả?

Nghĩ thì nghĩ, nói ra chỉ có thêm phiền toái.

Cùng lúc đó, cửa truyền đến một tiếng bước chân vội vàng.

Một đôi nam nữ trung niên ăn mặc cao quý đi vào.

Sau khi Lục Hoa Tàng đi vào phòng bệnh, bước chân bỗng chốc đi chậm, ánh mắt vốn quan tâm sau khi nhìn thấy Lục Việt tỉnh táo, cũng lập tức chuyển thành trách cứ cùng phẫn nộ: “Mày bảo là bảo đảm an toàn chính mình là như đấy à! Còn tiếp tục như vậy, tao thấy mày vẫn nên sớm rút khỏi giới giải trí đi!”

“Ở trước mặt đứa nhỏ nói gì vậy, bớt giận.” Ngô Mạn Nhu vội vàng trấn an.

Người đại diện cả kinh, vẻ mặt sợ chất thành đống, vội vàng nghênh đón.

“Chú dì, sao hai người lại tới đây? Là tới xem Lục Việt có phải không? Chú và dì cứ yên tâm ha, Lục Việt cậu ta mạng lớn, không có vấn đề gì nghiêm trọng.”

“Nếu là có vấn đề nghiêm trọng, anh cũng có thể lui vòng.” Lục Hoa Tàng không chút nghĩ ngợi liền thốt ra.

Người đại diện hoàn toàn không nói gì, không dám lại đáp lời, chỉ đành quay đầu trừng Đồng Thanh Duyệt: “Cô nghe đi! Chuyện lần này tôi tuyệt đối sẽ truy cứu trách nhiệm của cô!”

Vừa dứt lời, vài đạo tầm mắt đồng thời chuyển hướng nhìn về nữ sinh vô tội trong một góc.

“Duyệt Duyệt?! Sao cháu cũng ở đây?” Ngô Mạn Nhu thân thiết đi qua, là một trận hỏi han ân cần, thiếu chút nữa không để cho người bên ngoài cho rằng các cô mới là mẹ con.

Lục Hoa Tàng cũng thu vài phần tức giận, bình thản nói: “Là Duyệt Duyệt à, cháu cũng tới thăm tiểu tử này sao? Đúng rồi, lần đầu cháu bảo Tinh Trầm gọi điện thoại cho chú,chú cũng không biết gần đây nó bận cái gì, cả ngày ngay cả gọi một cuộc điện thoại cũng không có.”

Cũng không biết gần đây nó bận cái gì……

Lục Tinh Trầm bận chuyện công ty.

Đồng Thanh Duyệt có một cái chớp mắt muốn nói rồi  lại thôi.

“Dạ, chỉ là gần đây cháu cũng không liên lạc được với anh ấy, hình như anh ấy đi nước ngoài công tác rồi ạ.”

Một câu, làm cho hai vợ chồng đồng thời ngẩn ra.

Phía bên kia người đại diện bị làm lơ trong một góc.

Tình huống gì đây?

Cha mẹ Lục Việt với biên kịch trong đoàn phim —— chuyện nhà?!

Người đại diện vội vàng hướng về phía Lục Việt ném tầm mắt thăm dò, nhưng mà lấy được chính là một xem thường thật lớn.

Rất nhanh, Lục Việt nhập dòng chữ trên điện thoại: Ngu ngốc, chưa nghe lời đồn trong đoàn phim à? Anh cho rằng Lục Tinh Trầm vì sao lại muốn tiếp nhận đoàn phim?

Hai hàng chữ ngắn ngủi, hoàn toàn đem người đại diện kích thích đến mước cả người cứng đờ, điên cuồng mồ hôi ra ngoài.

Lời đồn? Lục Tinh Trầm? Biên kịch nhỏ này quen biết với nhà họ Lục ……

Trong lúc ầm ầm, từ trên đỉnh đầu người đại diện rơi xuống một tiếng sét đánh giữa trời quang!

Giống như nhớ tới cái gì đó, Ngô Mạn Nhu bỗng nhiên quay đầu lại: “Đúng rồi, vừa rồi cậu nói muốn truy cứu trách nhiệm, truy cứu trách nhiệm ai? Cậu và Duyệt Duyệt có hiểu lầm gì sao? Đứa nhỏ này dưới mí mắt dì lớn lên, là đứa tre rất ngoan, nếu như có cái gì không tốt, trước tiên dì thay nó bối thường cho cậu không phải.”

Lục Việt lộ ra vài phần châm chọc, phảng phất đã sớm đoán được lời này.

Nhưng mà, người đại diện lại là như lâm vào đại địch, sợ hãi tới rồi cực hạn.

“Không có! Tuyệt đối không có! Cháu là……ý cháu là nói Lục Việt!” Nói xong, sau khi nhìn thần sắc Lục Hoa Tàng, lại cuống quít sửa miệng, “Không, không,cháu là…… Cháu đây……”

“Không phải anh còn có chuyện quan trọng muốn xử lý sao, anh đi trước đi, nơi này có chúng tôi nhìn là được.” Đồng Thanh Duyệt bật cười ra tiếng, giúp anh ta giải vây.

“Đúng đúng đúng đúng! Chú và dì hai người trò chuyện đi, cháu đi trước một bước, chờ sau khi có thời gian lại gặp!”

Một câu còn chưa nói xong, âm thanh đã bị bóng dáng đã chạy trối chết bỏ lại phía sau.

Tốc độ có thể so sánh với một vận động viên chạy nước rút.

Kế tiếp chính là Lục Hoa Tàng “Hỏi thăm” thông thường không nên với con trai nhà mình.

Ngô Mạn Nhu không được Lục Việt chào đón, từ đầu đến cuối đều an tĩnh ngồi ở một bên gọt táo, cho dù không ai ăn.

Ting ——

Điện thoại di động trong túi rung lên.

Đồng Thanh Duyệt lấy ra điện thoại ra, phát hiện là số lạ, đang chuẩn bị bám từ chối, khóe mắt bỗng nhiên thoáng nhìn thấy người một nhà “vui vẻ hòa thuận” này, quyết định vẫn là tìm cớ rời đi rồi nói sau.

“Chú và dì, cháu ra ngoài nghe điện thoại trước.”

“Hả? Được rồi, Duyệt Duyệt cháu rảnh thì tới ăn cơm nhé.”

“Vâng.”

Rời khỏi phòng bệnh và đi lên cầu thang để gián tiếp gọi điện thoại..

“Alo? Xin hỏi cô là Đồng tiểu thư sao?” Cuộc gọi vừa kết nối, bên trong liền truyền đến một thanh âm xa lạ.

Dãy số lạ, giọng nói của người đàn ông  xa lạ, lại là một câu xưng hô quen thuộc.

Đồng Thanh Duyệt gật gật đầu, nhẹ giọng hồi: “Là tôi.”

Người đàn ông xa lạ có chút nôn nóng nói: “Lục tiên sinh đang tìm cô, cô có thể đến bệnh viện tư nhân Hoàn Thành một chuyến không? Vì lý do đặc biệt, tình huống cụ thể cô đến là có thể biết.”

“Bệnh viện Hoàn Thành? Bây giờ tôi đang ở đây, các anh ở tầng mấy l?” Tim Đồng Thanh Duyệt đột nhiên đập nhanh hơn, trực giác nói cho cô biết, Lục Tinh Trầm nhất định gặp phải chuyện không tốt.

“Chúng tôi đang ở tầng 7, phòng VIP  701.”

Vừa dứt lời, cuộc gọi cũng dừng lại.

Đồng Thanh Duyệt quay đầu lại nhìn hòng bệnh của Lục Việt, mày nhíu lại, nhưng cũng không cần đi vào thông báo tin tức cho bọn họ.

Chợt, đi thẳng đến tầng bảy.

Nhân viên trông giữ tầng bảy dường như đã sớm nhận được thông báo, cho nên Đồng Thanh Duyệt một đường đi vào, thông suốt không bị cản trở.

Còn chưa kịp vào phòng bệnh, cửa hành lang liền truyền đến một trận tranh chấp.

“Tôi muốn a tỷ! Sao các ngươi lại ngăn cản tôi? Tránh ra!”

“Lục tiên sinh, chúng tôi đã thông báo cho Đồng tiểu thư rồi, ngài chờ một lát, cẩn thận vết thương trên người.”

“Thật chứ? Vậy khi nào chị ấy sẽ đến?”

“Rất nhanh.”

“…… Cậu gạt người! Lúc ấy ở bệnh viện kia ngươi cũng nói như vậy, tránh ra! Tôi muốn tự mình đi tìm chị ấy.”

Tiếng đối thoại rõ ràng lọt vào tai, Đồng Thanh Duyệt bước chân mạnh mẽ dừng lại.

Trước cửa phòng bệnh, hai vệ sĩ giơ tay ngăn chặn Lục Tinh Trầm khăng khăng muốn xông ra, vô cùng khó xử.

Một thân Lục Tinh Trầm mặc quần áo của bệnh viện, sắc mặt tái nhợt, trán và trên mặt thậm chí cả trên cổ đều là vết thương, tuy rằng đã bị băng bó quá, nhưng bộ dáng gầy gò của anh vẫn làm cho người ta đau lòng.

Bộ dạng âm u cố chấp, giờ phút này đã bị hồn nhiên vô tội thay thế.

Thấy một màn như vậy, mũi Đồng Thanh Duyệt không biết tại sao lại đau xót.

Lục Tinh Trầm bởi vì quá mức dùng sức giãy giụa, dẫn tới không ngừng ho ra tiếng, trong nháy mắt vệ sĩ cực kỳ khó xử.

“A Trầm, chị ở đây.”

“Chị?!”

Thoáng chốc, đôi mắt Lục Tinh Trầm sáng ngời, không chút do dự bước nhanh nhất để đi tới.

Ngay sau đó, Đồng Thanh Duyệt liền rơi vào cái ôm quen thuộc.

Lục Tinh Trầm rõ ràng cao hơn cô không ít, nhưng lúc này ôm, thật giống như cô đang ôm một đứa trẻ ngây thơ, khí tràng lạnh lẽo lúc trước còn sót lại trên người anh, dĩ nhiên biến mất không thấy.

Cách đó không xa đám vệ sĩ thở phào một hơi, cuối cùng có thể yên tĩnh một hồi……

Trong phòng bệnh.

Đồng Thanh Duyệt xoay người nhìn Lục Tinh Trầm cuối cùng cũng được trấn an, quay đầu lại lại nhìn về phía vệ sĩ, nhíu mày nói: “Cái gì gọi là trí nhớ có tổn thương? Rốt cuộc anh ấy gặp phải chuyện gì ở nước ngoài, vì sao chuyện này cần phải giữ bí mật với mọi người? A Trầm anh ấy nguyên bản đang có âm mưu gì.”

“Cái này……” Vệ sĩ khó xử, “Lục tiên sinh nói, hết thảy phải giữ bí mật.”

“Vậy các ngươi bây giờ cho tôi biết làm gì.”Ánh mắt Đồng Thanh Duyệt hơi trầm xuống.

Sự tình đã phát triển đến mức này, vậy mà còn muốn giấu giếm cô sao.

Vệ sĩ nghe vậy, rối rắm một lát, cuối cùng lắc đầu nói: “Cụ thể tôi không thể nói, nhưng trong lúc Lục tiên sinh đang hôn mê vẫn luôn gọi tên của cô, sau khi tỉnh lại cũng phải tìm cô, tôi nghĩ có cô ở bên cạnh ngài ấy, hẳn là có thể giấu diếm thuận lợi hơn.”

“Không có khả năng.” Đồng Thanh Duyệt trả lời không chút do dự, cô nói tiếp, “A Trầm là người lãnh đạo cao nhất của cả công ty, là con của chú dì, bên cạnh anh ấy có nhiều tai mắt đang nhìn chằm chằm như vậy, anh cảm thấy có thể giấu được bao lâu?”

Không đợi vệ sĩ nói chuyện, cô tiếp tục nói: “Nếu các ngươi có thể nói cho tôi biết nguyên nhân, có lẽ ta có thể nghĩ được cách.”

Lục Tinh Trầm gặp sự cố lớn như vậy, không phải nói dăm ba câu là có thể ngụy trang cho qua được.

Cho dù bên công ty anh ấy có thể không đi trong thời gian dài, Lục Hoa Tàng và Ngô Mạn Nhu bên kia thì sao?

Vẻn vẹn chỉ biến mất một đoạn thời gian, bọn họ đã hỏi tin tức của Lục Tinh Trầm.

Vệ sĩ dao động, trải qua vài lần sau khi tự hỏi, không khỏi hạ giọng nói: “Là bí mật của công ty, Lục tiên sinh đang chuẩn bị một chuyện liên quan đến tương lai của anh ấy, nhất định phải giấu diếm tất cả mọi người, kể cả cha mẹ. Người mà Lục tiên sinh bây giờ tin tưởng chỉ có Đồng tiểu thư, cho nên tôi hy vọng cô có thể giữ bí mật.”

Nói chẳng khác nào không nói.

Đồng Thanh Duyệt rất muốn chửi, bây giờ không phải là lúc rối rắm.

Cô nhìn Lục Tinh Trầm tràn đầy vô tội, vừa đau lòng vừa tò mò.

Rốt cuộc là ở hoàn cảnh nào, khiến cho anh không muốn tin tưởng bất luận kẻ nào, bao gồm cả cha mẹ nuôi của mình? Giống như đã sớm dự đoán, đem tất cả dự định nói trước cho vệ sĩ.

Bộ nhớ bị tổn thương ……

“Chị, sao mắt chị lại đỏ?”

Trên giường bệnh, Lục Tinh Trầm xốc lên chăn lên, mặc dù làm đau vết thương trên người, nhưng vẫn không dừng lại.

Hai người vệ sĩ thấy thế, ăn ý rời khỏi phòng bệnh.