Môi Anh Đào

Chương 14: LỤC VŨ KHÔNG LÀM MẤY CHUYỆN THÂN MẬT ĐÂU

Chẳng trách bọn họ kích động như vậy, thật sự lần đầu bọn họ thấy bộ dáng cẩn thận như vậy của Lục Vũ.
Tuy rằng chỉ mới quen biết nhau hai ba tháng thôi nhưng cũng tính là quen thuộc, điều gì cần biết cũng biết.
Ví như thái độ đối với Trang Nguyệt, bọn họ cũng có dự cảm.
Nhưng trước một màn này, có đánh chết bọn họ cũng không nghĩ tới.
Tất cả mọi người đều buồn bực, lúc này mới gặp mặt mấy lần, không phải anh thích như vậy chứ? Nhất kiến chung tình dễ dàng như vậy sao?
Mới vừa rồi trong phòng sao còn bảo không quen….Thái độ xoay chuyển nhanh như vậy chỉ có anh Vũ bọn họ mới có thể làm được.
Tần Thăng chậc chậc vài tiếng, nhìn Lục Vũ cõng Tô Khả Tây.
Hai người cầm một cái dù che mượnbên tiệm trà sữa, Tô Khả Tây nằm sấp trên lưng Lục Vũ, cầm dù rồi biến mất trong màn mưa.
“Anh Vũ của chúng ta động lòng rồi sao?” Có người lên tiếng đánh vỡ sự yên lặng.
Người bên cạnh phụ hoạ nói, “Khẳng định hai người có gian tình, chứ làm sao mà đối với người lạ như vậy được?”
“Đúng đúng, vừa rồi vừa đến tớ đã thấy không khí hai người này không thích hợp mà, đặc biệt là nữ sinh kia còn kéo cánh tay của anh Vũ nữa, thế mà cậu ấy cũng không tránh ra, câu nói kia khẳng định chính là ve vãn mắng yêu đây mà.”
“Vừa rồi ai mới trêu chọc Tần Thăng với cô ấy, mẹ nó, cậu chết chắc rồi.”
Bạn gái của mình mà bị ghép đôi với người khác, cái này chắc chắn không thể chịu nổi rồi.
Lâm Viễn Sinh bỗng chạm Tần Thăng, hề hề hỏi, “Có nhớ lúc trong phòng, anh Vũ nói câu năm phút không?”
“Nhớ rõ.” Tần Thăng nghĩ một chút, lúc đó cậu ta còn cảm thấy buồn bực, sao đột nhiên anh Vũ nói một câu không đầu không đuôi vậy nhỉ.
Lâm Viễn Sinh nhìn chằm chằm hướng hai người đi, “Tớ nhớ rõ ràng thời gian chị dâu nhỏ đi ra ngoài không nhiều không ít, vừa đúng năm phút.”
Mắt Tần Thăng trừng lớn, “Mẹ nó, không thể nào.”
Anh Vũ cũng thật sướng lắm mà vẫn còn bày đặt (*) đấy.
(*) nguyên văn là “muộn tao nam”: chỉ nam nhân bề ngoài lạnh lùng, khó tiếp cận nhưng nội tâm mãnh liệt như lửa.
Nữ sinh nào đi vệ sinh mà không mất vài phút, chị dâu đi ra ngoài mới năm phút đã nhớ rõ ràng, rành mạch rồi.
Nam sinh bên cạnh nghe bọn họ nói, còn lo suy đoán của chính mình, “Các cậu nói xem, ngày thường anh Vũ đối với nữ sinh không có biểu cảm gì, có phải do chị dâu rất lợi hại hay không?”
Tần Thăng liếc mắt một cái, “Khẳng định lợi hại rồi.”
Bằng không sao có thể trị anh Vũ  kiêu ngạo trở thành dễ bảo như vậy? Còn khom lưng cởi giày cho cô, lại còn dỗ dành như vậy nữa?
Bọn họ biết Lục Vũ lâu như vậy, đây lần đầu thấy cậu ấy miệng nói một đằng, lòng nghĩ một nẻo như vậy.
Thật sự có hơi tò mò.
Tô Khả Tây cuối cùng cũng được Lục Vụ đưa về nhà.
Cô cướp đôi giày trong tay Lục Vũ xong chạy về nhà, cũng không chú ý tới biểu cảm không nhịn được bật cười của anh.
Chỉ là lúc cô từ lầu hai nhìn xuống thì Lục Vũ đã rời khỏi.
Kì nghỉ Quốc Khánh ở Gia Thuỷ Tư Lập chỉ có ba ngày, cho nên lúc cô vào học lại thì Đường Nhân vẫn còn phải ở nhà kiểm điểm, cho đến một tuần sau mới được quay lại trường.
Kết quả vừa mới quay lại trường, lại gặp phải việc bị vu khống trong thi cử.
Tô Khả Tây thi xong môn tiếng anh mới ra khỏi phòng học, lúc nghe nói thì suýt chút nữa cười chết.
Trường cấp 3 Gia Thuỷ Tư Lập cơ bản đều biết Đường Nhân, lớn lên xinh đẹp, thành tích lại tốt, ngay cả phòng hiệu trưởng cũng có ảnh chụp của cô ấy.
Giám thị coi thi ngày hôm qua chắc chắn là mới tới.
Khu dạy học ở trường cấp 3 này hơi giống tứ hợp viện, sân sau cùng phòng thí nghiệm tạo thành tứ hợp viện, khu vực chính giữa là khu vực ra vào tự do, còn có bồn hoa lớn hình tròn đang có hoa hải đường nở rộ.
Bây giờ là tiết vật lý nên Đường Nhân đi sang lớp bên cạnh rắc thính.
Phòng thực nghiệm bên cạnh mới có một học sinh chuyển trường đến, tên là Lục Trì.
Cậu ấy khá đẹp trai, thân hình mảnh khảnh mang kính đen, nút trên cùng của áo sơ mi lúc nào cũng được cài cẩn thận không chút cẩu thả, còn không để ý đến chuyện bên ngoài, đi đâu cũng cầm theo quyển sách.
Ấn tượng của Tô Khả Tây đối với cậu ấy chỉ có thể hình dung bằng mấy từ.
Ít nói, đứng đắn, dễ ngại ngùng.
Còn có tật nói lắp nữa.
Tuy cô không rõ tại sao lại như vậy, nhưng có thể nói Đường Nhân chính đối với cậu ta vừa gặp đã yêu, thủ đoạn theo đuổi so với lúc trước cô theo đuổi Lục Vũ còn lợi hại hơn.
Buổi diễn thuyết sáng hôm nay còn trực tiếp thổ lộ với Lục Trì, Tô Khả Tây bên dưới nghe đến mặt đỏ tai hồng, nội tâm thì kích động đầy hóng hớt.
Bây giờ thì xách mông đi sang lớp bên cạnh luôn.
Trước kia Tô Khả Tây còn nghĩ Đường Nhân lợi hại như vậy, chắc phải có người nào lợi hại hơn đến quản thúc, nhưng ai mà ngờ cô ấy tự nhiên lại coi trọng một tên mọt sách chứ.
Là người mà quăng tám cái sào cũng không tới được.
Lục Vũ trước kia cũng như vậy.
Chỉ là tính tình còn kém hơn nhiều.
Khoảng thời gian này Đường Nhân không tới đi học nên không biết, nhưng cô cũng coi như hiểu biết, con người Lục Trì này ít nói, cực kỳ đứng đắn, cùng với Đường Nhân cá tính tiêu soái thì như là hai cực đối lập.
Tuy rằng cô không quá xem trọng, nhưng tóm lại vẫn ủng hộ.
Hơn nữa, cô còn cảm thấy nhìn Lục Trì hơi quen mắt.
Nhưng cẩn thận nghĩ thì lại không biết quen mắt chỗ nào.
Có lẽ bởi vì cậu ta cùng họ với Lục Vũ, nên cảm giác của Tô Khả Tây với cậu ta cũng không tệ lắm.
Chuông tan học vang lên, Đường Nhân chạy như cơn gió từ lớp thực nghiệm trở về.
“Cậu ấy vẫn luôn giả vờ đứng đắn, không chịu nói chuyện cùng tớ, trong lòng căn bản cũng không phải ý tứ đó, cậu xem.”
Trên eo cô ấy còn buộc đồng phục của Lục Trì.
Tô Khả Tây nghi ngờ cả nửa ngày, cởi ra áo ngoài liền thấy trên quần Đường Nhân dính chút vết máu, đành phải cho cậu ấy mượn khăn tay, “Không nghĩ tới nói lắp nhà cậu cũng săn sóc như vậy.”
Đường Nhân nhéo mặt cô, “Biểu cảm của cậu thoạt nhìn hơi đáng khinh đấy. Bị Lục Vũ nhìn thấy sẽ cười nhạo cho, nghe cậu nói thì tính cách cậu ấy thay đổi không ít nhỉ.”
Tô Khả Tây uể oải, “Đúng vậy.”
Đâu chỉ là không ít mà quả thực như biến dạng mới đúng.
Tuy rằng bộ dáng nào Tô Khả Tây cũng đều thích, nhưng cô vẫn không biết nguyên nhân không từ biệt mà chuyển trường của anh là gì.
Đường Nhân suy nghĩ rồi nói, “Cậu có thể tự hỏi cậu ấy xem.”
Tô Khả Tây lắc đầu, “Cậu ấy sẽ không nói với tớ đâu, trừ khi cậu ấy nguyện ý bằng không tớ không hỏi.”
Đường Nhân “hừ” một tiếng, “Đây cũng phải biết rằng, cho dù có chuyển trường thì cũng phải nói một tiếng, nhưng cậu ta một câu cũng chưa nói với cậu.”
Hai tiết sau vừa lúc là tiết trống nên Tô Khả Tây đi cửa hàng tiện lợi mua mấy món ăn vặt, thuận tiện mua băng vệ sinh giúp Đường Nhân.
Gia Thuỷ Tư Lập là trường học dân lập nội trú, cơ sở vật chất bên trong đều là tốt nhất trong mấy trường cấp 3.
Các trường trung học cơ sở và trung học phổ thông lên tới vài ngàn người nên không ra khỏi trường được mà chỉ có thể mua ở tiệm tiện lợi ở gần trường, đồ gì cũng có đầy đủ, đồ ăn vặt cũng nhiều nhưng mỗi ngày đều phải chen chúc mới vào được.
“Chị Tây Tây.”
Tô Khả Tây xách túi ra cửa thì bị người phía sau kêu lại.
Nữ sinh vui vẻ nhìn cô, “Chị Tây Tây, đây là của Văn Nguyệt hôm qua kêu em đưa cho chị cùng chị Nhân Nhân, nhưng em hôm qua không có thời gian.”
Cô ấy đưa qua một cái túi.
Tô Khả Tây nhận lấy, “Bên trong là gì? Văn Nguyệt đâu?”
“Hôm qua Văn Nguyệt bị bệnh nên đã đi cùng mẹ cậu ấy rồi, cậu ấy đưa túi này cho em trước, chắc cuối tuần mới đi học được.”
Tô Khả Tây cau mày, “Tự nhiên khi không lại bị bệnh?”
“Cái này em cũng không rõ, kì thi hôm qua em với cậu ấy không thi chung một trường.” Nữ sinh gãi đầu, “Chị Tây Tây, em về trước học đây.”
Đồ ăn vặt trong túi tuy đóng gói không đẹp, nhưng có thể nhìn ra rất dụng tâm.
Tô Khả Tây thở dài, tấm lòng cô bé Văn Nguyệt này đúng là tốt quá.
Cậu ấy là học sinh chuyển trường ban Xã hội, nói chuyện nhẹ nhàng, tính tình cũng rộng rãi, nhưng nhìn rất yếu đuối, bị bệnh cũng không có gì kì quái.
Tô Khả Tây quen biết cô ấy cũng là ngoài ý muốn.
Nhà Văn Nguyệt ngay bên cạnh Tam Trung, mẹ cậu ấy làm việc ở Nhị Trung, hơn nữa còn về trễ, bởi vì bị bệnh nên cậu ấy mới chuyển qua học ngoại trú.
Trùng hợp trong lúc cuối học kì cao nhất đi đưa đồ cho mẹ cô ấy.
Lưu manh của Nhị Trung cũng chả ít hơn so với Tam Trung, nhưng lại rất loạn, đi đi vào vào, thích nhất là gây chuyện thị phi mà Văn Nguyệt đã từng bị chặn đường một lần.
Cậu ấy lớn lên cũng thanh tú yên tĩnh yêu đuối, là một cô học trò rất ngoan nên rất dễ dàng kích động mấy đám lưu manh thêm cảm giác muốn chà đạp.
Vừa hay, Đường Nhân đi ngang qua nên cứu được cậu ấy.
Xong việc thì mấy người trường Nhị Trung lén đi báo cáo lại với trường Gia Thuỷ Tư Lập, may mà Đường Nhân chỉ bị cảnh cáo, nếu nghiêm trọng hơn nữa thì chắc bị cấm túc rồi.
Chỉ là từ sau đó, Văn Nguyệt thường xuyên đến tìm Đường Nhân nên cô cũng coi như quen biết.
Cậu ấy thích làm mấy món điểm tâm nhỏ, mỗi lần luôn làm nhiều hơn hai phần, tiết trống lại chạy đến đưa cho các cô ăn.
Tô Khả Tây trở lại phòng học, nói cho Đường Nhân nghe.
Đường Nhân ngồi thẳng, “Vậy thứ sáu đi xem sao.”
Tô Khả Tây gật đầu.
Cô lén để cái gương trên cuốn sách để soi, tóc dài phía sau cột thành đuôi ngựa thẳng tắp.
Tô Khả Tây xoay đầu, “Tiểu bảo bối Nhân Nhân, tớ muốn cắt tóc.”
Đường Nhân nhìn cô, “Cậu muốn Lục Vũ nữa sao?”
Tô Khả Tây cười lạnh một tiếng, như nghĩ tới cái gì, “Nếu cậu ấy dám ghét bỏ, vậy thì trực tiếp đánh một trận tơi bời là được.”
Ngày nghỉ thứ sáu, Tô Khả Tây đi đến tiệm cắt tóc.
Chờ đến khi cắt xong thì bên ngoài trời đã tối, cô sờ mái tóc ngắn đến vai của mình thì cảm thấy bản thân như biến thành người khác vậy.
Tô Khả Tây hỏi, “Đẹp không?”
Đường Nhân ôm mặt cô, nhìn trái nhìn phải, “Đẹp, cứ như tiên nữ vậy.”
“Tớ chính là thích người thành thật như cậu.” Tô Khả Tây rạo rực, “Đi thôi đi thôi, chúng ta đi thăm Văn Nguyệt.”
Tóc của cô lúc trước còn ngắn hơn bây giờ, nhưng từ lúc theo đuổi Lục Vũ, bị anh lạnh lùng dùng lý do không thích tóc ngắn mà từ chối thì cuối cùng mới quyết định nuôi dài.
Cô nuôi dài đã được một năm.
Kết quả anh đúng là rất tốt, mới bên nhau được một học kì mà đã không nói tiếng nói nào chuyển trường rồi, nếu không phải vô tình gặp thì chắc cô cũng không biết.
Ngay cổng Tam Trung vẫn là mấy tên côn đồ ngồi xổm hút thuốc.
Tô Khả Tây cùng Đường Nhân mắt nhìn thẳng mà đi qua.
Bởi vì thời gian học không giống nhau nên khi các cô đến cổng trường thì bên trong vừa vặn là âm thanh của tiết tự học buổi tối.
Đối diện trong trường có vài người đi ra, nói nói cười cười.
“…..Đêm nay không học tiết tự học buổi tối, dù sao anh Vũ cũng không có ở đây.” Tần Thăng nhai kẹo cap su, đột nhiên khựng lại: “Ấy, cậu nhìn xem kia có phải là chị dâu không?”
Nhìn vóc dáng đi qua thì rất giống, nhưng kiểu tóc nhìn thế nào cũng không giống.
Người bên cạnh đi theo nói: “Đúng vậy, tớ cảm thấy rất giống, bên cạnh cậu ấy có phải Đường Nhân không? Tớ gặp rồi.”
Hai người đều nói nhìn giống làm Lâm Viễn Sinh cũng đi qua nhìn, “Hình như vậy, nhưng mà lần này chắc không phải tới tìm anh Vũ rồi.”
Buổi chiều tan học không bao lâu thì Lục Vũ đã cùng một nam sinh đi ra ngoài, bây giờ còn chưa về, không biết tình huống như thế nào.
……
Tô Khả Tây cùng Đường Nhân vừa mới gõ cửa thì đã được mẹ Văn Nguyệt mời vào: “Lại đây ngồi, hai đứa tới ăn bưởi đi, Nguyệt Nguyệt vẫn còn ngủ.”
Bên Tam Trung này đều là nhà cũ, không lâu nữa sẽ bị phá bỏ và di dời, đến lúc đó tiền bồi thường cũng rất nhiều nên bọn họ sẽ không cảm thấy thiệt thòi.
Tính cách Văn Nguyệt dịu dàng, hoàn cảnh trong nhà cũng ấm áp.
Mẹ Văn Nguyệt cũng rất cảm kích với Đường Nhân.
Con gái bà nếu không gặp được cô ấy thì không biết chuyện gì xảy ra, còn liên luỵ Đường Nhân bị kỉ luật, may mắn Đường Nhân cũng không trách con bé.
Hai người vào phòng.
Văn Nguyệt bật TV lên rồi cầm điều khiển liên tục đổi đài, vẻ mặt đầy nhàm chán, khi nhìn thấy các cô vào thì mới lộ ra vui vẻ.
Đường Nhân bẻ một xớ bưởi rồi bỏ vào miệng của Văn Nguyệt.
Tô Khả Tây ngồi bên cạnh nhìn hướng ngoài cửa sổ bóng dáng học sinh đi trong trường học , “Mấy người này còn biết rõ đến lớp tự học sao, chị còn tưởng mỗi ngày đều cứ trong sân chơi chứ.”
Văn Nguyệt kinh ngạc, “Chị Tây Tây không biết đấy thôi, mấy tháng trước có học sinh mới chuyển đến Tam Trung tên là Lục Vũ, nên bây giờ bọn họ đã an tĩnh hơn rồi, cũng không dám đá đấm lung tung nữa.”
Gia Thuỷ Tư Lập được nghỉ thứ sáu nên buổi tối Văn Nguyệt đều ở trong phòng nhìn bên ngoài cửa sổ, thường xuyên thấy học sinh ở Tam Trung hết hút thuốc lại đánh nhau, nhìn rất loạn.
Hai tháng vừa rồi thì không còn thấy nữa, cho dù có thì cũng không dùng vũ khí nữa mà chỉ còn cãi nhau thôi.
Cậu ấy hứng thú, nhỏ giọng bát quái: “Lần trước em bò tới cửa sổ nhìn thấy có hai đám người vây trong sân đánh nhau, còn có côn sắt, em còn thấy có người cầm dao nữa.” Văn Nguyệt nhớ tới ngày đó thì sợ hãi không thôi.
Tô Khả Tây cũng chậc chậc vài tiếng, “Rồi sao nữa?”
“Sau đó có một người tới, vóc dáng cao cao, lớn lên rất đẹp. Cậu ta vừa tới thì hai đám đều ngừng, còn gọi một tiếng “Anh Vũ”, em có bạn thân ở Tam Trung nói cậu ấy tên là Lục Vũ, là lão đại của Tam Trung, mọi người ai cũng đều sợ cậu ấy.”
Văn Nguyệt nói xong còn hơi sợ hãi, lúc đó cậu ấy còn lấy điện thoạ ra định gọi xe cấp cứu nữa, không nghĩ tới cuối cùng Lục Vũ tới, thế là chả có  chuyện gì xảy ra cả.
Cậu ấy mím môi cười, bên miệng có hai lúm đồng tiền nhìn dịu dàng đáng yêu, “Em nghe nói cậu ấy chuyển đến Tam Trung cuối học kì 1, chưa đến một ngày thì trong ngăn bàn đã chất đầy thư tình với đồ ăn rồi, còn là đếm không hết nữa đấy.”
Tuy rằng tính tình cậu ấy yếu đuối, nhưng tính hóng hớt thì không hề thua kém.
Văn Nguyệt ngồi thẳng, thò qua nói: “Nhưng, hôm qua lúc em về cùng mẹ thì có nghe thấy hai nữ sinh đang nói chuyện, Lục Vũ hình như đang yêu đấy ạ.”
Tô Khả Tây không nói chuyện, nhưng đôi mắt sáng lấp lanh.
“Nghe mấy người đó nói thì không phải là người của Tam Trung.” Văn Nguyệt suy nghĩ, “Hình như mấy cậu ấy rất bực, còn muốn tìm ra đó là người nào.”
Đường Nhân liếc nhìn Tô Khả Tây: “Tìm được hay không thì sao?”
Văn Nguyệt nói, “Em nghe nói Lục Vũ chán ghét nữ sinh lắm, còn không thèm trả lời nữa, cũng không biết ai yêu đương với cậu ấy đây.”
Việc này xem như là bí mật công khai của Tam Trung.
Cậu ấy tò mò suy đoán: “Chị Tây Tây, chị Nhân Nhân, các chị nói hai người đó lúc yêu nhau đều ngồi im không nói gì sao? Cả ngày đều im lặng hả?”
Khoé mắt của Tô Khả Tây hơi giật.
Văn Nguyệt đỏ mặt, nhỏ giọng nói, “Em nghe hai nữ sinh kia nói, các cậu ấy cảm thấy Lục Vũ sẽ không làm mấy chuyện thân mật đâu… Tò mò thật, không biết có đúng hay không.”