Miên ngồi vào xe, thắt dây an toàn, vẻ mặt lộ rõ phiền muộn, đợi người kia ngồi vào vị trí xong chính thức sụp đổ tinh thần ôm tay “ăn vạ”.
“Sao tự dưng anh lại lên, sao tự dưng anh lại vào, sao tự dưng anh lại nói ra. Huhuhu. Em làm sao sống nổi với đồng nghiệp trong tòa soạn thời gian sắp tới bây giờ.”
Vuốt tóc Miên, Quân cười “Thôi ngoan đừng làm trò nữa, trước sau gì người ta cũng biết thôi mà. Với lại tòa soạn các em ngược đời, có nhiều đồng nghiệp nam đến như vậy. Anh chỉ là một công đôi việc thôi. Hơn nữa…” – Anh nhéo nhéo má cô – “Trước giờ có bao giờ em quan tâm đến người khác nghĩ gì đâu.”
“Ai bảo em không quan tâm?” – Miên ngờ vực, sao anh chắc chắn như vậy.
“Tầm năm ngoái, trong nhà hàng mình ăn đợt dã ngoại ở Ba Vì, lúc em bị buộc phải ngồi bên cạnh anh, dưới sức ép của bao nhiêu con mắt như vậy anh để ý em vẫn điềm nhiên như không.”
“Anh thấy em điềm nhiên lắm hả?”
“Ừ.”
“Giả vờ cả đấy.” – Miên híp mắt cười, thật sự là cô chỉ cố thể hiện mình bình tâm vậy thôi chứ thực ra run lắm.
Xoa xoa tóc Miên, Quân khen ngợi “Dù vậy anh vẫn ghi nhận nỗ lực của em.”
Miên cào cào tóc, nhăn môt tiếng “Anh cố tính làm xù tóc em.”
Quân bật cười, cũng biết cằn nhằn rồi cơ đấy. Tự nhiên trong đầu nghĩ tới một chuyện, anh nhìn phía trước, bàn tay vẫn nắm chặt lấy tay Miên:
“Miên!”
“Dạ?”
“Em có quen ai ở DSC Company không?”
DSC Company? Miên lắc đầu “Dạ em không. Mà sao hả anh?”
“Không có gì. Đi thôi.”
Xe dừng trước tiệm áo cưới mà hai mẹ chỉ định. Toàn bộ buổi thử đồ như một mini show thời trang do hai mẹ đạo diễn, chụp ảnh rồi bình luận các kiểu, Miên và anh chỉ có thử, thử và thử. Nhiệm vụ khó khăn sau cùng là chọn những tấm đẹp nhất cũng để phần hai mẹ luôn, Miên khá dễ tính trong chuyện này, tiêu chí của cô chỉ bao gồm đơn giản, đơn giản và đơn giản nên rất nhanh lựa chọn được đồ ưng ý, anh thì lại càng dễ dàng hơn. Các phân mục còn lại tiếp tục để hai mẹ bàn bạc lo liệu. Mọi thứ đều diễn ra suôn sẻ và thuận lợi ngoài mong đợi, đến những chi tiết nhỏ dễ gây cãi nhau đại loại nên chọn loại rượu vang nào, nên chọn mẫu thiệp mời ra sao, sử dụng loại giấy cao cấp nào,… mà cô đọc được trong các tạp chí cũng không hề xảy ra. Nếu không phải ngày nào cũng được hai mẹ kéo đi khắp nơi thì Miên thật sự mơ hồ có đúng thật là mình sắp lấy chồng không.
“Hai con muốn đi đâu chụp ảnh cưới? Muốn trong nước hay ngoài nước? Mà cả hai tỏ vẻ quan tâm tới đám cưới chút hộ mẹ với, làm như cưới mẹ vậy đó.”
Miên cười khổ, cô chỉ muốn giản tiện thôi, cũng chẳng cần đi nước ngoài, nhìn sang xem ý anh thế nào, nhưng có vẻ anh không nghe thấy mọi người đang nói gì.
“Quân, con có nghe mẹ nói gì không đấy?”
“Con thế nào cũng được cả. Chỉ xem sức khỏe với lịch làm việc của Miên thế nào thôi.”
Nói ý kiến của mình với hai mẹ, trao đổi một lúc chuyện chọn studio và ngày chụp, công việc chuẩn bị được hai mẹ thông báo là đã ổn ổn rồi nhưng Miên không còn cảm thấy háo hức mong chờ như ban đầu nữa, mọi sự chú ý của cô hiện giờ đều để trên người anh, hôm nay anh cứ lạ lạ.
Về nhà việc đầu tiên Miên làm là tìm kiếm thông tin về DSC Company. DSC Company là công ty chuyên về mảng đồ ăn nhanh, quy mô tương đối có nhiều cơ sở trong nội thành Hà Nội tuy nhiên dạo gần đây dính phải vụ lùm xùm liên quan đến việc một loạt khách hàng phát hiện thành phần đồ ăn bị mốc nhưng lại không xử lí tốt về mặt truyền thông nên giá cổ phiếu công ty bị sụt giảm mạnh. Bên lề đang có thông tin Miaow sẽ mua lại DSC Company.
Miên tắt máy tính. DSC Company có liên quan gì đến việc anh mất tập trung hôm nay và nó có liên quan gì đến cô?
Mình xin phép được spoil một đoạn ngắn trong phần được đăng vào tối nay. p:
Điện thoại rung liên hồi báo có cuộc gọi tới. Miên nhìn qua, là số lạ, lưỡng lự một lúc cô quyết định nhận máy.
“A lô?”
“Lâu lắm mới được nghe giọng em.”
Miên cắn môi, kiềm chế cảm giác sợ hãi đang lan tràn giác quan.
“Sao em không nói gì hả Miên?”
“Bằng cách nào anh có số điện thoại của tôi?”
Đầu dây bên kia bật cười, giọng nói vẫn trầm thấp như ngày nào “Không chỉ có số của em thôi đâu, em nhìn xuống đây đi.”
Cô chậm rãi vén rèm cửa sổ, giây phút trông thấy người kia đang ngẩng đầu lên vẫy tay với mình, Miên cảm giác như vừa bị ai siết chặt một cái.
“Anh về đi. Giữa tôi và anh không có gì để nói với nhau nữa cả.”
“Em xuống dưới nhà một lúc, anh cần nói chuyện với em. Nếu em không xuống, anh cứ đứng đây, lỡ ai thấy… thì cũng không hay lắm đâu.”
Miên vô thức nắm chặt điện thoại, lạnh nhạt “Có gì muốn nói thì anh nói luôn đi.”
Đầu dây bên kia chỉ còn tiếng “tút… tút” thông báo cuộc gọi đã bị ngắt kết nối. Miên khoác áo lặng lẽ đi xuống dưới nhà, trong thâm tâm luôn nhắc nhở bản thân phải tỉnh táo và mạnh mẽ nhưng lúc mở cửa bàn tay vẫn không kiềm được run rẩy.