Mộc Miên

Chương 6-2

Trước khi tàu dừng, Miên gọi điện trước cho ba nên vừa lếch thếch kéo đồ ra ngoài cửa đã thấy ba đứng ở đó đợi sẵn. Nhác thấy con gái túi to túi nhỏ đủ thứ đồ lại va li ba lô các kiểu, ba không nhịn được nhìn Miên lên xuống mấy lần rồi nghiêm túc:

“Con tính dọn nhà ngoài đó về đây đấy hả?”

Miên nhăn mũi cười trừ đưa va li cho ba rồi lên xe về nhà.

Ba đưa chìa khóa cho Miên mở cửa, bảo Miên nhanh lên cất đồ rồi xuống ăn sáng không nguội. Miên mở cửa vào nhà, rón rén xách va li lên tầng trên, thấy vậy ba cười:

“Mẹ con đi chợ từ sớm rồi, em nó cũng đi học rồi, nhà không có ai, còn cứ đi thoải mái.”

Miên lè lưỡi cười, leo một mạch lên phòng, đặt đồ tử tế xong xuôi rồi thở hồng hộc. Mẹ bảo chuyển phòng cô lên tầng ba để cô đi đi lại lại cho khỏe người, còn em phải gần ba mẹ để ba mẹ còn tiện kèm cặp nên chuyển xuống phòng tầng hai. Miên mặc dù không đồng ý nhưng nước mắt chan cơm gật đầu, một năm chẳng về được mấy lần, có tham luyến cái phòng của mình đi thế nào đi chăng nữa cũng đuối lí.

Cô thay đồ rửa mặt cho tỉnh táo rồi xuống ăn sáng, kết thúc chuyến đi dài tám tiếng bằng giấc ngủ không mộng mị trên chiếc giường êm như nhung của mình. Trước khi nhắm mắt vẫn còn tham lam hít một hơi thật sâu, cảm thán “Ở nhà thật tốt”.

*

Công việc chính của Miên từ lúc về là nấu ăn dọn dẹp dọn dẹp nấu ăn, tháp tùng mẹ đi mua sắm đồ trang trí nhà cửa dịp Tết, học thêm món này món nọ món lọ món chai.

Hôm nay trong lúc cô làm món thịt “lung tung” theo cách chế biến của mẹ, đang thời khắc đầy nguy hiểm, dầu trong chảo bắn tóe tung ra ngoài chợt Miên nghe thấy mẹ nói:

“Chiều mẹ dạy con cắm hoa với gọt quả nhá Miên.”

Miên mở to mắt như sợ nghe lầm, vì mải bần thần nên bị dầu bắn vào tay, vẫn không quên quay ra sau hỏi mẹ: “Học làm gì ạ?”

“Ơ cái con bé này, 23 tuổi rồi, cắm hoa không biết gọt hoa quả không biết, mẹ không dạy để sau này chị về nhà chồng người ta cười mẹ chết à?”

Mặt Miên méo xẹo, miệng lẩm bẩm “Con còn trẻ mà, còn muốn ở với ba mẹ lâu thật lâu mà, chưa gì mẹ đã manh nha ý định đuổi con đi rồi.”

“Con gái trong nhà như bom nổ chậm. Mẹ cũng là suy nghĩ cho con thôi, sớm ổn định công việc gia đình đi cho ba mẹ bớt lo. Mà mẹ hỏi thật, con với thằng bé trẻ tuổi phong độ trong ‘truyền thuyết’ kia không có gì thật hả?”

Miên đổ thịt ra đĩa, vẻ mặt không mấy bận tâm.

“Dạ hơi có một chút chút.”

“Hơi có một chút chút? Con thích cậu ta hả?”

Miên không nghĩ ngợi gì mà gật đầu.

“Cậu ta có thích con không?”

“Con cũng không biết.”

“Sao lại không biết? Thế nó có chủ động nhắn tin gọi điện cho con không? Có rủ con đi chơi đi xem phim hay đi ăn gì không?”

“Thỉnh thoảng có chủ động nhắn tin nhưng vì anh có việc, còn chuyện rủ đi ăn thì dì An mời nên anh chỉ chuyển lời thôi ạ.”

Miên sắp đồ ăn ra bàn lấy bát đũa rồi rút điện nồi cơm, chợt cảm giác không khí phía sau cứ quánh lại khó hiểu, bèn quay nhìn mẹ, thấy mẹ cũng đang nhìn cô chằm chằm.

“Mẹ, sao thế ạ?”

“Chuyện của mình mà chị nói cứ như chuyện người dưng.”

“Biết làm sao được ạ. Chuyện tình cảm nhạt nhẽo của con gái mẹ chỉ có vậy mà thôi.” – Miên giả vờ sầu não.

“Chỉ lo chuyện thiên hạ là rành. Chuyện tình cảm trên lý thuyết thì mình nên để con trai chủ động mà thấy nó tốt quá thì chủ động tiến tới đi, không lại lỡ cơ hội.” – Mẹ đưa cho cô một trái táo xanh.

Miên nhận lấy, khóe môi cong cong: “À à, mẹ lại còn dạy con gái mẹ chủ động cầm cưa, chủ động bày tỏ tình cảm.”

Mẹ mắng: “Bậy, mẹ bày chị thế bao giờ, mẹ chỉ bảo chị chủ động một tí, còn chị phải làm thế nào để người ta chờ không được nói thích chị chứ.”

Miên mắt tròn xoe: “Mẹ có cách nào hay chỉ con đi.”

Đang giai đoạn nước sôi lửa bỏng thì ba với em từ ngoài phòng khách vào, Miên thấy mẹ buông một câu khiến toàn thân cô đông cứng:

“Chuyện hạnh phúc của chị chứ có phải của mẹ đâu mà mẹ phải chỉ.”

Miên gật gật nghĩ thầm “Mẹ, mẹ là số một rồi, cấm có ai số hai được”.

Cứ nghĩ mẹ nói chơi không ngờ mẹ nói thật, buổi chiều ngày hôm đấy mẹ dẫn cô đi siêu thị mua về ba cân táo, gọt mẫu cho cô một quả rồi yêu cầu Miên gọt hết số táo còn lại, bổ ra ngay ngắn, dùng giấy bọc thực phẩm bọc kín từng đĩa một, bỏ ngăn mát tủ lạnh, đến lúc khách đến chơi thì mang ra tiếp khách.

Miên âm thầm rơi nước mắt, trầy trật mãi mới gọt xong một cân, tệ nhất chính là vỏ đứt đoạn vụn mẩu đến đáng thương so với những vòng vỏ mẹ gọt ra thì là một trời một vực. Mẹ nhìn cô thở dài, ánh mắt bất lực “hận rèn sắt không thành thép”:

“Từ hôm nay ngày nào con cũng phải đi siêu thị mua hoa quả, chọn các loại quả bắt buộc phải gọt vỏ mới có thể ăn tập gọt cho mẹ.”

“Lỡ gọt đứt tay thì sao ạ?” – Mặt Miên thoáng tái mét, tự nghĩ mình nấu ăn cũng không đến nỗi nào sao đến cái trò bổ gọt này lại tệ như vậy.

Mẹ nhìn nhìn đống vỏ rồi lại nhìn nhìn cô, cuối cùng lạnh lùng: “Đứt tay thì băng lại.”

Miên nghe thấy tiếng lòng rơi vỡ, loảng xoảng loảng xoảng. Mẹ đã kiên quyết như vậy cô không thể không làm theo.

Kết quả thu được sau mấy ngày gọt hoa quả liên tục dưới sự giám sát của mẹ chính là bốn ngón tay phải dùng băng y tế và một mớ hỗn độn vỏ hoa quả không thành hình.

Mấy điều đó chưa là gì so với việc chiều mùng một Tết, khi cô vẫn đang miệt mài thực hiện công việc rèn mình vĩ đại trên thì nhà có khách. Khách vừa vào nhà không khí xung quanh cô lập tức liền thay đổi một trăm tám mươi độ. Miên vẫn kiên trì công việc gọt hoa quả kiên quyết không ra ngoài, nhưng tần suất hai bà mẹ nhắc đến tên cô ngày một dày, Miên muốn làm ngơ mà chỉ thấy bất lực, cưỡng không nổi tò mò bèn rời phòng ăn đi nhanh ra phòng khách chào hỏi, mắt thấy dì An và người bên cạnh, mí mắt lại khẽ giật giật vài cái.

“Con chào dì.”

“Chào con.” – Dì An cười tươi ôm cô, Miên tuy không quen lắm nhưng cũng phối hợp ôm lại.

Đến lúc dì buông Miên ra cô mới có thể chào anh. Người phía trước nhìn cô bằng ánh mắt ôn hòa, khẽ gật đầu, giọng vẫn ấm áp như cũ “Chào em”.

Chỉ khi nghe thấy tiếng anh, Miên mới nhận thực rõ mình đã mong nhớ giọng nói này tới vậy. Từ lần cuối gặp anh đến giờ hai người không liên lạc với nhau thêm lần nào.

“Miên vào nhà lấy hoa quả ra đi con.” – Mẹ hích nhẹ tay cô, trong mắt là tầng tầng ý vị “Con định ăn tươi nuốt sống con nhà người ta à?”

Miên biết mình vừa thất thần nhanh nhẹn hiểu ý đi vào trong lấy hoa quả. Lúc bưng đồ ra bố cục chỗ ngồi đã định, hai mẹ ngồi phía trước nhường lại ghế bên cạnh anh ở phía đối diện cho cô. Miên ngồi xuống ghế có nệm êm mà có cảm tưởng như ngồi phải gai.

Cuộc nói chuyện đầu tiên của cả bốn người tự nhiên và dễ chịu hơn so với cô tưởng, đáng ngạc nhiên chính là bình thường mẹ rất hay mang cô ra “dìm” lên “dìm” xuống hôm nay lại không thấy gì, hơn vậy còn giúp cô khai thác rất nhiều chuyện hồi bé của anh từ dì An. Mắt thấy mặt anh hơi đổi sắc, Miên che miệng, khóe môi không kìm được cong lên.

Miên đứng dậy rót thêm trà vào cốc cho từng người, dường như lúc này mới để ý, dì An nhìn tay cô:

“Tay con bị làm sao thế Miên?”

Miên xấu hổ, cười ngượng: “Do con sơ ý thôi ạ.”

“Lần sau con nhớ cẩn thận nhé! Tay băng cả bốn ngón thế kia mẹ Ngân có bắt con nấu cơm không?”

Mẹ cô nghe thấy vậy cười tươi: “Thích nấu ăn như nó chỉ sợ người khác không cho mình nấu cơm thôi, em đừng dùng từ ‘bắt’ mà tội chị.”

Dì An gật đầu hài lòng “Nhà nào có được con dâu như bé Miên thì đúng là phúc của nhà đấy”, khi không ánh mắt lại rơi xuống chỗ ngồi của cô và anh.

Miên cười trừ “Con vụng lắm dì ạ”, vừa ngồi lại xuống ghế thì điện thoại rung, tin nhắn mới đến chỉ vỏn vẹn “Vì gọt hoa quả đấy hả?” Miên hiểu ý anh, vừa ngượng lại vừa ngại khẽ lẩm bẩm “Trời ạ, sao anh ấy biết được?”

Nói chuyện tới tận tầm chiều muộn dì An mới quyến luyến nắm chặt tay mẹ Miên, ánh mắt tình cảm nhắc đi nhắc lại nói chuyện chưa đủ đã phải ra về nhưng lại kiên quyết từ chối lúc mẹ cô bảo hai người ở lại ăn cơm.

Mãi tới khi dì và anh rời đi, Miên mới thấy tim mình đập đúng nhịp trở lại, tâm trạng như cũ phẳng lặng.

“Vì sao con lại thích cậu ta?” – Mẹ đóng cửa, nhìn cô.

“Con nhìn thấy anh ấy ôm mèo.” – Lời Miên bật ra như phản xạ.

Mẹ chống cằm “Chỉ có vậy?”

Miên lắc đầu “Con không thể nói cụ thể được con thích anh ấy ở điểm nào, con chỉ biết từng lời nói hành động cử chỉ của anh ấy đều khiến con vừa ý.”

Mẹ gật đầu: “Nếu phù hợp thì đừng bỏ lỡ.”

“Con chỉ lờ mờ thấy anh ấy cũng có một ít cảm giác với con nhưng là cảm giác gì con cũng không rõ. Vì không biết rõ nên con cũng không vội cứ để mọi chuyện thuận theo tự nhiên mẹ ạ.”

Thấy mẹ vẫn cứ nhìn mình bằng ánh mắt kì lạ, Miên có chút ngờ vực: “Mẹ thấy anh ấy thế nào ạ?”

“Trầm tĩnh, chững chạc, tính tình hơi khó lường một chút nhưng cũng được.”

Trong đầu Miên gõ nhẹ mấy tiếng tong tong, cảm giác lạnh người chạy dọc sống lưng rồi mất hút.

“Sao mặt con tái mét vậy? Hôm nay không có việc gì nữa đâu, lên phòng nghỉ ngơi đi, để đấy mẹ nấu cơm cho.” – Nói rồi mẹ đi vào bếp. Miên cố chấp đi theo mẹ, kết quả không cần phải nói cũng biết bị mẹ đuổi ra ngoài.

Miên lên phòng đóng kín cửa, ngồi ở góc làm việc nhìn xuống dưới. Cô biết mình có tình cảm với anh, biết mình thích anh, biết mình nhớ nhung tham luyến giọng nói của anh nhưng vẫn nỗ lực ghim chặt nó lại. Miên vốn không mấy để ý chuyện con gái phải tỏ tình trước hay con trai tỏ tình trước, cũng không phiền việc thích ai đó thì nên chủ động một chút, chỉ là thái độ của anh lúc gần lúc xa, tay anh lúc chặt lúc lỏng, lúc buông dây lúc kéo dây, lúc thể hiện anh cũng có tình cảm với cô lúc lạnh nhạt như chẳng hề mảy may rung động, đối với típ người thích chơi trò đuổi bắt như vậy Miên không muốn đặt nặng quá nhiều tâm tư. Vì với cô, chuyện tình cảm trước sau đều không phải là trò chơi dù dưới bất kì hình thức nào cách thức và chủ ý của đối phương ra sao.