Khi đã khôi phục lại trạng thái bình thường, Miên nhanh chóng trở lại với công việc, xử lý tất cả những thứ tồn đọng trong cả tuần qua, liên hệ với nhân vật cần phỏng vấn, gửi bài, kiểm tra mail, trả lời tin nhắn trang cá nhân. Cố gắng hết sức có thể giải quyết các vấn đề nảy sinh bằng tốc độ ánh sáng.
Dưới nhà có chuông cửa, Miên nghĩ là anh tới nhưng hình như không đúng lắm, anh bảo sau khi hoãn thời gian tổ chức thì đã bị dì An giận và bây giờ mọi khâu liên hệ chuẩn bị anh đều phải đứng ra làm nên rất bận, thậm chí Miên cũng phải tự liên hệ để in thiệp mời. Vậy là ai? Hùng? Miên cắn răng, vén một góc nhỏ tấm rèm nơi cửa sổ nhìn xuống dưới.
Cô theo mẹ vào nha, xách hộ túi của mẹ đặt lên bàn phòng khách. Trân trân mắt nhìn mũi, mũi hướng chân. Không dám nhúc nhích.
“Ngồi xuống đi.”
Đợi Miên ngồi ngay ngắn trước mặt mẹ mới lại lên tiếng.
“Mẹ biết chắc chắn là có chuyện bằng không không đời nào Quân lại lùi đám cưới. Ba mẹ chờ đợi con nói cho ba mẹ biết đó là chuyện gì nhưng con lại chạy trốn một cách vô trách nhiệm. Giờ mẹ ở đây là để lắng nghe con. Mẹ cần được biết chuyện gì đã và đang xảy ra.”
Miên đan chéo tay, bị những lời vạch trần của mẹ làm cho rối bời. Cô hít một hơi sâu không nhìn mẹ, kể lại một mạch toàn bộ chuyện ngày cũ.
Cô nói xong rồi nhưng mẹ vẫn im lặng. Từ trong ánh mắt mẹ, cô nhìn thấy được sự bàng hoàng xen lẫn thất vọng. Bầu không khí căng cứng và ngột ngạt. Miên xin phép mẹ đứng dậy đi rót nước, trong lòng chỉ mong có thể làm mọi thứ giãn ra, chí ít đứng thế này mãi nữa.
“Con chia tay Quân đi.”
Choang…
Cốc nước trên tay Miên rơi vỡ, vang một tiếng như muốn xé toạc không gian yên tĩnh.
“Cả hai không đến được với nhau đâu.”
Miên nhìn đăm những mảnh vỡ ngổn ngang dưới chân mình, trong đầu phút chốc trống rỗng.
Mẹ cô thấy con gái đứng im như phỗng, vẻ mặt mất hồn mất vía làm sao không xót con được. Chính bà cũng cảm thấy chao đảo, trời ơi, sao con mình có thể dại dột làm ra loại chuyện như thế.
“Mẹ, vì sao? Con không muốn chia tay. Anh đã nói chuyện đấy không ảnh hưởng gì cả. Dì An, về phần dì An con sẽ tìm cách nói với dì. Con thật sự không muốn chia tay.”
“Mẹ biết tính của mẹ Quân, không đời nào An sẽ chấp chấp nhận loại chuyện thế này xảy ra trong gia đình mình đâu con. Con dứt khoát một lần đi, bây giờ mẹ biết sẽ rất đau khổ nhưng còn hơn sau này mỗi ngày mỗi tháng mỗi năm con đều phải sống trong dày vò kì thị.”
Miên ôm lấy tay mẹ, nước mắt đã ngấp nghé mi, trong tuyệt vọng cô nghe thấy tiếng mình khàn đi “Con sẽ có cách để dì chấp nhận cuộc hôn nhân này kể cả khi mọi thứ đã vỡ lở. Con có cách mà mẹ. Mẹ tin con đi. Chia tay? Con thật sự… làm không được. Chỉ cần anh ấy chấp nhận, con vững tin con sẽ không phải khổ.”
“Hôn nhân không phải chuyện của hai người, là chuyện của hai gia đình con có hiểu không? Con ơi con còn dại lắm. Bây giờ Quân có thể cùng phía với con, ủng hộ con, nói rằng những thứ này vĩnh viễn không ảnh hưởng gì cả nhưng sau này, sau này con có dám khẳng định nó sẽ không mang chuyện quá khứ của con ra để dày vò con không, khi mà công việc gia đình tất tần tật mọi thứ sẽ đè nặng lên đôi vai nó. Đến lúc đó con có chịu đựng được không?”
“Chẳng lẽ chỉ vì vậy con không có quyền được hạnh phúc sao mẹ. Chỉ bằng mấy tấm ảnh đó lại có thể nói lên nhân cách và con người con, định đoạt mọi thứ của con?”
Mẹ cô buồn khổ ôm lấy con gái cũng không kìm được nước mắt, “con dại cái mang”, giờ Miên như thế này bà cũng không biết phải làm thế nào.
Hai mẹ con cứ ôm nhau như vậy không biết qua bao lâu…
“Con đăng ký học thạc sỹ đi, ba mẹ sẽ cố gắng thu xếp cho con đi, ở bên đó tư tưởng rộng mở, người ta sẽ không để ý tới những thứ này. Con hãy đi đi rồi tìm hạnh phúc mới. Dứt khoát ngay từ lúc này đi Miên, ba mẹ cũng không muốn khiến con phải đau khổ, nhưng cái mẹ nhìn thấy còn kinh khủng hơn cả những việc như thế này con ơi.”
“Mẹ, con biết mẹ lo cho con. Nhưng con quyết định rồi. Chỉ một lần này thôi. Mọi hậu quả sau này con sẽ chịu. Mẹ tin tưởng con được không? Con sẽ xử lí ổn thỏa mọi chuyện.”
“Cho phép con được ích kỉ một lần được không mẹ? Chỉ một lần này thôi.”
Nghe được cả sự tuyệt vọng trong giọng nói của con gái, nén tiếng thở dài, mẹ cô cũng chỉ có thể miễn cưỡng đồng ý.
“Thôi được, mẹ sẽ tôn trọng lựa chọn của con.”
Mẹ bằng này tuổi vẫn phải lo lắng, tất tả vì cô, Miên thật sự cảm thấy có lỗi. Cắn chặt môi tự nhủ con đường này bản thân đã chọn, Miên sẽ không hối hận, giống như anh, không cần biết tương lai thế nào chỉ cần biết hiện tại mình chắc chắn.