-“Chúng ta xong việc rồi! Lấy tiền thưởng rồi đi thôi!”- Tôi đặt bát cháo xuống bàn rồi đứng dậy.
Thiệt tình mệt mỏi thật chứ. Giải quyết xong Hỏa quốc bọn tôi phải chờ Lôi quốc “dọn dẹp” lại đất nước sau trận chiến mới nhận được thưởng. Thế nên là, đương nhiên rồi, bọn tôi phải thuê trọ ở lại mấy ngày và ngày nào cũng nhìn cái bản mặt đưa đám của thằng Alen khiến tôi phát mệt.
-Các cậu đi đi! Mình rời nhóm. –Alen phát biểu một câu làm tụi tôi đứng hình.
Thằng khỉ này, lại bị gì nữa vậy? Sao nó thích gây rắc rối vậy trời?
-Thì… mình sẽ ở lại đây giúp đỡ vương quốc mình. –Nó lắp bắp cố gắng bịa một cái lý do.
Haizz! Cái tên này, cậu có biết là cậu nói dối tệ lắm không Alen? Tôi khó chịu khoanh tay đứng dựa vào cột nhà đầy tức tối.
-Nào nào, mấy người lập nhóm cho đã rồi vậy á hả? –Phương cũng tỏ ra khó chịu thấy rõ.
-Lục quái mà thiếu một người thì còn gì là Lục quái nữa? Dun nói gì với cậu ta đi chứ?- Miran đẩy sang tôi.
im lặng
Tôi cũng chẳng buồn nói nữa vì tôi biết lý do chắc chắn là do tôi rồi. Nó liếc nhìn tôi một cái rồi cúi gằm mặt xuống đất là tôi hiểu rồi. Không khí bỗng chốc trầm xuống chẳng ai nói ai lời nào.
-Mọi người chờ mình xíu để mình nhắn đức vua đưa tiền thưởng nhé. –Nó nói rồi kéo ghế đứng dậy.
-“Đứng lại” –Tôi nổi nóng.
-Làm sao? – Lần này nó tỏ thái độ thấy rõ với tôi.
-“Lý do?” –Tôi khó chịu.
-Cậu còn dám hỏi sao? –Nó nhếch môi.
-“Được rồi! Từ giờ chúng ta sẽ là Ngũ quái. Lục quái chính thức tan ra.”- Tôi bực dọc tuyên bố rồi bỏ ra ngoài.
-Khoan đã Dun!!!!! – Elena gọi với.
Tôi không quan tâm đóng cửa cái rầm rồi bước ra ngoài. Đồ con nít! Có tí chuyện đã bỏ cuộc. Thằng quỷ đấy bao giờ mới chịu trưởng thành đây? Nó phải biết ngoài chiến trường phải có người hy sinh chứ? Nếu không muốn như vậy thì từ đầu đừng có nhờ tôi giúp nữa. Nó muốn cô ta chết hay người chết là Lôi quốc? Nếu không dẹp bỏ được cái suy nghĩ trẻ con đó đi thì nhóm tôi cũng không cần người như nó nữa…….
………….’
Sr mọi người nay viết hơi ngắn. Mình có việc bận phải đi mọi người thông cảm nha.