Lão quản gia cầm trên tay ba bộ hồ sơ của ba người, lúc mới đầu hồ sơ chất đầy như núi nhưng càng về sau lại càng ít dần, số tiền mà Tô Thành trả cho hộ lý vô cùng lớn cho nên ai cũng mong muốn nhận được công việc này, chỉ có điều sau này nhiều người bị đuổi quá cho nên liền có một tin lan truyền ra rằng Tô Thành là một người vô cùng biến thái, dần dần dù có nhiều tiền đến mấy đi chăng nữa thì người ta cũng không hề ham hố nữa.
Lần này người đến xin làm hộ lý chất lượng rất kém, có người thì không có chuyện môn, có người lại là sinh viên chỉ muốn đi làm thêm theo khung giờ không cố định, nhưng mà dù sao Tô Thành cũng không quá đòi hỏi cao việc hộ lý có chuyên môn hay là không, từ đó đến giờ hắn tuyển rất nhiều hộ lý có chuyên môn nhưng ở trước mặt hắn thì giả bộ vô cùng quan tâm Đồ Du Du, đến cuối cùng khi hắn không có ở đó bọn họ liền lơ là, có người làm cho Đồ Du Du bị thương, có người làm cho cậu bị muỗi chích, người lại quên mất cho cậu truyền dịch đúng giờ.
Người đầu tiên đến xin việc trong ngày hôm nay là người không có chuyên môn, một người phụ nữ ngoài năm mươi tuổi, trước đây có từng nhận trông trẻ tại nhà, Tô Thành vừa nhìn thấy đôi mắt không thành thật lại có phần nịnh bợ kia của bà ta liền không hài lòng, người này nếu như hắn không có ở đây khẳng định sẽ không chịu chăm sóc tốt cho Du Du của hắn.
Người thứ hai là một chàng trai cũng cỡ tuổi hắn, cậu ta giới thiệu rằng cậu ta học bác sĩ mới ra trường, thành tích học tập trong trường vô cùng tốt, trong hồ sơ còn có bảng điểm xuất sắc mang theo. Tô Thành vốn không muốn nhìn vào mấy giấy tờ kia, hắn chính là chỉ muốn nhìn con người, tuy rằng tướng mạo đàng hoàng nhưng chân tay không được nhanh nhẹn cho lắm, người như vậy khẳng định là rất am hiểu lý thuyết trong sách vở nhưng lại không hề có một chút kinh nghiệm thực hành nào, nếu như để cậu ta chăm sóc Đồ Du Du khẳng định sẽ không được.
Người cuối cùng đợi ở bên ngoài nãy giờ là một cô sinh viên đại học năm thứ ba, tuy rằng chuyên ngành học có điểm không liên quan gì đến công việc hộ lý này nhưng cô ấy là người theo học ngành thư viện, mà thư viện lại đòi hỏi sự tỉ mỉ cần cù, đối với chuyện này Tô Thành cảm thấy cũng tạm được.
Tô Thành ngẩng đầu nhìn người phía trước, thái độ không quá mức nhiệt tình nhàn nhạt nói một câu:
"Cô giới thiệu qua đi"
Tô Thành lớn lên thật sự rất đẹp trai, hơn nữa có lẽ do hắn ở trong hắc đạo đã năm năm rồi cho nên càng có thêm phần đàn ông cuồng dã, cô gái nọ chỉ mới hai mươi tuổi lần đầu tiên gặp được một người đàn ông có sức cuốn hút như thế tránh không được có điểm trái tim loạn nhịp mà lúng túng một phen:
"Em là Đồ Đóa Đóa, em hai mươi tuổi đang là sinh viên năm ba của đại học sư phạm Hoa Đông..."
Đồ Đóa Đóa nói đến đây liền dừng lại, Tô Thành cũng im lặng không hề có động tĩnh gì tiếp theo. Đồ Đóa Đóa trái tim đập loạn, người đàn ông ngồi phía trước quá mức đẹp trai, từ đó đến giờ cô vẫn luôn rất tự tin nhưng chẳng hiểu sao hiện tại lại rơi vào tình thế quên mất không biết phải nói cái gì mới được:
"Em trước đây đã từng đi làm thêm... chỉ là em chưa từng làm qua công việc hộ lý, nhưng em tin mình nhất định sẽ làm được"
Tô Thành gương mặt không một chút biến động, đối mặt với người khác cho dù có xảy ra bất cứ chuyện gì hắn cũng đều không bộc lộ cảm xúc của mình, ngay cả năm đó một mình đến Thượng Hải này bị người trong hắc đạo đánh đến hai mắt cũng mờ đi hắn cũng đều không hề kêu rên nửa lời:
"Cô đang đi học làm sao có thể sắp xếp thời gian để chăm sóc em ấy?"
Đồ Đóa Đóa nghe thấy vậy liền lúng túng đáp:
"Hiện tại em cũng không bận học quá nhiều thời gian ở trường, một tuần em chỉ ở trường học ba buổi mà thôi, hơn nữa cũng chỉ là nửa ngày, thời gian còn lại em nhất định sẽ chăm sóc tốt được..." Đồ Đóa Đóa nói đến đây liền ngừng lại, cô không biết được đối tượng mình sẽ chăm sóc là nam hay nữ, bao nhiêu tuổi rồi, cũng không biết được mối quan hệ của người đó với Tô Thành là ra sao cho nên không biết phải xưng hô như thế nào.
Tô Thành chậm rãi nói, nhưng mỗi lời nói đều chứa đựng sự nhấn mạnh rõ ràng:
"Tôi không thích những người giả dối, trước mặt tôi thì tỏ vẻ rất quan tâm em ấy nhưng khi tôi không có ở chỗ này liền quên mất đi nghĩa vụ của mình"
Đồ Đóa Đóa có điểm cả kinh, trong lòng cũng không biết người kia rốt cuộc là ai lại có thể khiến cho Tô Thành quan tâm đến như thế, hẳn là một cô gái nào đó rất quan trọng đối với hắn đi:
"Anh yên tâm, em sẽ làm tròn trọng trách của mình"
Lần này tìm rất lâu cũng chỉ có ba người đến xin việc, hai người trước Tô Thành đều không hài lòng, ngay cả cô gái này hắn cũng không hề hoàn toàn hài lòng, nhưng đó là người xem như được nhất trong ba người còn lại, Tô Thành cuối cùng vẫn là miễn cưỡng để cô ta thử một lần, nếu như làm không được liền sẽ đuổi:
"Nếu như cô để cho em ấy gặp bất trắc gì thì tôi sẽ không tha cho cô"
Đồ Đóa Đóa kinh hách hả một tiếng, Tô Thành vẫn như vậy nhàn nhạt nói:
"Cho nên suy nghĩ kỹ, một khi đã nhận làm thì phải làm tốt, không cho phép được xảy ra sai sót gì"
Gia đình Đồ Đóa Đóa ỏ dưới quê điều kiện kinh tế cũng không được tốt, ba mẹ đã già cả lại không có lương hưu, Đồ Đóa Đóa mỗi tháng đều phải gửi tiền về phụng dưỡng cha mẹ cho nên khi đọc được tin đăng tìm việc làm này cô liền nhìn thấy được mức lương quá mức quyến rũ liền quyết định phải làm cho bằng được:
"Anh yên tâm, em sẽ làm tốt, chỉ là có một chuyện em vẫn còn phải học ở trường... chuyện tiền lương sẽ tính thế nào?"
Tô Thành lạnh giọng:
"Làm tốt có thưởng, lương vẫn như trong thỏa thuận không trừ tiền nghỉ mất buổi đó của cô"
Đồ Đóa Đóa tuy rằng có điểm sợ Tô Thành nhưng mà vẫn vui mừng nó cảm ơn hắn:
"Cảm ơn anh, em khi nào thì bắt đầu làm việc?"
Tô Thành đáp:
"Nếu hôm nay không có việc gì thì cô có thể bắt đầu luôn, còn có để thuận tiện chăm sóc cho em ấy cô chuyển đến đây ở luôn đi, việc nhà cô sẽ không phải làm gì cả, toàn bộ thời gian chỉ cần phải chăm sóc em ấy thật cẩn thận là được"
Đồ Đóa Đóa nghe thấy thế liền có chút phân vân:
"Như vậy tiền nhà ở cùng tiền ăn..."
Tô Thành chậm rãi trả lời:
"Đều không trừ vào tiền lương của cô"
Đồ Đóa Đóa kinh ngạc, điều kiện như vậy quá là tốt rồi tại sao nơi này lại liên tục đăng tuyển nhiều lần như thế suốt một thời gian dài:
"Cảm ơn anh, như vậy em trở về thu dọn đồ đạc"
Tô Thành đứng dậy ý muốn rời đi:
"Cô đưa địa chi nhà của cô đây tôi nói người đến thu dọn cho cô, hiện tại theo tôi đi gặp em ấy"
Đồ Đóa Đóa cảm thấy mọi chuyện tiến triển quá mức nhanh chóng, lúc theo Tô Thành đi vào trong phòng còn kinh ngạc hơn. Thì ra người mà Tô Thành muốn cô chăm sóc lại là một người đàn ông, hơn nữa gương mặt này lại làm cho cô kinh hãi không kém, lúc Đồ Đóa Đóa đứng ở bên cạnh giường bệnh đôi mắt còn mở lớn giống như là phát hiện ra chuyện gì đó bất ngờ lắm, Đồ Đóa Đóa mất nửa ngày mới có thể thốt lên một câu:
"Anh..."
Tô Thành vẫn dùng ánh mắt dịu dàng nhìn đến người đang nhắm mắt ngủ trên giường, ngay cả giọng nói cũng ôn nhu hơn rất nhiều:
"Em ấy tên là Du Du, sau này cô không được nhận cơ hội ức hiếp em ấy, nếu như để tôi phát hiện ra được thì tôi sẽ không để cho cô yên đâu"
Đồ Đóa Đóa kinh ngạc đến mức miệng mở lớn vẫn chưa ngậm được lại, lúc nghe thấy Tô Thành nói người này tên Du Du thì cô càng hoảng sợ hơn. Năm năm trước anh trai cùng cha khác mẹ của cô gặp tai nạn giao thông, vụ việc này còn lùm xùm một thời gian vì trong tay anh trai cô có tấm chi phiếu mang chữ ký Bạch Trấn Quân, lúc ba cô lên đến Bắc Kinh trở về liền ôm theo một hũ tro cốt nói là của anh trai cô, còn nói Bạch gia lần này đứng ra lo hậu sự rồi cho gia đình cô một số tiền coi như là an ủi. Đồ Du Du và cô từ nhỏ cũng không có nhiều thời gian ở bên nhau cho lắm, anh trai cô từ khi lên Bắc Kinh học đại học đều rất ít khi về nhà, mà có về nhà cũng chỉ là một hai ngày cho nên anh em cũng không nói chuyện nhiều. Hiện tại Đồ Đóa Đóa nhìn thấy Đồ Du Du ở chỗ này cho nên tránh không khỏi kinh ngạc cùng hoảng sợ, phải đến nửa ngày cô mới thốt ra được một câu:
"Đây là xảy ra chuyện gì?"
Tô Thành ngồi xuống bên cạnh giường đưa tay khẽ vuốt nhẹ mái tóc của Đồ Du Du, ánh mắt cũng trầm xuống lạnh giọng:
"Không liên quan đến cô, làm tốt việc của cô là được rồi"
Tô Thành năm năm rồi vẫn không thể chấp nhận được chuyện Đồ Du Du trở thành người thực vật, hắn mấy năm nay đều chỉ coi rằng cậu đang ngủ mà thôi, cậu ngủ nhiều hơn so với người bình thường một chút, nói ít hơn so với người bình thường một chút, cũng lười không muốn cử động, nhưng mà không sao nếu như cậu không muốn làm thì hắn có thể giúp cậu, chuyện này căn bản không có ảnh hưởng gì lớn cả, chỉ cần cậu vẫn còn thở không rời xa hắn là được rồi.
Đồ Đóa Đóa nhìn Tô Thành rồi lại nhìn Đồ Du Du:
"Đây là anh của em, nhưng mà anh ấy không phải là chết trong vụ tai nạn năm năm trước rồi sao?"
Tô Thành nghe đến đây liền khựng lại động tác, mọi chuyện xảy ra xung quanh hắn trong suốt năm năm nay đều không làm cho hắn bất ngờ được mà chỉ có thể làm cho hắn tức giận được mà thôi, cũng giống như chuyện Đồ Đóa Đóa nói cô là em gái của Đồ Du Du việc này không làm cho hắn kinh ngạc nhưng cô lại nói Đồ Du Du đã chết rồi, chính câu nói đó liền làm cho lửa giận trong lòng hắn bùng phát:
"Nói lại"
Đồ Đóa Đóa nghe thấy ngữ khí trong giọng nói của Tô Thành đáng sợ như vậy liền cũng không biết mình nói sai ở đâu:
"Em nói là anh ấy là anh trai của em"
Tô Thành giọng nói lạnh lẽo:
"Câu sau"
Đồ Đóa Đóa không dám nói tiếp nữa, dù cho trong lòng vẫn có rất nhiều câu hỏi muốn hỏi. Tô Thành cố gắng khắc chế lửa giận trong lòng;
"Cút ra ngoài"
Có lần Tô Thành nghe thấy được nam hộ lý cũ nói chuyện điện thoại với bạn rằng hắn ta đang chăm sóc một người đã chết, Tô Thành đương nhiên không đủ kiên nhẫn để nghe tiếp được những lời lẽ tiếp theo cho nên hắn liền ngay lập tức đánh cho người nọ đến nhập viện, nghe nói còn gãy mấy cái xương sườn. Tô Thành vẫn luôn tin rằng Đồ Du Du nghe thấy được hết những lời người khác nói xung quanh, cho nên hắn liền không thể chấp nhận được ai đó nói xấu cậu, ai đó nói cậu chết rồi.
Buổi tối hôm ấy Tô Thành nói chuyện với Đồ Đóa Đóa rằng không được mang chuyện này nói cho ba mẹ cô ta biết, cho dù có nói ra thì cũng không có gì to tát cả nhưng mà Tô Thành không muốn quá nhiều người biết chuyện Đồ Du Du còn sống, năm đó chính hắn là người thông báo với đám ký giả kia rằng Đồ Du Du đã không còn, chỉ có đến khi đó bọn họ mới không làm ồn nữa, cừu nâu ngốc nhà hắn mới có thể nghỉ ngơi.
Đồ Đóa Đóa luôn cảm thấy Tô Thành đối với anh trai mình rất kỳ quái, trong lòng luôn nghĩ đến chuyện hai người có mối quan hệ ám muội kia nhưng lại không dám mở miệng hỏi. Đồ Đóa Đóa không có ác cảm gì với Đồ Du Du cả, tuy rằng tình cảm hai anh em không mấy thân thiết nhưng nói gì thì nói cũng là chăm sóc cho người nhà, cũng vì chăm sóc cho người nhà nên sẽ cẩn thận hơn rất nhiều. Tô Thành thường ngày vẫn luôn quan sát rất kỹ nhìn xem Đồ Du Du có gì không ổn hay không, nhưng xem ra Đồ Đóa Đóa cũng thật tình chăm sóc cho cậu, đối với việc này Tô Thành cũng hài lòng hơn một chút.
Thời gian lại trôi qua thêm một năm nữa, Đồ Du Du vẫn như vậy không có biến chuyển gì, Đồ Đóa Đóa vẫn hàng ngày thật tình chăm sóc cậu, chỉ có điều khoảng thời gian này Tô Thành bận rộn rất nhiều chuyện. Lão đại hắc bang vừa mới bị bắn chết, đám đường chủ phía dưới bắt đầu tranh giành nhau vị trí béo bở kia, khi còn sống người kia xem như cũng đối xử rất có tình nghĩa với hắn, trước khi chết ông ta có giao phó con gái của ông ta cho hắn, Tô Thành khi ấy cũng ở trước mặt mọi người đồng ý sẽ chiếu cố con gái của ông ta, chỉ có điều cô gái kia liền hiểu nhầm rằng Tô Thành sẽ cưới mình, dù sao cô ấy cũng đã thích Tô Thành từ lâu.
Tô Thành theo năm tháng liền có nét phong vị đàn ông hơn rất nhiều, đường nét trên gương mặt góc cạnh cùng ngũ quan tương xứng càng làm cho người ta vừa nhìn đã đến độ tim đập mạnh, phụ nữ đàn ông đều ái mộ hắn, cũng có không ít người mang mỹ nhân lên dâng tặng cho hắn nhưng cuối cùng đều bị hắn lạnh lùng từ chối. Một tháng nay Tô Thành có việc phải rời khỏi Thượng Hải, chuyện tranh chấp vị trí lão đại hắc bang kia vẫn chưa giải quyết xong, Tô Thành có lần suýt chút nữa bị bắn chết vì có người phục kích đợi sẵn, nhưng cuối cùng lại bị hắn quay lại cắn ngược xử lý nhanh chóng, hết người này đến người khác đều bị hắn giải quyết nhanh gọn, hắc đạo nhanh chóng được hắn thu vào trong tay quá nửa, vị trí lão đại kia không sớm cũng muộn sẽ là do hắn ngồi lên.
Cùng lúc đó từ trong biệt thự lớn ở Thượng Hải liền truyền đến một tiếng hét thất thanh của một nữ người làm, hôm nay Đồ Đóa Đóa có tiết học ở trường cho nên công việc chăm sóc Đồ Du Du đành phải nhờ một nữ người giúp việc khác làm giúp, lúc cô ấy vào trong phòng của Đồ Du Du chưa được bao lâu liền hét lớn hại mọi người ở dưới nhà cũng phải bất an vội chạy lên xem thử. Ai cũng biết người không thể đắc tội nhất trong nhà không phải là Tô Thành mà chính là người nằm trên giường không cử động suốt mấy năm kia, tiếng hét lại phát ra từ trong phòng đó liền khiến cho tất cả mọi người phải ngay lập tức chạy lên xem, nếu như Đồ Du Du mà xảy ra chuyện gì thì Tô Thành nhất định sẽ không tha cho tất cả mọi người.
Người trong nhà đều nhất loạt chạy lên xem thử liền cũng bị sự việc trước mắt làm cho kinh hãi không kém, nếu như một mình lên đây giống như cô gái giúp việc kia khẳng định cũng sẽ bị dọa cho hét lớn như vậy, may mắn lúc này trong phòng có nhiều người cho nên mọi người cũng nhanh chóng lấy lại được bình tĩnh.