Vụ việc Starbucks bắt đầu nở rộ, nhưng lại kết thúc hết sức chóng vánh. Vốn dĩ Tuyết Nhung
cho rằng, sau khi chuyện sóng gió này hạ màn, mối quan hệ chẳng ra đâu
vào đâu giữa cô và Lancer cũng sẽ đặt dấu chấm hết. Trong lòng cô thầm
nghĩ, lẽ nào đàn ông Mĩ đều giống Lancer sao? Anh ta rốt cuộc là người
thế nào? Nói Lancer đáng trách ư? Nhưng công bằng mà nói, anh ta cũng
không hẳn đáng trách. Dù sao Lancer gặp phải tai nạn này, cũng chỉ là vô tình mắc lỗi, đùa giỡn không đúng địa điểm và thời gian mà thôi. Song
nếu nói anh ta là một tên ngốc thô thiển thì cũng không hoàn toàn như
thế. Tuyết Nhung vẫn còn nhớ rất rõ hôm đó trong buổi học Lancer đã ra
tay cứu mình khỏi vòng vây như thế nào. Hơn nữa không có một tên ngốc
nào có thể nói ra những lời lẽ đanh thép đến thế. Vậy thì Lancer là
người thế nào? Tuyết Nhung không hận hắn, không ghét hắn, cũng chẳng
thích hắn. Nhưng nói thật lòng, ít nhất hiện giờ Tuyết Nhung vô cùng tò
mò về gã trai người Mĩ này.
Nhưng điều khiến Tuyết Nhung không
ngờ nhất là Lancer tuyệt đối không cho cô bất kỳ một khoảng trống nào.
Sau khi vụ việc Starbucks hạ màn, mỗi tối mở máy tính ra, cô đều nhìn
thấy một thứ quai quái nhảy ra từ hộp thư thoại: một khuôn mặt quỷ màu
vàng tròn vành vành, một chú lợn nhỏ nhảy nhót tung tăng, một ông già
thở dài thườn thượt. Lúc mới bắt đầu, Tuyết Nhung vẫn rất cảnh giác vì
không biết tên khốn người Mĩ này đang định giở trò gì. Vì vậy, tốt nhất
là cô không nên để ý đến hắn. Phải rất lâu sau đó, Tuyết Nhung mới hiểu
Lancer chẳng qua chỉ muốn đùa cho mình vui mà thôi. Xem ra, anh chàng
này là kẻ thích trêu chọc người khác. Vì bài học rút ra từ lần trước nên Tuyết Nhung tuyệt đối không so đo với Lancer, mặc kệ anh chàng muốn làm gì thì làm.
Một tuần sau, Tuyết Nhung càng ngày càng quen thấy
những nhân vật chọc cười nhảy ra ở góc trái màn hình máy tính. Mỗi lần
mở máy ra, cô đều thấy tâm trạng rất thoải mái, nỗi buồn phiền của một
ngày dường như cũng tan biến hết.
Bây giờ, bất luận Lancer gửi
thứ gì, Tuyết Nhung cũng không xóa tên anh ra khỏi danh sách bạn bè nữa. Như được tiếp thêm khích lệ vì chuyện này, mười ngày sau, ngoài những
nhân vật người thú đủ hình dạng, Lancer còn gửi kèm theo một dòng tin
ngắn: “Chúc em một ngày vui vẻ tốt lành!” “Chúc em mơ những giấc mơ
đẹp!” “Chúc em đạt được điểm tốt từ giáo sư hướng dẫn!” Sau này, những
dòng tin nhắn lại càng trở nên lãng mạn hơn: “Chúc em thật xinh đẹp
trong ngày hôm nay!” “Chúc em hôm nay đẹp như những nàng công chúa trong phim hoạt hình của Disney!” “Chúc đôi mắt em ngày hôm nay rực rỡ và
quyến rũ hơn bao giờ hết!”
Đối diện với một loạt tin nhắn lãng
mạn như vậy, trái tim của đa số phụ nữ dù tường đồng da sắt đến đâu cũng bị tan chảy. Nhưng Tuyết Nhung lại khác, cô vẫn tuyệt đối giữ im lặng
với Lancer.
Hai tuần sau, Lancer bỗng gửi đến cho Tuyết Nhung
những tin nhắn hết sức buồn bã: “Anh không hiểu sự im lặng của em có
phải màn đêm đen tối hay không?” “Anh không biết liệu sự im lặng của em
có phải là lòng căm hận sâu sắc hay không?” Em đã bước vào trái tim anh, nhưng anh mãi mãi không thể chạm được vào trái tim em…”
Từ đó về sau, Lancer hoàn toàn biến mất khỏi màn hình máy vi tính của Tuyết Nhung.
Mới đầu, Tuyết Nhung thầm vui sướng trong lòng, cuối cùng tên khốn da trắng đó cũng đã bỏ cuộc. Song mấy ngày sau đó, Lancer vẫn bặt vô âm tín,
hoàn toàn không có bất cứ tin tức gì. Lúc này, cô bỗng cảm thấy lòng
mình trống trải như vừa mất đi một thứ gì đó. Thậm chí cô còn thấy hối
hận vì đáng nhẽ không nên đối xử tuyệt tình với Lancer như vậy. Bất luận thế nào họ vẫn có thể trở thành bạn bè của nhau, tại sao cô lại tỏ ra
giận dữ với anh chàng người Mĩ đó như vậy?
Vài ngày sau, Lancer
bỗng dưng chui từ đâu ra, hại Tuyết Nhung giật mình suýt ngất. Đó là vào buổi chiều thứ tư, sau khi tan học, Tuyết Nhung bước xuống xe buýt, đi
bộ trở về kí túc xá thì Lancer đột nhiên xuất hiện với chiếc laptop trên tay: “Miss Đinh! Anh luôn muốn đến trực tiếp xin lỗi em!” Đó là câu nói đầu tiên của Lancer khi gặp Tuyết Nhung. Đối diện với một anh chàng cao to đẹp trai như Lancer, mặt Tuyết Nhung bỗng nóng ran, tim đập loạn
nhịp. Thê thảm hơn, cô còn không thể che giấu được bộ dạng bối rối của
mình. “Không sao, tôi không để bụng chuyện đó đâu.” Tuyết Nhung cố gắng
đẩy câu nói ra khỏi cổ họng. Dứt lời, cô lại cúi đầu, vội vã bước đi.
“Đợi một chút đã!” Lancer vội ngăn Tuyết Nhung lại. “Miss Đinh, bây giờ anh
thực sự rất cần sự giúp đỡ của em!” Nói đoạn, anh giơ máy tính lên trước mặt cô lắc lắc. “Anh nghĩ sở dĩ mình mắc phải sai lầm như vậy là do
không hiểu rõ văn hóa của em. Lúc này, anh thực sự muốn tìm hiểu về văn
hóa phương Đông, muốn đọc những nhận xét của người Trung Quốc các em về
hành động mà anh vẫn luôn cho là trò đùa kiểu Mĩ. Khi vào các trang web
của Trung Quốc, anh không thể hiểu được những dòng bình luận của họ. Em
có thể dịch giúp anh được không?”
Tuyết Nhung không kìm nổi bật
cười. Tên ngốc da trắng này không phải đang tự chui đầu vào rọ sao?
Trong sự kiện Starbucks đó, tất cả người Mĩ đều đứng về phía Lancer,
nhưng anh ta hoàn toàn chưa nếm trải sự lợi hại của người Trung Quốc các cô. Đây đúng là cơ hội để dạy cho anh ta một bài học! Không phải thế à, là do anh ta tự tìm đến đấy chứ!
Nửa tiếng sau, họ đến một hiệu
sách Barnes & Noble gần trường. Địa điểm do Lancer bảo Tuyết Nhung
tự chọn. Lúc đầu, cô định đến thư viện trường vì ở đó khá yên tĩnh.
Nhưng nếu họ lại gây ra chuyện gì đó ồn ào thì sao? Nghĩ đi nghĩ lại,
cuối cùng Tuyết Nhung quyết định đến hiệu sách này. Ở đây nếu họ có cãi
nhau thì cũng chẳng có ai để ý, mà có để ý thì cũng chẳng sao, dù gì đấy cũng là nơi bán hàng.
Sau khi vào hiệu sách, dưới dự hướng dẫn
của Tuyết Nhung, hai người tìm đến một góc vắng nhất rồi ngồi đối diện
nhau. Lancer ngồi khoanh chân vòng tròn, dáng vẻ rất khiêm tốn và ngoan
ngoãn. Anh nghiêng nghiêng đầu nhìn Tuyết Nhung. Thấy bộ dạng nghiêm
nghị của cô, Lancer không kiên nhẫn được nữa, bèn cất tiếng: “Tuyết
Nhung, nếu em không phiền thì anh sẽ đi mua hai cốc cà phê rồi chúng ta
hãy tiếp tục nhé!” “Không cần đâu!” Tuyết Nhung đanh giọng, mắt nhìn
trừng trừng vào Lancer, bụng nghĩ tên này đúng là mặt dày, coi xem hôm
nay ngươi sẽ bị ta xử lý thế nào.
Thấy Tuyết Nhung sẵng giọng,
Lancer liền ngoan ngoãn ngồi lại chỗ cũ, mở máy tính ra, nhanh chóng bật đến trang google của Trung Quốc, sau đó đưa cho Tuyết Nhung với vẻ hết
sức thành khẩn. “Đây, bây giờ nhờ cậy cả vào em đấy. Anh thực sự rất
muốn biết đồng bào của em nhìn nhận thế nào về vụ việc ở quán cà phê
Starbucks. Anh cũng muốn viết một bài luận văn hóa dựa vào chuyên đề này dể nộp cho giáo sư, kiếm điểm A!”
Anh ta lại còn định lợi dụng
cô để thực hiện ý đồ của mình nữa chứ. Đạt điểm tối đa ư, đừng có mơ! Cứ đợi mà xem! Tuyết Nhung vừa nghĩ thầm vừa mở một diễn đàn Trung Quốc
hot nhất ra. Cô mau chóng kích đến mục bàn luận về vụ việc ở quán cà phê Starbucks của họ. Woa, mới vài ngày không vào mà đã có hàng trăm hàng
ngàn blog đăng nhập vào xem và bàn luận. Tuyết Nhung vốn cho rằng sau
khi cô chấp nhận lời xin lỗi của Lancer, chuyện này sẽ chìm vào im lặng. Chí ít, trên đất Mĩ nó cũng không còn ồn ào nữa, vậy mà không ngờ vẫn
nổi đình nổi đám trong giới trẻ Trung Quốc. Được, vậy thì bây giờ cô sẽ
cho tên người Mĩ này lĩnh giáo sự lợi hại của người Trung Quốc.
“Lancer, anh thực sự muốn tôi dịch những thứ này chứ? Anh không sợ phải nghe
người khác chửi mắng mình à?” Tuyết Nhung muốn nhắc nhở Lancer trước,
tránh việc gây ra lộn xộn không hay.
“Không sao đâu, em cứ dịch
đúng những gì họ nói cho anh. Tim anh to lắm đó!” Lancer dùng tay vẽ
hình minh họa một trái tim to uỳnh ngay trước ngực.
“Tốt lắm, vậy anh chuẩn bị tiếp chiêu nhá, xem tim anh rốt cuộc to cỡ nào?” Tuyết Nhung bắt đầu dịch.
“Một netizen tên là Thốc Lộ Lộ nói thế này: “Một câu thôi, tên người Mĩ đó
đúng là đồ hổ lốn Mĩ!” Cụm từ này được Tuyết Nhung dịch thành “American
Chopsuey”. Ở Trung Quốc, từ “hổ lốn” được dùng để chửi rủa những kẻ
không ra gì. Song khi dịch sang tiếng Anh, từ này lại biến thành một món ăn rất được ưa chuộng của các nhà hàng Trung Quốc tại Mĩ.
“Khà,
khà, khà, Miss Đinh à, anh được ví với một món ăn ngon tuyệt của Trung
Quốc đó nhé! Thế giới này thật thú vị, thật kỳ diệu biết bao! Tuyệt,
tuyệt, cảm ơn em, mau dịch tiếp nữa đi!”
“OMG, thượng đế ơi!”
Lòng Tuyết Nhung không ngừng gào thét, nhưng cô vẫn tiếp tục nhìn xuống
dưới. Một netizen có nickname Bì Bì Ngông Cuồng viết:
“Người ta
vẫn nói đàn ông là giẻ rách, nhưng tôi chưa từng gặp một gã đàn ông giẻ
rách thực sự nào. Bây giờ thì tôi đã được nhìn thấy tận mắt. Đàn ông Mĩ
đều là lũ giẻ rách! Đáng bị hắt cà phê! Cô gái hắt tốt lắm! Hắt rất tốt! Rất có chí khí của con gái Trung Quốc! Chỉ có làm thế con gái Trung
Quốc mới không bị những lời đường mật của bọn họ đánh lừa.”
Tuyết Nhung cảm thấy lời nhận xét này rất thú vị nên dịch cẩn thận từng câu
từng chữ cho Lancer nghe. Khi dịch đến cụm từ “gã đàn ông giẻ rách, cô
bỗng gặp khúc mắc, nên dịch sang tiếng Anh thế nào đây? “Stupid” ư?
Trong hai giây ngắn ngủi, Tuyết Nhung chỉ có thể nghĩ được từ này. Cô
lập tức quay sang nói với Lancer: “Netizen Bì Bì Ngông Cuồng kia nói anh là kẻ vô cùng ngu ngốc!”
Tuyết Nhung vốn tưởng Lancer sẽ nổi
giận đùng đùng khi nghe được câu này. Không ngờ, anh ta lại bật cười
lớn: “Nói hay quá, đúng quá. Anh đúng là một con heo vô cùng ngu ngốc!”
Lancer còn vẹo vẹo mũi: “Ụt ịt, ụt ịt, học lợn mẹ kêu vài tiếng cho
vui.”
Nhìn thấy bộ dạng tự mình đắc ý, không biết xấu hổ đó của
Lancer. Tuyết Nhung không kìn nén nổi cơn giận dữ trong lòng: “Tôi vẫn
chưa dịch hết lời bình luận của netizen đó mà.”
“Vậy, Bì Bì còn nói gì nữa?”
“Anh ta nói cô gái Trung Quốc nọ chỉ hắt cà phê thôi còn quá nhẹ, đáng lẽ nên đá cho con lợn ngu ngốc đó một cú thật đau.”
“Ha ha ha ha!” Lancer lại cười lăn lộn. Miệng vẫn không ngừng gào lên: “Hay quá, quá hay! Người Trung Quốc thật là sáng tạo!”
Lancer vẫn cười như điên. Trong khi đó, mặt Tuyết Nhung nặng như chì, hận
không thể qua đá tên điên kia một cú. Tên khốn da trắng, tại sao ngay cả chút liêm sỉ hắn cũng không có?
Cười xong, Lancer mới liếc mắt
nhìn sang Tuyết Nhung. Thấy bộ dạng giận dữ của cô, anh liền ngồi im
không nhúc nhích. Cả hai người đều trở nên khó xử. Im lặng hồi lâu,
Lancer mới cất tiếng khe khẽ: “Thực sự muốn nói xin lỗi em, quả thật anh không thay đổi được tính cách tùy tiện của mình, thường đùa giỡn những
lúc không nên đùa giỡn, thường vô tình làm người khác bị tổn thương mặc
dù không muốn. Anh biết sở dĩ chuyện ngày hôm đó xảy ra tất cả là do lỗi của mình, nhưng anh lại không có cách nào để xin em tha thứ. Em nói đi, liệu anh phải làm gì em mới tha thứ cho anh?”
Lần đầu tiên,
Tuyết Nhung cảm thấy sự chân thành từ câu nói của Lancer. Song cô vẫn
quyết định giữ im lặng. Thấy Tuyết Nhung vẫn tức giận, không thèm để ý
đến mình, Lancer liền nói tiếp: “Thôi thì chuyện này cứ giải quyết theo
cách của người Trung Quốc bọn em đi. Anh thấy, hay là em cứ đá anh một
cái thật đau đi!” Lancer khoanh tay đứng dậy ngay trước mặt Tuyết Nhung.
Tuyết Nhung vẫn ngồi, ngẩng đầu lên nhìn gã trai Mĩ to lớn như một ngọn núi
trước mắt. Khuôn mặt anh tuấn của anh ta đầy vẻ chân thành và cầu khẩn.
Tuyết Nhung bỗng thấy động lòng muốn đứng dậy ôm chàng trai đứng trước
mặt mình vào lòng. Nhưng ngay lập tức, cô đã nhận thức được một sự thật
đáng sợ rồi tự nói với chính mình: “Đinh Tuyết Nhung, mày xong rồi!”
Khi Tuyết Nhung vẫn đứng trơ như tượng gỗ vì bối rối, Lancer liền cúi người xuống, đưa một tay ra, nhẹ nhàng kéo cô đứng dậy khỏi mặt đất, ôm cô
trong vòng tay to lớn của mình, thì thầm nói: “Chúng ta làm hòa nhé? Anh làm tất cả những hành động ngu ngốc đó đều là vì thích em, muốn tiếp
cận em. Từ lần gặp gỡ đầu tiên dưới gốc táo, anh đã không thể quên được
em nữa rồi.”