Đó là một trong những ngày hè tươi đẹp nhất còn lưu lại trong hồi ức của Ngô Vũ. Sau khi bọn
họ bước ra từ một nhà hàng Nhật Bản, anh đưa Nam Nam trở về nhà, khi còn lại một mình, anh lái xe trên con đường nhỏ của vùng thôn quê và cứ lái như vậy không mục đích. Đêm hè ở Mi-chi-gân thật đẹp, muôn loại lá cây
đua nhau đung đưa trong gió, trong đêm đen, nhìn chúng giống như những
mĩ nữ đang nhún nhảy nhẹ nhàng theo điệu nhạc du dương vậy. Còn những
đóa hoa không chịu ngủ trong màn đêm kia, chúng ngào ngạt tỏa hương mê
hoặc người đi đường. Làn hương thơm ấy thông qua cửa thông gió trong xe
cứ từng luồng từng luồng bay đến, khiến Ngô Vũ cảm thấy có chút gì đó vô cùng quen thuộc. Anh hít một hơi thật sâu và mạnh, chợt thấy mùi hương
này sao giống vô cùng với mùi hương quen thuộc mà anh đã từng ngửi thấy
năm ấy ở trong vườn hoa phía bên ngoài khu nhà cao tầng của học viện âm
nhạc trong nước. Ánh mắt anh đột nhiên trở nên mơ hồ xa xăm, trong tim
anh cũng đột nhiên trào dâng chút xúc cảm đau nhói. Còn nhớ trong vườn
hoa ấy, anh và Tuyết Nhung đã cùng nhau trải qua biết bao nhiêu buổi
trưa hè vui vẻ. Sau khi luyện đàn xong, hai đứa trẻ ấy chẳng bao giờ có
thể chờ đợi mà luôn vội vàng tay kéo tay nhau chạy đến vườn hoa phía
ngoài học viện để chơi. Có lúc Tuyết Nhung hái một bông hoa vàng nhỏ xíu đưa cho anh xem, rồi có lúc anh đột nhiên bắt một con sâu bướm đến dọa
cô. Đúng, chính xác là mùi hương ấy, mùi hương đã ngấm vào đến tận gan
ruột của anh. Giờ đây, trong chốc lát một dư vị vừa ngọt ngào vừa chát
đắng lan tỏa trong anh, làm thế nào mà khiến người ta khó quên đến vậy?
Đã mấy tháng nay, Ngô Vũ luôn cố ép mình đừng nghĩ đến Tuyết Nhung nữa, và cố gắng phát hiện ra thật nhiều điểm tốt của Nam Nam, cố gắng để bản
thân mình có thể thích cô ấy, và cuối cùng anh tin là mình sẽ yêu cô ấy. Nhưng đêm nay, một làn hương thơm bất chợt ùa đến, đã khơi gợi lại
trong anh tất cả những ký ức về Tuyết Nhung. Mới đó mà đã chẵn hai mươi
năm tròn! Hồi ức này, tình cảm này cho dù anh có gắng gượng đem nó nhét
thật sâu vào tận đáy trái tim, thì chỉ trong chốc lát, nó lại vụt hiện
lên, nhảy ào ra, chiếm cứ toàn bộ tâm trí anh, nó khiến cho tình cảm của anh lại thêm một lần đảo điên hỗn loạn.
Trái tim anh giờ đây
hình như đã không còn nghe theo sự điều khiển của lý trí của anh nữa
rồi, trong vô thức, anh lại lái xe lên con đường đã từng vô cùng quen
thuộc đó, con đường ấy có thể dẫn đến vườn trường đại học Mi-chi-gân. Dù anh biết, ở nơi đó người đã đi rồi, chỉ còn lại căn nhà trống rỗng, sẽ
chẳng còn ai đứng đợi anh ở đó, cũng chẳng còn động lực nào khiến anh
lái xe mà trong lòng tràn đầy mong đợi, tinh thần phấn chấn. Nhưng đêm
nay anh vẫn muốn đến đó, có một sức mạnh vô hình nào đó thúc giục anh
khiến anh không lái xe đến đó không được.
Chẳng bao lâu, anh đã thuận theo con đường quen thuộc đi thẳng đến Piano bar của Tim.
Ngô Vũ đứng lại, tần ngần một chút ở dưới gốc cây bồ đào quen thuộc ngoài
cửa, cánh cửa lớn ấy đã từng là nơi bọn anh cùng nhau ra ra vào vào mãi, giờ đây nhìn lại, nó chẳng có chút gì thay đổi, vẫn là phong vị Âu châu rất cổ xưa đó. Ở trong phòng, vẫn là cách thức cũ, treo những ngọn đèn
mờ mờ tỏ tỏ ở phía trên cửa sổ để chúng hắt những ánh sáng yếu ớt xuống, chiếu rọi muôn kiểu dáng hình thờ ơ, lơ đễnh của những người uống rượu, họ chẳng bao giờ để ý đến những gì xung quanh. Nhìn cảnh sinh tình,
trong lòng Ngô Vũ chợt cảm thấy vô cùng đơn độc, đơn độc quá đi! Vì sao
còn muốn đến nơi đã từng làm tổn thương trái tim mình? Vì sao lại muốn
thêm một lần nữa làm mình đớn đau như vậy?
Hay là quay về thôi.
Đúng lúc anh đang quay người lại chuẩn bị rời đi, thì đột nhiên nghe
thấy tiếng dương cầm khoan thai dìu dặt từ phía bên trong vọng ra: “Làm
sao bạn có thể quên đi ngày cũ…”, đó chẳng phải là bài “Tình bạn thiên
trường địa cửu” hay sao? Chẳng cần phải nghĩ nhiều, anh cũng biết chính
xác bản nhạc đó là do Tim đàn, chỉ có Tim mới có thể khiến cho bản nhạc
ấy trở nên bình dị gần gũi, dễ dàng lay động lòng người đến vậy. Anh
lắng theo tiếng đàn mà bước vào trong.
Quả nhiên là Tim! Anh ấy
đang ngồi trước cây đàn piano, lúc thì cúi người lướt nhẹ trên phím đàn
trắng như tuyết, lúc lại ngẩng đầu nhìn khắp không gian trong căn phòng; Anh ấy như đang nghĩ gì đó, mà lại cũng giống như đang chẳng nghĩ gì,
chỉ là đang dùng âm nhạc ấy để dốc hết, thổ lộ hết cõi lòng. Lúc Tim
nhìn thấy Ngô Vũ, anh không hề tỏ ra có chút gì đó là ngạc nhiên cả, chỉ khe khẽ gật đầu với anh, rồi lại tiếp tục chơi nốt bản nhạc, cho đến
khi tay phải của anh vung lên, vẽ một đường parabol tuyệt Mĩ, thì mới
kết thúc nốt nhạc cuối cùng.
Khi bản nhạc kết thúc, cả hai người
đàn ông cùng lúc sa vào trầm mặc, Tim thì nhìn chăm chú vào cầm phổ đang mở ra trên cây đàn, còn Ngô Vũ lại đưa mắt nhìn những người khách trong quán rượu một cách mơ hồ. Cuối cùng, Tim đã lên tiếng phá vỡ sự trầm
mặc đó, anh nói với Ngô Vũ bằng giọng điệu rất bình tĩnh: “Hôm nay cậu
có thể nghe được tớ chơi bản nhạc này, tớ cảm thấy vô cùng may mắn. Cậu
biết không, sau vài ngày cậu và Tuyết Nhung cãi nhau lần cuối, cô ấy
thường hay đến chỗ tôi, đau lòng đến mức nước mắt cứ chảy dài. Lần cuối
cùng khi cô ấy đến, tôi đã vì cô ấy mà chơi bản nhạc “Tình bạn thiên
trường địa cửu” này. Đó là lần đầu tiên tôi đàn vì cô ấy, và có lẽ cũng
là lần cuối cùng tôi chơi bản nhạc ấy”. Nói xong Tim gục đầu xuống, ánh
mắt buồn bã, như có bao điều chất chứa suy tư.
Lúc này trái tim
Ngô Vũ giống như đã chết vì cô đơn đột nhiên lại nhảy lên đập thình
thịch liên hồi, “Cậu nói gì? Cậu nói Tuyết Nhung đã vì chuyện chúng tớ
cãi nhau mà vô cùng buồn bã? Thật sự như vậy sao? Tim, đó là sự thật
sao?”
Tim khe khẽ gật đầu, “Cậu còn hỏi như vậy sao? Cậu đúng là không hiểu gì về Tuyết Nhung cả”.
Trong lòng Ngô Vũ ngổn ngang trăm mối, tất cả những tình cảm phức tạp nhất
bỗng ồ ạt ùa về trong tim: Tuyết Nhung thật sự đã vì anh mà buồn nhiều
như vậy sao, lần đầu tiên anh biết, thì ra Tuyết Nhung vẫn rất quan tâm
đến anh, cô ấy đã vì anh mà đau lòng đến mức rơi lệ. Anh cũng cảm thấy
có chút gì đó nghi ngờ, lẽ nào mình thật sự không hiểu Tuyết Nhung giống như lời Tim nói nên để mất cô ấy hay sao? Nhưng rồi trong lòng anh lại
có vài phần nhẹ nhõm, trong trái tim anh đối với Tuyết Nhung giờ đây
không còn quá nhiều thất vọng và oán hận nữa. Hơn hai mươi năm cùng mơ
một giấc mơ, tuy giấc mơ ấy đã tan thành mây khói, nhưng chính sự tan vỡ ấy cuối cùng lại chứng minh một điều chẳng hề có nhiều lầm lỗi và tàn
nhẫn như ban đầu anh đã tưởng tượng. Anh thậm chí bỗng nhiên còn có cảm
giác rằng công sức hơn hai mươi năm ấy anh đã bỏ ra hoàn toàn không hề
lãng phí chút nào.
Lời của Tim đã phá vỡ sự trầm tư suy nghĩ của
anh. Tim nói, lúc Tuyết Nhung đi, cô ấy còn cầm đến một chiếc đàn nói là muốn trả nó cho anh. “Lúc đó cậu không nhận điện thoại của cô ấy, cô ấy cũng không biết cậu đã chuyển đến chỗ nào. Tuy cô ấy biết địa chỉ công
ty của cậu, nhưng cô ấy nói cô ấy hoàn toàn không có đủ dũng khí để đối
diện với cậu, cho nên cô ấy đã đem chiếc đàn đến để ở chỗ tôi. Xem ra,
Tuyết Nhung còn hiểu cậu hơn nhiều, cô ấy biết, rồi sẽ có ngày, cậu nhất định sẽ đến chỗ của tôi. Xem xem, chẳng phải giờ này cậu đã ở đây rồi
hay sao?”
Sau khi đóng cửa quán bar, Ngô Vũ theo Tim đến nhà của
anh ấy. Trên đường đi, Ngô Vũ luôn nghĩ, không biết Tuyết Nhung đem cây
đàn nào trả cho anh? Nếu như cây đàn Tuyết Nhung trả cho anh là cây đàn
mới, thì có lẽ anh còn cảm thấy được an ủi chút ít, bởi như vậy có nghĩa là trong trái tim Tuyết Nhung vẫn còn rất trân trọng và luyến tiếc
những tháng ngày thơ ấu mà họ đã lớn lên cùng nhau, như vậy anh cũng
không phải là tốn công vô ích khi yêu cô. Còn nếu như Tuyết Nhung đem
cây đàn cũ trả cho anh, thì quả thực, anh không dám tưởng tượng mình sẽ
đón nhận đòn đả kích mới này như thế nào.
Kết quả là, khi Tim cầm chiếc đàn ra, anh nhìn thấy đó là chiếc đàn mới. Nước mắt Ngô Vũ trong
thoáng chốc lã chã tuôn rơi. Anh đã dùng thời gian hai mươi năm để mơ
một giấc mơ vô cùng đẹp đẽ, giấc mơ đó đã từng khiến trái tim anh thổn
thức, trong lòng anh tràn ngập những dịu dàng, nó khiến anh hạnh phúc
không thể nào lý giải! Tuyết Nhung, ở thời điểm đó, chỉ cần nhìn thấy cô ấy, anh đã cảm thấy bản thân mình hình như hơi thở cũng đã ngừng lại;
Chỉ cần vừa nghĩ đến dáng hình cô ấy, thì hai mắt anh như đã muốn khép
lại. Làm một người đàn ông, trên đời chỉ có người con gái này mới khiến
anh ứa lệ trong tim. Lệ rơi, lệ rơi không ngừng.
Trong làn nước
mắt nhạt nhòa, anh chầm chậm mở hộp đàn ra. Đôi tay anh run run, trái
tim anh cũng run run, tất cả những hồi ức có liên quan đến cây đàn này
bỗng ồ ạt hiện về trong trái tim anh. Ngày đó, khi Tuyết Nhung ra sân
bay để đón anh, chẳng biết thế nào anh đã đem cây đàn đặt vào tay của
Tuyết Nhung, trên gương mặt cô ấy nở một nụ cười vô cùng xinh tươi và
rạng rỡ; rồi cả hai người bọn họ chẳng biết như thế nào đã không kiềm
chế được liền cùng nhau ngồi xuống ở một góc của sân bay lấy đàn ra
chơi, lúc ấy đã có rất nhiều ánh mắt ngưỡng mộ nhìn bọn họ.
Anh đưa tay khẽ chạm nhẹ lên dây đàn, dường như muốn cảm nhận những nốt nhạc sau cuối của Tuyết Nhung còn lưu lại.
“Ở bên dưới cây đàn còn lưu giữ một bức thư Tuyết Nhung gửi cho cậu”. Tim
nhắc nhở anh. Lúc này Ngô Vũ mới cầm cây đàn lên, nhìn thấy một phong
thư màu xanh nhạt ở dưới. Đôi tay anh run run vội vã mở thư ra xem,
trong thư viết:
Ngô Vũ, Ngô Vũ giống như một người anh thân thiết của em, xin lượng thứ cho em đã không đi tìm anh, để tự mình nói với
anh lời tạm biệt và xin lỗi. Bởi em có thể cảm nhận được trái tim anh,
giống như em có thể cảm nhận được trái tim của chính mình vậy, bất kể
lời nào trong lúc này thốt ra cũng chỉ càng làm trái tim anh thương tổn
thêm mà thôi.
Cho em giữ cây đàn cũ ở lại bên mình, bởi giữa em
và nó có quá nhiều kỷ niệm tuổi ấu thơ, nó đã trở thành một phần cuộc
sống của em, cũng giống như anh, đã trở thành một phần cuộc sống của em
vậy. Đối với em mà nói, tất cả những thứ ấy vĩnh viễn không có bất cứ
điều gì có thể thay thế được. Còn cây đàn mới, em xin gửi lại cho anh.
Em nghĩ, từ nay về sau, cho dù chúng ta sống ở bất cứ nơi nào trên Trái
đất này, chỉ cần mỗi lúc chúng ta lấy đàn ra, tiếng đàn sẽ mang đến cho
chúng ta tất cả những hồi ức chân quý nhất về một tuổi thơ vô cùng đẹp
đẽ.
Cảm ơn trái tim anh.
Tuyết Nhung
Xem xong thư,
Ngô Vũ gục xuống bàn mà khóc. Tim vỗ vỗ vai anh, đưa cho anh một cốc
rượu. Cả hai người đàn ông lặng lẽ uống. Một lúc sau, cả hai có vẻ đều
ngà ngà say. Tim nhìn cốc rượu trong tay, rồi lại nhìn Ngô Vũ đang đau
khổ đến mức khó mà tự mình thoát ra được, đột nhiên anh hỏi: “Giờ đây
cậu đau khổ như vậy, tôi cảm thấy có chút kỳ lạ. Tôi luôn muốn hỏi cậu
một điều, cậu đã gắng hết sức của mình để theo đuổi Tuyết Nhung hay
chưa?”
Ngô Vũ ngẩn người ra, không biết phải trả lời thế nào. Đợi đến khi uống hết cốc rượu trong tay, anh mới sắp xếp ra được một chút
đầu mối, anh nhìn Tim với vẻ không hài lòng, rồi buồn bã nói: “Chưa”.
Rồi phải một lúc sau anh mới nói tiếp, “Trước đây tôi cảm thấy tôi đã
dành tặng cho cô ấy cả trái tim mình. Hai mươi năm qua, tôi luôn cảm
thấy trái tim tôi lớn hơn trái tim cô ấy rất nhiều, tôi có thể dùng trái tim của mình bao bọc lấy trái tim của cô ấy, truyền cho cô ấy những
nồng nàn ấm áp, bảo vệ cô ấy, yêu thương cô ấy, dành cho cô ấy tất cả
những gì tôi có, bao gồm cả sinh mệnh này của tôi. Tôi luôn cho rằng tôi giao trọn vẹn cả trái tim mình cho cô ấy, như vậy là đã đủ. Cho nên,
khi mối quan hệ của Tuyết Nhung và Lancer ngày càng tốt lên, tôi tức
muốn phát điên, tuyệt vọng đến mức chỉ muốn chết, tôi cho rằng cô ấy đã
phản bội trái tim tôi, tôi cho rằng tất cả sai lầm đều là của cô ấy…”.
Ngô Vũ để cho Tim rót cho anh thêm một cốc rượu nữa, sau khi uống vài
ngụm, anh lại tiếp tục nói: “Nhưng chính thời gian, một người cao tuổi
thực sự, đã dạy cho chúng ta rất nhiều điều, thời gian giúp chúng ta lớn hơn và trưởng thành hơn lên rất nhiều. Sau khi nhờ ngẫu nhiên mà tôi
quen được một người con gái khác, lúc này tôi mới ngộ ra rằng, đối với
một người con gái, đặc biệt là người con gái mà mình yêu thương nhất,
thì việc chỉ dành cho cô ấy một trái tim chân thành là không bao giờ đủ. Rất nhiều người đàn ông đều có thể dành cho cô gái một trái tim chân
thành, nhưng không phải tất cả những trái tim chân thành ấy đều có thể
khiến cho cô gái xúc động, điều đó có thể gọi bằng một tính từ
“glamorous” – đẹp quyến rũ, trong tiếng Trung, có thể gọi là “sức hấp
dẫn lạ kỳ”. Tôi nghĩ, đây chính là điều tôi vừa nói lúc nãy, tôi đối với Tuyết Nhung còn chưa cố gắng hết sức để theo đuổi cô ấy. Thực ra không
chỉ có sức hấp dẫn lạ kỳ của phụ nữ mới có thể dùng mọi cách để giành
lấy, mà sức hấp dẫn của nam giới cũng có thể thông qua trái tim để học
tập và lĩnh hội mà đạt được. Giờ đây nghĩ lại, có lẽ lúc ban đầu Lancer
theo đuổi Tuyết Nhung, cậu ta cũng đã phải rất để tâm và tốn nhiều công
sức. Thực ra, nếu như ngay từ lúc đầu tôi có thể ngộ ra và lĩnh hội được tính quan trọng của việc “thể hiện sức hấp dẫn lạ kỳ của người đàn
ông”, thì có lẽ tôi cũng sẽ bỏ công đi học, cho dù có phải đi ăn trộm,
ăn cướp, tôi cũng đều có thể. Cái điều này, điểm mấu chốt là bạn có ngộ
ra được nó hay không, hoặc là bạn có cảm thấy nó đáng giá hay không để
mà chuyên tâm học lấy. Giờ đây, cũng xem như tôi đã hiểu được cái gì gọi là “sự theo đuổi có chất lượng” và cái gì gọi là “sự theo đuổi không có chất lượng”. Tôi cuối cùng thì cũng đã bước ra từ tương cà mắm muối,
học lấy cách tặng hoa cho phụ nữ, tặng nước hoa cho phụ nữ, học cách ở
trước mặt cô ấy mở cửa và đóng cửa, tùy từng lúc mà nói “Anh thích em”,
“Cảm ơn em”, và thỉnh thoảng bất ngờ tặng cho cô ấy một sự lãng mạn lớn
lao không gì sánh được. Tôi cuối cùng cũng đã học được những điều mà tối thiểu người đàn ông cần phải hiểu, những thứ này xem ra tuy không có
liên quan nhiều lắm đến cuộc sống, nhưng nó lại có liên quan rất nhiều
đến phong thái tình cảm. Một người đàn ông phải có phong thái tình cảm
thì mới có sự quyến rũ, sức hấp dẫn, mà chính sự quyến rũ, sức hấp dẫn
ấy mới có thể thực sự lay động được trái tim của người phụ nữ. Nếu như
đời người có thể lại bắt đầu lại một lần, tôi và Tuyết Nhung có thể bắt
đầu lại một lần nữa, thì chắc chắn tôi sẽ làm tốt hơn những gì Lancer đã làm”. Ngô Vũ hạ cốc rượu xuống, lại không kìm chế được để nước mắt ướt
đẫm trên mặt.
Nhìn Ngô Vũ đau lòng như vậy, Tim gỡ cốc rượu trong tay anh đặt xuống, vỗ vỗ vai anh, “Thực ra, không phải người đàn ông Mĩ nào cũng đều có “sức hấp dẫn lạ kỳ” giống như anh nói, cũng không phải
tất cả đàn ông Trung Quốc đều không có “sự quyến rũ” đó. Cha tôi, rất
nhiều những người bạn tốt của tôi, và cả những người đàn ông Mĩ vô cùng
bình thường giống như tôi đây, tất cả đều không có “sức hấp dẫn lạ kỳ”
mà cậu đã nói đó. Tôi cảm thấy, tôi cũng không muốn giống với người có
“sức hấp dẫn lạ kỳ” mà cậu nói cậu muốn đi học, muốn theo đuổi đó. Theo
tôi, đối với một người đàn ông mà nói, sự chân thành còn quan trọng hơn
nhiều so với sự quyến rũ, đáng tiếc là trên đời này có rất nhiều cô gái, khi nhìn thấy sự quyến rũ của một người đàn ông thì đã cảm thấy như
mình đã nhìn thấy sự chân thành và toàn bộ con người của anh ta. Những
cô gái này căn bản họ chưa ý thức được, con đường đang đợi họ ở phía
trước là một con đường vô cùng nguy hiểm”.
Lời nói của Tim dường
như đã đánh thức điều gì đó trong Ngô Vũ. Đầu anh không còn u u mê mê
nữa, sự chếnh choáng trong chốc lát đã mất đi hơn nửa. “Đúng vậy”, anh
lẩm bẩm nói, “Tại sao mình lại không nghĩ đến điều này cơ chứ? Giờ đây
Tuyết Nhung rốt cuộc như thế nào nhỉ? Cô ấy đang đi trên một con đường
hạnh phúc, hay là đang đi trên một con đường nguy hiểm? Chẳng phải mình
đã từng nhận lời với cô ấy, bất luận cô ấy đi đến bất cứ nơi đâu, mình
cũng sẽ mãi mãi bảo vệ cho cô ấy, đây chẳng phải là lý do duy nhất mà
mình còn ở lại đất nước này hay sao? Tại sao mình lại cho phép mình quên đi lời đã hứa?”