Mộ Thiếu, Vợ Cậu Lại Trọng Sinh Rồi

Chương 6


Editor: Bắp
Beta: Nhóc
------------------------------------------------------
Tô Tử cảm thấy Mộ Dung Thừa quả thực có tật xấu, chỉ là xem TV cũng muốn dỗi với cô.
Cô ném điều khiển từ xa trong tay đi, quay mặt nhìn về phía Bạch Vi: “Mẹ ơi, đồ đạc đã thu dọn xong chưa ạ? Chúng ta đi thôi.”

Nơi có Mộ Dung Thừa, cô không muốn ở lại một phút một giây nào.
Bạch Vi nhìn con gái, lại nhìn con trai: “Dung Thừa, con… cùng chúng ta trở về sao?”
Tô Tử châm chọc nói : “Con là đi đầu thai đấy, gọi anh ấy theo làm gì!”
Mộ Dung Thừa âm trầm nhìn cô: “Em nói thử một lần nữa xem.”
Tô Tử giật mình một cái, tranh thủ thời gian trốn sau lưng Bạch Vi. Mộ Dung Thừa vui buồn thất thường đấy, cô đúng là có chút bỡ ngỡ.
Mộ Dung Thừa hung dữ liếc cô chằm chằm, cầm túi thanh long xoay người rời đi.

“Ơ? Dung Thừa, con không trở về nhà sao?” Bạch Vi đuổi theo hai bước.
“Mẹ, để anh ấy yên đi, chắc chắn anh ấy muốn đi gặp bạn gái!” Tô Tử giữ chặt Bạch Vi, lo lắng bà sẽ gọi Mộ Dung Thừa về, “Chúng ta đi nhanh thôi, đi nhanh thôi.”
Bạch Vi là người lương thiện, do dự nói ra: “Bạn gái Dung Thừa nằm viện nhiều ngày rồi, chúng ta có nên đến xem không?”
Tô Tử đảo mắt trong lòng.
“Anh trai lại không cho biết số phòng và tên, rõ ràng anh ấy không muốn cho chúng ta quấy rầy, đi thôi, đi thôi, chúng ta về nhà.”
Cô muốn cách Mộ Dung Thừa thật xa!

Mộ Dung Thừa đến khu vực chăm sóc đặc biệt.
Phòng ở đây tương đương với phòng tổng thống của khách sạn. Nó không chỉ sang trọng mà còn được trang bị các thiết bị y tế và nhân viên điều dưỡng tốt nhất. Tất nhiên, giá cả cũng không tầm thường. Các bệnh nhân được nhận thường là những người cao cấp ở thành phố Thanh Giang.

Nếu Tô Tử được chứng kiến, nhất định sẽ ở trong lòng nói Mộ Dung Thừa hai chữ – keo kiệt.
Bởi vì phòng cô ở chính là phòng bệnh bình thường.

Cái này rất bình thường, dù sao lão gia tử cũng qua đời, Bạch Vi ở Mộ gia không được chào đón, tự nhiên không có nhiều tiền cung cấp con gái ở phòng bệnh sang trọng.
Thế nhưng mà...
Mộ Dung thừa có tiền a~
Bề ngoài, anh ta là một người đàn ông  quanh quẩn trong sòng bạc và câu lạc bộ đêm. Thực tế, anh ta không bao giờ thiếu tiền trong tay. Nếu được hỏi, Mộ Dung Thừa sẽ nói là thắng trong sòng bài được đấy, trên thực tế là như thế nào, ai cũng không biết.
Phòng bệnh bên ngoài được vệ sĩ trông coi, cũng do Mộ Dung Thừa an bài.
Hắn hỏi: “Thế nào, vẫn không nhớ ra cái gì sao?"
Vệ sĩ cung kính trả lời : “Hồi sáng bác sĩ có tới kiểm tra, nguyên nhân mất trí nhớ vẫn không rõ, bác sĩ nói có thể là tạm thời, chỉ là thân thể đã khôi phục, lúc nào cũng có thể ra viện.”
Mộ Dung Thừa nghe vậy trầm mặc.
Anh đứng trước phòng một lúc, rồi đẩy cửa bước vào.
Rèm cửa từ trần nhà đến sàn nhà đã được mở ra, tia nắng mặt trời đang trải trên chiếc giường trắng như tuyết, nổi lên một đám mây mờ đang tỏa sáng.
Cô gái trên giường đang ngồi sau màn sương này, với mái tóc dài và chiếc khăn choàng, một vẻ đẹp mong manh, với một chút bất ngờ, bối rối trong đôi mắt nhấp nháy.           
Mộ Dung Thừa làm dịu cơn giận dữ của mình, tỏ vẻ dịu dàng : “Hôm nay cảm giác như thế nào? Bác sĩ nói cô đã có thể xuất viện."
Cô gái nắm chặt góc chăn, như có chút khẩn trương: “Nhưng mà... tôi không nghĩ ra cái gì cả.”
Mộ Dung Thừa đặt túi hoa quả lên bàn, lấy ra một quả thanh long, không nhanh không chậm bóc ra: “Không có vấn đề gì, cô không nhớ rõ chuyện gì, tôi có thể nói cho cô biết – cô gọi là Hứa Thi Hàm, một sinh viên năm cuối của Học viện Thiết kế Thanh Giang, vài ngày trước cô trượt chân ngã xuống hồ, là tôi đã cứu cô.”
Giọng nói hơi dừng lại, hắn lại nói tiếp: “Tôi là bạn trai của cô, về sau tôi sẽ chăm sóc cô.