Mộ Thiếu Độc Sủng Một Mình Tôi

Chương 43: Lương phân phân rất có quyền thế



"Vậy là cậu chuẩn bị xong tinh thần sẽ cùng Cảnh Nguyên Trạch cả đời không qua lại với nhau sao?"

"Tớ còn có thể có chuẩn bị sao?" Hàm Hinh cười một tiếng bi thương, bây giờ cô đã lập gia đình cũng nên giữ một khoảng cách cùng những người khác, trên hợp đồng ông cụ Mộ cũng đã nói qua, không thể làm chuyện gì khiến nhà họ Mộ phải hổ thẹn.

Huống chi, cô cũng vẫn biết, cái gì gọi là phụ nữ có chồng.

"Nhìn dáng vẻ của cậu là thật dự định cùng Cảnh Nguyên Trạch mỗi người đi một ngả?"

"Tiểu Nhu, không phải dự định, tớ và anh ta đã không phải người cùng một thế giới, có một số việc nên để nó ngủ yên sẽ tốt hơn."


Lúc cô nói chuyện, giọng nói nhẹ như mây gió.

Đường Tiểu Nhu xem như hiểu rõ, phối hợp gõ một cái lên đầu, lẩm bẩm: "Ừ... Thật, ra nêu như cậu thật sự đã buông anh ta xuống rồi thì cần gì phải trốn tránh, đó là công việc của cậu, cậu cứ bình tĩnh làm cho thật tốt là được, nếu như cậu thật nghĩ thoáng, anh ta cũng không thể nào tới quấy rầy cậu được chứ?"

...

Uống xong đồ uống, ăn xong bánh ngọt, Đường Tiểu Nhu lôi kéo Hàm Hinh đi dạo phố khắp nơi, mua giày, mua túi xách, mua đồ của phụ nữ, dù sao chính là mua mọi thứ các cô muốn!

"Tiểu Ny tử, cậu từ đâu có số tiền này? Dùng tiết kiệm một chút đi?"

Trải qua chuyện lần trước, Hàm Hinh biết cửa hàng bán rượu một đêm cũng không lãi được bao nhiêu, cũng chỉ có thể kiếm được chút tiền lông gà vỏ tỏi, nếu dựa theo phương thức tiêu tiền vung tay quá trán như thế này, vậy chắc chắn là không đủ dùng.

"Nghĩ nhiều như vậy làm gì, có tiền thì tiêu thôi, cũng không phải không kiếm được, ăn ngon uống ngon, cơ thể khỏe mạnh, dù sao đây là ý nghĩ lạc quan của tớ."

Lại ngụy biện, Hàm Hinh trong lòng lai không đồng ý.

Đường Tiểu Nhu lôi kéo cô tiến vào một tiệm bán quần áo, là nhãn hiệu cao cấp quý báu xa xỉ của Âu Mỹ, mỗi bộ quần áo đều không ít hơn ba bốn triệu.

"Mua quần áo đắt như vậy sao?"


Hàm Hinh chỉ cảm thấy Đường Tiểu Nhu lông cánh cứng cáp rồi, con nhóc này cũng không biết tiết kiệm, có tiền liền tùy hứng? Không có tiền thì làm thế nào?

"Chỉ là mấy bộ quần áo thôi mà, làm gì kích động như vậy, tớ vẫn có thể mua được."

Đường Tiểu Nhu liếc mắt liền nhìn thấu suy nghĩ của cô, nhếch miệng lên thần bí cười cười.

Tìm được một bộ quần áo không tệ, Đường Tiểu Nhu đưa tay ra cầm…

Đúng lúc đó, một cái tay khác cũng đưa tới.

Hai người đều nắm một góc của bộ quần áo.

Bầu không khí đột nhiên im lặng tới lạ lùng.

Vượt lên trước một bước, Đường Tiểu Nhu lập tức nói với nhân viên bán hàng: "Xin chào, tôi lấy bộ quần áo này, gói lại giúp tôi."

Nhân viên bán hàng dường như cũng đã gặp nhiều loại tình huống này, quần áo nhãn hiệu cao cấp thường chỉ có duy nhất một bộ, có hai người đồng thời thích nó không phải chuyện mới mẻ, nhưng kiểu gì cũng sẽ vì vậy xảy ra rất nhiều hiểu lầm tranh cãi, hai người đều thích một món đồ nên dù sao cũng phải đắc tội một người.


Có thể đi vào nơi này mua quần áo, bình thường đều là người không đơn giản, nào dám đắc tội chứ.

Quầy hàng cấp cao này nhìn cũng rất ngăn nắp xinh đẹp, sau lưng cũng không biết đã nhận bao nhiêu khổ sở.

Thấy Đường Tiểu Nhu hành động nhanh nhẹn, tốc độ rõ ràng so với cô gái đến sau còn nhanh hơn, nhân viên bán hàng vô cùng vui sướng đi gói đồ lại cho Đường Tiểu Nhu.

"Đợi đã, không biết tôi là ai sao?"

Cô gái đến sau lập tức chặn nhân viên bán hàng lại, nói xong một tay còn trực tiếp lấy quần áo trong tay nhân viên đi.

Ngẩng đầu nhìn lên, thì ra là cô ta, gần đây trong khoảng thời gian này, bông hoa nhỏ rất có quyền thế, Lương Phân Phân.

"Tôi là hội viên kỳ cựu của cửa hàng các cô vậy mà một bộ quần áo cũng không ưu tiên cho tôi?" Lương Phân Phân giữ chặt bộ quần áo kia, ánh mắt căm hận nhìn chung quanh một chút, sau đó rơi trên mặt xuống Đường Tiểu Nhu.