Mộ Thiếu Độc Sủng Một Mình Tôi

Chương 18: Anh ta không phải người em có thể dựa vào



"Hàm Hinh..."

"Hàm Hinh..."

"Hàm Hinh..."

"Ngừng!"

Hàm Hinh nhức đầu xoa ấn đường, sau một hồi suy nghĩ, cuối cùng đã quyết định.

"Được rồi, chỉ này một lần. Quản lý, tôi chỉ trả anh ân tình trước đây thôi, chuyện từ chức, vẫn là hy vọng anh có thể phê chuẩn."


Thấy cô đồng ý, trong nháy mắt mặt quản lý thay đổi, giống như trời mưa có cầu vồng.

"Dĩ nhiên có thể, chỉ cần cô đi là được. Ngoài ra, đa số chi tiêu cho rượu sẽ cân nhắc một chút, mấy ngày này chắc chắn không để em thiếu tiền tiêu."

Hàm Hinh nhận lấy quần áo, nhìn kĩ một lượt mặt nạ lần đầu tiên đeo trong tay.

Đến cửa phong bao, liền truyền đến giọng nói tức giận: "Con mẹ nó, rốt cuộc là có tới không? Không phải đã nói sẽ đến à? Tại sao còn chưa đến?"

Cô gái nở nụ cười, hào phóng đạp cửa đi vào: "Cậu Lục, không phải tôi đến rồi đây sao?"

Cô xuất hiện, trong nháy mắt làm cho cả phòng bao trở nên kì quái.

Lục Thiên Sơn trên người mặc áo sơ mi trắng xa xỉ, cổ áo cởi bốn năm cúc áo, lộ ra bắp thịt rắn chắc, gương mặt giống như yêu nghiệt, ngà ngà say. Khuôn mặt đẹp như vậy, khóe miệng dâng lên nét xấu xa, nhìn thấy Hàm Hinh đến, càng thêm khoe khoang.

“Choang!”

Một món đồ không biết tên trong tay anh rơi xuống, bước chân khỏe mạnh mang theo cơn gió, tiến thẳng đến trước mặt Hàm Hinh.

"Người phụ nữ chết tiệt, để tôi phải tìm bao lâu! Rốt cuộc đã đến! Nói, mấy ngày nay rốt cuộc cô đi đâu?"

Hàm Hinh nhẹ nhàng cười khẽ, thanh nhã và lạnh lùng.

Đặt rượu xuống đất, tránh để cho người đàn ông này ném đi.


Cô cười một tiếng, nói: "Đương nhiên là có chuyện quan trọng, nghe nói cậu Lục muốn mua rượu của tôi uống, cho nên tôi về ngay."

Lời nịnh nọt khiến cho Lục Thiên Sơn cười một tiếng, nhưng một giây kế tiếp, cằm Hàm Hinh đột nhiên bị nâng lên, con người chuẩn xác đối diện với mặt cô, giọng nói anh trở nên rạch ròi:

"Đêm đó cô cùng Mộ Dịch Kỳ sau đó đã đi đâu? Còn nữa, làm sao hai người quen nhau?"

Hàm Hinh thử tránh, nhưng phát hiện trong bóng tối anh Cảnh ý tăng thêm lực tay, cảm thấy mọi cách đều vô dụng, cô dứt khoát làm theo ý anh.

"Cậ… cậu Lục, đây là chuyện riêng của tôi, có vẻ như không liên quan đến cậu lắm nhỉ?"

Lục Thiên Sơn nghe vậy chợt cười một tiếng, lạnh giọng: "Đúng là không liên quan, chẳng qua là bỗng nhiên tôi có ý tốt, tốt bụng nhắc nhở cô. Anh ta không phải người cô có thể dựa vào, tâm tư của anh ta cũng không đặt ở đây đâu."

Vừa nói anh vừa lấy tay chỉ vào tim cô.

Nói trắng ra thì là đừng có ảo tưởng mơ mộng.

Trái tim Hàm Hinh có chút lộn nhộn sau câu nói này.

Trong đầu, bỗng nhiên vang lên tiếng điện thoại đêm tân hôn...

Người phụ nữ kia vô lực lên tiếng cầu khẩn... Sau đó Mộ Dịch Kỳ liền chạy tới.

Thất thần chốc lát, cằm truyền tới cơn đau.


"Nghĩ gì vậy? Chẳng lẽ cô thật sự có quan hệ không đứng đắn với anh ta?"

Lục Thiên Sơn tra hỏi cô, miệng gần trong gang tấc.

Trong giọng nói không che giấu sự mỉa mai và vẻ tin tưởng chút nào, làm lòng Hàm Hinh trầm xuống.

Chẳng lẽ, cứ như vậy thì chắc chắn không thể có quan hệ với nhau?

"Nói một chút coi, tối nay rượu bán thế nào? Tôi rất có hứng mua rượu của cô."

Ngón tay anh lạnh như băng vuốt ve cằm cô, mang theo cảm giác trêu đùa vô hình, khiến Hàm Hinh phân tâm.

Cô quay mặt, bất ngờ không kịp đề phòng, thật sự tránh được Lục Thiên Sơn, còn tưởng rằng anh ta sẽ giữ mình mãi không thả.

Cô che giấu những nghi ngờ về Mộ Dịch Kỳ và người phụ nữ kia, những vấn đề đó, cô sẽ tìm được câu trả lời.

Đến nỗi hiện tại, Lục Thiên Sơn này, quan trọng hơn một ít.