Mơ Thấy Lão Công Là Nam Chủ Ngược Văn

Chương 21: 21 Diễn Kịch


Lâm Thiên Quất trong phòng tắm xấu hổ, Phó Việt Ninh bên ngoài cũng chẳng tốt hơn là bao.
Phó Học Lý trưng vẻ mặt "em chính là em họ ruột của anh", chắp tay trước ngực với Phó Việt NInh, chỉ kém không quỳ xuống bái một lạy.
“Anh à, anh trai tốt của em, anh với chị dâu đừng chỉnh em nữa.

Em học y nhiều năm còn chẳng phải vì muốn làm một bác sĩ xuất sắc sao? Hoàn thành giấc mộng làm một thiên sứ áo trắng của em ~”
Phó Việt Ninh vốn đang bình tĩnh, cúi đầu nhìn xem cơm hộp còn bao xa mới được giao tới, nghe thấy câu này thì đành cho đối phương một ánh mắt.
“Lấy bằng cấp của cậu đi bệnh viện lập công làm thiên sứ áo trắng cũng dư dả.”
Phó Học Lý gào khan: “Anh à, anh biết rõ mở phòng khám tư nhân vẫn luôn là mục tiêu mà em hướng tới mà.”
Biểu cảm của Phó Việt Ninh không đổi, tùy ý nhìn Phó Học Lý gào khan, trong lúc đó cơm hộp được giao tới, anh còn vô tình sai cậu ta đi lấy cơm.

Phó Học Lý thành thật đứng dậy, chửi thầm hai vợ chồng nhà này đúng là một người vô tình hơn một người, không hề trìu mến cậu em nhỏ tuổi là mình tí nào…..
Cầm cơm hộp về, 4 cân tôm hùm đất, món ăn chiêu bài của cửa hàng ăn khuya ngon nhất quanh đây, gia vị phong phú, hương vị tê cay nức mũi, Phó Học Lý ngửi mùi này xong cũng không gào nổi nữa.

Cậu nhìn Phó Việt Ninh mở cái nắp, đeo găng tay, thong thả ung dung cầm một con tôm hùm đất lên, động tác ưu nhã như đang ký tên văn kiện trên bàn làm việc.
Cậu nuốt nước miếng, nói: “Em ăn hai con là được rồi…”
Phó Việt Ninh chẳng thèm nhìn cậu ta, chỉ nói: “Không gọi phần của cậu.”
Phó Học Lý há miệng thở dốc, lại muốn gào.
“Ngày mai đi Phó thị nói kỹ càng tỉ mỉ, anh sẽ bảo phòng nhân sự bàn bạc với cậu.” Phó Việt Ninh liếc đối phương, “Nhưng đêm nay đừng để anh nghe tiếng tiếng mày gào khan nữa.”
Phó Học Lý lập tức nuốt điệu gào khan vào lòng, vui mừng ra mặt: “Cảm ơn anh! Người tốt cả đời bình an!” Còn điệu đà khua tay tạo hình trái tim.

Cậu ta làm bộ như thế không hề giống thiên sứ áo trắng tẹo nào, càng giống người bán bảo hiểm ven đường hơn.
Phó Việt Ninh mặc kệ cậu, tiếp tục lột tôm, “Còn chuyện này nữa.”
“Hình như đầu óc của ông cụ nhà anh có vấn đề, kiểm tra sức khỏe trong nước không tra ra nguyên nhân, nếu mày rảnh thì giúp anh liên hệ với đội ngũ nước ngoài để kiểm tra toàn diện kỹ càng cho ông.”
Tuy ông cụ sống chết nói mình gặp ác mộng nhưng thân thể có bị bệnh ẩn hay không thì vẫn không biết.

Trong nước không kiểm tra ra, vậy thì thử ngoại quốc xem, cũng để cho người nhà an tâm.

Ông cụ thích gây chuyện thật, nhưng dù sao cũng là người trong nhà, bọn họ không thể mặc kệ ông.
“Ông cụ?” Phó Học Lý kinh ngạc, cậu tò mò hỏi: “Ông ấy sao thế, khoảng thời gian trước em mới nghe nói ông tìm được mùa xuân thứ hai mà? Lúc ấy em còn tưởng ông lớn tuổi rồi mà tinh lực vẫn dư thừa.”
Nếu đã quen Phó Việt Ninh thì đương nhiên Phó Học Lý cũng từng gặp ông cụ.

Cái tính tình thối của ông cụ còn có thể phát giận với con cháu trong nhà, càng miễn bàn người ngoài trong thân thích như Phó Học Lý.

Ấn tượng của cậu về ông cụ cũng không tốt lắm, chỉ coi ông là trưởng bối, gặp mặt bị mắng, không cãi lại chính là sự tôn kính lớn nhất cậu dành cho ông rồi.
Từ trước đến nay Phó Việt Ninh không cho ông cụ mặt mũi, không khách khí nói ngắn gọn chuyện ông cụ gặp ác mộng, sau đó bị bà cốt lừa gạt.
Phó Học Lý tỏ vẻ nghe vậy là đủ rồi, tổng kết một câu: “Không hổ là ông cụ nhà anh… Nhưng mà nếu anh có nhu cầu này thì em nhất định sẽ nghiêm túc hỏi thăm.”
“Lại nói tiếp, em còn tưởng ông thật sự có mùa xuân thứ hai đấy, còn cố ý tặng cho ông một hộp cạc cạc cạc đặc sản của Anh quốc.”
Phó Việt Ninh: “…”
Này xem như biết quần lót tráng dương từ Anh quốc là do ai gửi rồi.
***

Lâm Thiên Quất tắm rửa xong ra ngoài, lén lút ngó một lát, phát hiện Phó Học Lý đã đi rồi thì mới thở phào nhẹ nhõm một hơi, thả lỏng đi ra ngoài.
Mùi hương của tôm hùm tê cay đã tràn ngập phòng khách, vì hương thơm ngào ngạt trên người mình, cô quyết đoán cách xa một chút, ngồi tại cửa sổ sát đất, thân thiết gọi Phó Việt Ninh: “Ông xã ~ ông xã em yêu ơi ~”
Phó Việt Ninh đúng lúc lột tôm hùm đất xong, anh tháo găng tay xuống, nhìn cô một cái, biểu cảm có chút bất đắc dĩ: “Có việc chính là ông xã, không có việc thì là con trai?”
Lâm Thiên Quất giả ngu: “Hì hì hì.”
Phó Việt Ninh bưng tôm hùm đất, mắt cười tỏ vẻ: “Hiện tại tâm trạng của anh không tốt, em có thể gọi anh một tiếng "ba" không? Hửm?”
Lâm Thiên Quất: “….”
Tốt lắm, từ khi dì cả của cô rời đi, Phó Việt Ninh đã bắt đầu tính sổ với cô.
Mỗi khi đến thời điểm này, cô không có biện pháp nào cả.
Cô chỉ có thể vươn một bàn tay, dùng hai ngón tay trỏ trỏ vào nhau, vẻ mặt thành khẩn: “Em xin lỗi, em sai rồi, em quỳ xuống cho anh nhé.”
“Xùy.” Phó Việt Ninh cười nhạo, như là đã nhìn thấu cô, anh nhướng mày nói: “Lần này sai rồi, lần sau còn dám?”
Lâm Thiên Quất cười ngây ngô: “Em sẽ tiếp tục nỗ lực, lần sau nhất định?”
Phó Việt Ninh tỏ vẻ "anh còn không biết trong đầu em có bao nhiêu ý xấu sao", anh bưng đĩa tôm hùm đất vừa lột đến chỗ cô, “Ăn đi, anh đi tắm.”
Lâm Thiên Quất vui mừng cầm đũa, hỏi: “Anh không ăn à?”
Phó Việt Ninh: “Anh ăn bên ngoài rồi.”
Lầm Thiên Quất “ồ” một tiếng, vừa gắp tôm hùm đất vừa không quên cợt nhả: “Em chỉ thích ăn mỗi tôm anh lột thôi, mỗi một con tôm đều bao hàm tình yêu nồng nhiệt anh dành cho em ~”
Phó Việt Ninh nhìn cô, vui đùa nheo mắt lại, “Em biết chắc đây không phải Phó Học Lý lột?”
Lâm Thiên Quất khựng người, nửa thật nửa giả nôn một phát: “Phi phi phi, còn lâu em mới ăn tôm cậu ta lột, lấy đi lấy đi!”
Cô u oán nhìn Phó Việt Ninh: “Em hận anh, vất vả lắm em mới đuổi được cậu ta ra khỏi đầu, vì sao anh lại nhắc tới tên cậu ta!” Nói xong, còn nhét một con tôm vào miệng.
Mùa này chất thịt của tôm hùm đất rất no đủ, thịt tôm xào bung với dầu trơn rất thơm ngon, không hổ là giống loài cần nuôi dưỡng ngoại lai!

Thật thơm~
Phó Việt Ninh "a" một tiếng, không khách khí nhéo nhéo mặt cô, thuận lợi để lại trên mặt cô hai vết dầu mới xoay người ra khỏi phòng khách, cũng đi tắm rửa.
Lâm Thiên Quất ăn rất nhanh, chờ Phó Việt Ninh tắm xong đi ra thì cô đã vuốt bụng nằm trên sô pha, mùi hương tê cay trong không khí cũng bị không khí tươi mát thay thế.
Ăn uống no đủ, hai vợ chồng bắt đầu ôm nhau nói chuyện phiếm.
Nói nói một lúc thì nói đến chuyện kỷ niệm tròn 7 năm.
Lâm Thiên Quất lười biếng nói: “Em không bận như anh, công việc của em đã kết thúc rồi nên trong khoảng thời gian này không đi công ty cũng được, hiện tại chỉ xem khi nào Phó tổng có thời gian rảnh thôi.”
Phó Việt Ninh xắn ống tay áo ngủ, biểu cảm thả lỏng, khoác tay lên vai cô, “Anh cũng nhanh thôi, chờ qua tiệc mừng thọ của ông thì hòm hòm rồi.”
Lâm Thiên Quất ngẩng đầu từ trong ngực anh: “Vậy có cần đặt vé trước không?”
Tuy là câu nghi vấn nhưng cô đã cực kỳ thành thật mở 12306 ra, xem vé về quê.

Khởi điểm của hành trình kỷ niệm 7 năm của bọn họ chính là ở quê quán, lại còn sẽ ở lại quê một khoảng thời gian ngắn, cũng là quyết định bọn họ thống nhất từ trước rồi.
Chỉ là mấy năm nay quê của họ phát triển rất tốt, nay đã trở thành thành phố du lịch nổi tiếng.

Tuy bọn họ có thể về nhà cũ ở, không nhất thiết phải ở khách sạn nhưng vé vẫn phải chú ý, nếu không có khả năng chỉ có vé đi nửa đêm.
“Cách gần thì ngồi máy bay cũng không đáng, hơn nữa sân bay cách quá xa, lái xe mất hơn một tiếng, rất phiền.”
Phó Việt Ninh gật đầu, nói: “Đường sắt khá tốt, xuống xe cách nhà cũ cũng gần.”
Lâm Thiên Quất đáp: “Vậy em đặt vé tàu cao tốc nhé? Sau tiệc mừng thọ của ông… vé ngày 10 thế nào?”
Phó Việt Ninh ngẫm nghĩ, tiệc mừng thọ của ông vào ngày 7, 3 ngày cũng đủ để anh lừa ông đi Anh quốc kiểm tra rồi, chỉ cần ông không ở nhà gây chuyện thì hành trình của bọn họ sẽ thuận lợi rất nhiều… bèn gật đầu đồng ý.
Lâm Thiên Quất vừa lòng đặt vé.
Mua vé xong, cũng không biết đêm khuya khiến cảm xúc dễ phập phồng mà Lâm Thiên Quất chợt cảm thán, “Thời gian trôi nhanh quá, 7 năm đã đến rồi.”
Phó Việt Ninh liếc mắt nhìn cô, “Hửm?”
Nhìn vẻ bình tĩnh của chồng, cơn nghiện diễn xuất của Lâm Thiên Quất chợt bùng lên, đôi mắt lập tức đong đầy giọt lệ giả dối, cầm tay Phó Việt Ninh, nức nở nói: “Mà em, trước sau vẫn không cho anh một đứa con.”
Phó Việt Ninh: “… ”

Lâm Thiên Quất hu hu hu giả khóc: “Hôm nay nghe lang băm cách vách nói đứa bé thời trẻ chúng ta từng mang đã khiến em bị thương nguyên khí, chỉ sợ không bao giờ có thể sinh nữa.”
Phó Việt Ninh: “…” Rất tốt, này còn diễn giỏi hơn Phó Học Lý.
Anh cảm thấy ngón tay của mình hơi ngứa, nhéo cằm Lâm Thiên Quất, cất giọng trầm thấp: “Nương tử đừng lo, gần đây ta đã tìm được một cách hay, chỉ cần…” Anh dừng mấy giây, hình như không tìm ra từ nào thích hợp, nhìn đôi mắt khát vọng muốn diễn của Lâm Thiên Quất, đành căng da đầu nói: “Buổi tối không đeo bao là được.”
Lâm Thiên Quất: “Phụt… khụ khụ khụ, tướng công, này trăm triệu không ổn nha ~~”, cô cười gượng, nhưng lại kiên cường diễn tiếp, “Không bằng cứ nghe gia gia, nạp tiểu thư cách vách đi.”
“Nghe nói Lâm tiểu thư cách vách năm nay vừa tròn 18, tinh thông cầm kỳ thi họa; thơ từ ca phú cũng là sở trường.

Mỹ diệu hơn là dung mạo của nàng như chim sa cá lặn, hoa nhường nguyệt thẹn; trên có thể so với Thường Nga, dưới có thể thắng Điêu Thuyền; eo thon chân dài, ngực to nóng bỏng…” Lâm Thiên Quất khoác lác tận trời, cuối cùng tổng kết: “Quan trọng nhất chính là gương mặt giống hệt ta ~~”
Phó Việt Ninh nghẹn cười, biết lúc này mình chỉ cần phối hợp là được, anh trầm ổn gật đầu: “Không tồi.”
“Không bằng tối nay nạp nàng tới nhé, cho tướng công gặp một lần ~” Lâm Thiên Quất nói xong liền xoay người nhảy ra sau sô pha, sau đó xõa tóc dài, kéo dây áo ngủ, thay đổi nhân vật, lắc lư đến trước mặt Phó Việt Ninh.
“Nô gia Lâm Bách Quất diện kiến tướng công.”
Phó Việt Ninh bật cười: “Tên không tồi.”
Lâm Bách Quất cười hì hì đặt mông ngồi trong lòng anh, hôn bẹp lên mặt anh một cái: “Đương nhiên rồi, Thiên Quất Bách Quât đều là Quả Quýt Nhỏ.”
“Ngủ không, tướng công?”
Phó Việt Ninh nhìn cô, “Ngủ là muốn ngủ, nhưng anh còn thích kịch bản lần trước.”
Lâm Thiên Quât: “Hở?”
Phó Việt Ninh thuận thế đè cô lên sô pha, nở nụ cười trầm thấp: “Có phải đàn chị bá đạo x đàn em nên ra tập hai không?”
Lâm Thiên Quất cười ha ha: “Ui~ thì ra anh thích kiểu này.

Được nha ~ đàn em…”
Hai bóng người giao hòa, lời nói đùa giỡn bị bao phủ trong từng nụ hôn say đắm, bóng đêm kéo dài, ánh trăng khoan thai.
Bên trong cửa sổ sát đất, tấm rèm mỏng rơi xuống.
Đúng là… sói cưỡi trúc mã tới, lên giường quấn thanh mai…