Mơ Thấy Lão Công Là Nam Chủ Ngược Văn

Chương 19: 19 Thái Quá


Qua mấy ngày buồn bực vì dì cả tới, Lâm Thiên Quất cảm thấy mình lại sung máu sống lại!
Vừa khéo mấy ngày trước hẹn gia sư, mà vì dì cả nên bị chậm trễ, nên hôm nay cô lại hẹn lần nữa.

Đi học một mình luôn nhàm chán, cô quyết định lừa Viên Phỉ Phỉ cùng đi học.
Chị em vô lương tâm, toàn quân xuất kích!
Cô vui sướng hài lòng gửi một nhãn dán cho Viên Phỉ Phỉ, là một con sơn dương nhỏ, xung quanh viết [Viên sữa thô, ta đến đây]
Qua nửa ngày, Viên Phỉ Phỉ mới uể oải gửi tin nhắn thoại, “Đi đâu chơi?”
Nghe giọng của cô bạn không đúng, Lâm Thiên Quất dừng một chút, nhớ lại tiêu đề hai ngày nay, xác định không thấy scandal về bạn của mình thì mới nũng nịu gửi tin nhắn thoại lại.
“Tới nhà của tớ, tớ cho cậu chơi bảo bối.”
Viên Phỉ Phỉ nói: “Được, đợi lát nữa tớ qua, giữa trưa cùng nhau ăn cơm luôn.

Nếu chiều cậu có rảnh thì cùng tớ đi dạo phố, buổi tối tớ phải tham gia họp lớp.”
Lâm Thiên Quất nghe đến họp lớp, hơi buồn bực trả lời: “Họp lớp? Sao tớ không biết?”
Cô với Viên Phỉ Phỉ là bạn học thời cấp hai, cấp ba, hai người học cùng lớp, không có chuyện mời cô mà cô không biết.

Nhân duyên của mình không kém đến mức đó chứ?
Viên Phỉ Phỉ nói: “Là họp lớp đại học, cậu cũng biết tớ với mấy người bạn đại học kia không ưa nhau, lần này bọn họ cũng tới nên tớ chắc chắn phải đi.”

“Chẳng những phải đi mà còn phải chiếm spotlight!”
Lâm Thiên Quất hiểu ra.

Bố mẹ của Viên Phỉ Phỉ đều là người nổi tiếng, chưa tốt nghiệp đã chính thức vào công ty của nhà để làm việc, giấu thân phận của cô ấy rất kỹ nên thời đại học căn bản không ai biết thân phận của cô ấy.
Nhưng vấn đề là ngành học của Viên Phỉ Phỉ ở đại học lại là Điện ảnh chuyên nghiệp, xung quanh đều là người trong giới nên vì tranh đoạt tài nguyên, ai cũng ngoài mặt hài hòa, sau lưng âm thầm chọc ngoáy.

Theo cách nói của cô ấy thì năm đó không khác gì tiến cung, mỗi ngày lục đục với nhau.
Tính cách của cô ấy rất phóng khoáng, khiêm tốn không kiêu ngạo, sống theo phái tùy tâm sở dục hưởng lạc, lúc ấy cũng có mấy mối tình vắt vai.

Mắt nhìn của cô ấy rất cao, có thể nói đều quen hot boy.

Người đầu tiên chính là hot boy của ngành, thuận tiện nhắc tới, năm đó Hạ Khiêm cũng là một trong số đó… Nhưng mà khi đó cô ấy luôn mang tâm tính chơi đùa, không vui thì chia tay.
Phong cách phong lưu này khiến cho một số người bất mãn, bắt đầu có mấy bạn nữ cùng lớp không ưa cô ấy.
Việc bất hòa này giằng co suốt một thời đại học, cho đến hiện tại, vào dịp họp lớp hàng năm cô ấy đều không muốn bỏ lỡ.
Bởi vì hiện tại cô ấy đã đứng trên đỉnh của ngành sản xuất này, là kim chủ daddy của bọn họ.

Mà theo lời cô ấy thì là thích nhìn bọn họ khó chịu trong lòng những vẫn phải cắn răng lấy lòng cô ấy, muah haha~~

Vẫn là chị em hiểu chị em nhất.
Lâm Thiên Quất nói: “Tớ hiểu rồi, tớ sẽ hẹn cho cậu một thợ trang điểm vào buổi chiều nhé.”
Trong tay của Lâm Thiên Quất có một tấm danh thiếp của thợ trang điểm nổi tiếng, là được người khác tặng, mỗi lần có người cần lên “chiến trường” thì đều sẽ bảo cô cho mượn danh thiếp để dùng.
Bản thân cô không dùng nhiều lắm, cơ bản đều cho hội chị em.
Ai~ biết làm sao bây giờ, chị em nhà mình muốn đi đập quán, đương nhiên mình phải chiều rồi.
**
Viên Phỉ Phỉ tới rất nhanh, đáy mắt mệt mỏi cũng không ngăn được tinh thần hứng thú bừng bừng, “Tớ tới rồi đây, cậu muốn cho tớ xem bảo bối gì!”
Cô vừa nói xong câu đó, giáo viên đã bước từ sau lưng Lâm Thiên Quất ra, huấn luyện viên với dáng người cân xứng đứng ở cửa mỉm cười, chào hỏi: “Cô Viên.”
Viên Phỉ Phỉ khó tin nhìn Lâm Thiên Quất: “Mịa nó, cậu gạt tớ tới tập luyện!”
Lâm Thiên Quất kéo cô bạn vào nhà, phất tay bảo huấn luyện viên đi thay quần áo trước, sau đó mới “thật thà” nói: “Haizz, chuyện rèn luyện khỏe mạnh sao có thể gọi là lừa?”
“Qua đây nè, tớ đã chuẩn bị quần áo cho cậu rồi, đi thay đi.”
Viên Phỉ Phỉ ngơ ngác đi thay quần áo, chờ ra ngoài thì Lâm Thiên Quất đã trải thảm yoga ngoài phòng khách, huấn luyện viên cũng đã chuẩn bị xong, đang làm nóng thân thể.
Cô buồn bực đi qua, ngồi trên thảm yoga: “Cậu có độc à, muốn tập thì tự tập đi, cần gì phải lừa gạt tớ tập cùng.”
Lâm Thiên Quất làm nóng người theo huấn luyện viên, “Tớ tập một mình thì quá dễ lười biếng, hơn nữa cũng rất chán.

Cậu tới cũng tới rồi, tập cùng nhau đi mà.


Chúng ta còn có thể thuận tiện tâm sự.”
Viên Phỉ Phỉ liếc cô bạn một cái, không thể chịu nổi ánh mắt của cô bạn, chỉ có thể khởi động theo.
Lâm Thiên Quất không thích vận động quá kịch liệt, huấn luyện viên cũng dạy những động tác yoga nhu hòa, hai người vừa vận động vừa nói chuyện phiếm là vừa khéo.
Viên Phỉ Phỉ hỏi chuyện kỷ niệm đầy 7 năm của cô với Phó Việt Ninh: “Các cậu chuẩn bị đi đâu? Có địa điểm tốt muốn đề cử không? Gần đây công ty của bọn tớ đang làm show du lịch nước ngoài, tớ cũng chưa nghĩ ra nơi thích hợp.”
Lâm Thiên Quất xoay cổ, “Vậy thì cậu đừng trông cậy vào tớ, kỷ niệm 7 năm bọn tớ sẽ ăn mừng trong nước.”
Viên Phỉ Phỉ hơi ngạc nhiên, vừa khéo huấn luyện viên đang dạy một động tác khá gian nan hạ eo, cô thuận thế dừng động tác lại, nhìn cô bạn: “Trong nước?”
Lâm Thiên Quất nhìn thấu ý đồ của cô, nhắc nhở: “Đừng lười biếng!”
Viên Phỉ Phỉ đau khổ tiếp tục, đỡ eo của mình, nói: “Cái eo già này của tớ làm động tác này cũng quá khổ… Nói tiếp nè, chẳng trách cậu vận động cũng muốn tập cùng người khác, quả nhiên là có thể dời đi lực chú ý.”
Lâm Thiên Quất thực hiện động tác này cũng hơi cố hết sức, hổn hển nói: “Chắc bọn tớ sẽ về quê trước, sau đó lại đến trường học của nhau.”
Viên Phỉ Phỉ hiểu ra, trêu chọc: “Òa, thì ra là muốn hồi tưởng năm tháng huy hoàng đã từng.”
Lâm Thiên Quất đáp lại: “Dù sao mấy năm trước cũng đi nước ngoài ngấy rồi, hiện tại tình hình trời Tây không tốt, chẳng bằng ở trong nước còn hơn.”
Viên Phỉ Phỉ: “Này này này, câu này của cậu tớ không thích nghe nha.

Cậu cậy chồng cậu không đi công tác nước ngoài đúng không?”
Vừa khéo hai ngày này Hạ Khiêm đi nước M.
Lâm Thiên Quất cho cô bạn một ánh mắt xin lỗi: “Xin lỗi xin lỗi, tớ thật sự không nhớ ra.”
Viên Phỉ Phỉ hừ một tiếng, hai người nghiêng người đổi động tác theo huấn luyện viên, cũng đổi một đề tài mới.

Như là cảm thán, Viên Phỉ Phỉ đột nhiên nói: “Cậu kết hôn sớm ghê, chớp mắt đã 7 năm rồi.”
“Rõ ràng, hiện tại cậu cũng mới hai mươi…”

“Dừng.”
Lâm Thiên Quất cho cô bạn cái nhìn nguy hiểm.
“Đừng nói con số phía sau ra, phụ nữ đã có chồng là tớ không nghe được cái này.”
Viên Phỉ Phỉ lặng lẽ nuốt chữ "chín" vào bụng, trợn trắng mắt: “Cậu căng thẳng cái gì, chúng ta bằng tuổi mà.”
Lâm Thiên Quất buồn bã nói: “Tuy là bằng tuổi nhưng cậu mới kết hôn 2 năm, mà tớ đã 7 năm rồi.”
Nghe giống như cô lớn hơn cô ấy 5 tuổi vậy!
Viên Phỉ Phỉ cười nhạo, “Ai bảo cậu kết hôn sớm như thế.

Phó Việt Ninh vừa đến tuổi được pháp luật cho kết hôn thì hai người đã đi đăng kí kết hôn luôn, đến ngày hôm sau bọn tớ mới biết tin.

Cậu nhảy vào nấm mồ hôn nhân, chúng tớ còn có thể đào mồ nữa cho cậu hả?”
Nói xong, cô nàng lại tò mò, đôi mắt chớp chớp, “Aiz, lại nói tiếp, vì sao lúc trước cậu kết hôn sớm thế? Nhiều năm qua chẳng thấy cậu kể gì với bọn tớ cả.”
“Chắc chắn không thể là do thật sự yêu nhau, không thể tách rời, hận không thể công bố với toàn thế giới hai người là vợ chồng chứ.”
Lâm Thiên Quất: “…”
Cô thở dài, đặt mông lên thảm yoga, u oán nói: “Tớ cũng đâu muốn.”
“Chỉ hận tính chất quốc gia, thiếu hụt giáo dục.”
Tuy đã kết hôn 7 năm, nhưng hiện tại ngẫm lại nguyên nhân cô với Phó Việt Ninh đột ngột kết hôn thì vẫn giống như vở hài kịch trong mơ.
Chỉ có hai chữ ---- thái quá!
Hai mắt Viên Phỉ Phỉ sáng rực, ngửi được mùi "dưa to"! Cô cũng đặt mông ngồi xuống, nói: “Kể cho người chị em tôn quý cấp VIP là tớ nghe xem thái quá như thế nào nào!”