Mở Mắt Thành Tỷ Phú

Chương 35: 35 Châu Phàm Nho Nhã



Một giờ tiếp theo, Tần Kiệt tiếp tục phỏng vấn thêm 7 người, nhưng không ai trong số họ khiến anh hài lòng.
Không phải là tuổi tác lớn, muốn đến chỗ anh dưỡng già, không muốn làm việc thì là tuổi tác khá phù hợp, nhưng năng lực khiếm khuyết, yêu cầu còn cao một cách thái quá.
Điều đó làm cho Tần Kiệt cứng họng không dám nói thêm gì.
Sau khi phỏng vấn xong người cuối cùng, Tần Kiệt đau đầu ngồi dựa lưng vào ghế nhắm mắt lại, xoa xoa huyệt thái dương.
Bước đầu đã rủi ro, bất lợi.
9 người mà không có một ai phù hợp cả.
Sao tuyển một người đáng tin cậy lại khó khăn đến như vậy chứ.
Đột nhiên Tần Kiệt hiểu ra làm ông chủ thì sẽ như thế nào rồi.
Nó thực sự không dễ dàng gì.
Còn sót lại chỉ có mỗi Châu Phàm đến từ Lăng Thị.
Xem ra ngày mai anh phải nói chuyện tử tế với anh ta, nếu không phù hợp nữa thì không biết đến khi nào siêu thị của anh mới có thể suôn sẻ khai trương.
Anh đã đầu tư rất nhiều tiền vào đó, anh không muốn lãng phí nó một cách vô ích.
Cốc cốc cốc~
Đột nhiên, bên ngoài có tiếng gõ cửa.
“Vào đi!”
“Giám đốc Tần, là tôi!”
“Ồ, là cô Giang à!”, Tần Kiệt mời cô Giang ngồi xuống.
“Phỏng vấn như thế nào?”, cô Giang hỏi.
“Ôi, đừng nhắc tới nữa, không có một ai thích hợp cả!”, Tần Kiệt thở dài một hơi: “Tôi chỉ có thể trông chờ vào ngày mai nữa thôi.

Chuyện này, vẫn cần cô Giang đôn đốc nhắc nhở”.
“Được.


Tôi biết rồi.

Giám đốc Tần yên tâm, tôi sẽ chú ý giúp anh! 11 giờ trưa mai, tôi nhất định sẽ kêu Châu Phàm đúng giờ đến gặp anh!”
Thấy Tần Kiệt phỏng vấn 9 người mà không chọn ra được người nào.
Cô Giang cũng cảm thấy hơi lo lắng.
Nếu như việc không thành, cô sẽ không hoàn thành chỉ tiêu, không hoàn thành nhiệm vụ, như vậy sẽ không được trích phần trăm hoa hồng.
Vì để có thể hoàn thành nhiệm vụ, đương nhiên cô sẽ phải cố gắng hết sức vận dụng hết khả năng để giúp Tần Kiệt nói chuyện ổn thỏa với Châu Phàm.
Thời gian không còn nhiều, cô chỉ tùy ý hàn huyên với Tần Kiệt mấy câu, sau đó bèn vội vàng rời đi.
Anh nhìn bóng lưng uốn éo của cô Giang, cảm thấy vóc người cô ấy thật đẹp.
Tần Kiệt mệt mỏi, xoa xoa huyệt thái dương.
Đau đầu quá đi mất thôi.
Ôi~
Chẳng mấy chốc, một ngày mới lại bắt đầu.
10 giờ sáng tại quán trà sữa Chicony quảng trường Quần Quang.
Để sớm được gặp Châu Phàm, lần này Tần Kiệt đến sớm trước giờ hẹn.
50 phút sau, cuối cùng anh cũng nhìn thấy một gương mặt quen thuộc xuất hiện ở cửa, rất giống với bức ảnh trên tài liệu mà cô Giang cung cấp.
Nhưng lại không giống với ảnh đăng kí trên tài liệu.
Hôm nay Châu Phàm mặc áo sơ mi trắng và quần tây đen, khi anh ta bước đi hiện lên đôi mắt sáng ngời có hồn.
Thoạt nhìn anh ta là một người trẻ trung khỏe mạnh.
Có năng lực làm việc.
Thấy Tần Kiệt chào hỏi mình, Châu Phàm khẽ mỉm cười, vẫy vẫy tay đi tới.
Trông anh ta lộ rõ vẻ nho nhã và thanh lịch.

Rất có khí chất.
Ngay từ cái nhìn đầu tiên Tần Kiệt liền cảm thấy con người Châu Phàm không tệ.
Anh có ấn tượng tốt với Châu Phàm.
Nhưng cụ thể anh ta là người như thế nào thì anh cần phải từ từ tìm hiểu mới biết được.
“Giám đốc Châu, mời ngồi!”
“Cảm ơn!”, Châu Phàm chậm rãi ngồi xuống.
“Giám đốc Châu muốn uống vị gì?”
“Vị gì cũng được!”
“Ok.

Phục vụ, cho tôi một ly trà sữa! Cảm ơn!”
“Ok rồi!”
Chẳng mấy chốc, phục vụ đặt một ly trà sữa thơm phức đến trước mặt Châu Phàm.
Châu Phàm nhấp một ngụm, sau đó Tần Kiệt cười hỏi: “Tôi đã xem qua tài liệu về Giám đốc Châu.

Tôi rất tò mò! Anh là giám đốc của Lăng thị, cũng có thể coi là sếp lớn vùng biên ải, nắm trong tay quyền sinh sát, tiền đồ vô cùng rộng mở!”
“Nếu anh làm tốt, sau này sẽ được luân chuyển đến thành phố Hán đảm nhiệm những vị trí quan trọng, chắc chắn điều này không thành vấn đề.

Tại sao anh lại muốn từ chức đến chỗ tôi, một siêu thị tư nhân vẫn chưa khai trương, không biết con đường phía trước sẽ ra sao chứ?”
“Nếu Giám đốc Tần đã nói như vậy rồi, vậy thì tôi sẽ đi thẳng vào vấn đề nhé!”
“Được, tôi sẽ rửa tai lắng nghe!”
Tần Kiệt cũng không nói nhiều, mà anh cũng không có nhiều điều để nói, anh chỉ cần nghe Châu Phàm nói như thế nào, sau đó dựa theo những gì Châu Phàm nói đưa ra quyết định là được.

Nếu Châu Phàm nói xong mà anh cảm thấy rằng có thể cân nhắc, xem xét thì anh sẽ trao đổi bàn bạc với anh ta, chỉ cần yêu cầu của anh ta không thái quá như 9 ông Phật lớn hôm qua anh đã phỏng vấn, Tần Kiệt vẫn có thể chấp nhận được.
Dù sao sau tất cả, hiện tại anh thực sự cần một người trợ thủ đắc lực giúp anh quán xuyến mọi việc.
Một mình anh thật sự rất khó để chống đỡ mọi việc.
Những vấn đề liên quan đến chuyên môn phải được giao cho những người có chuyên môn xử lý.
Về phần năng lực của Châu Phàm.
Năng lực của một vị giám đốc lăn lộn, làm việc trong Walmart Lăng thị có thể khiếm khuyết sao?
Walmart không phải là nơi nuôi dưỡng những kẻ lười biếng.
Điểm này không cần phải nghi ngờ gì nữa.
“Chủ yếu có 3 lý do chính!”
“Thứ nhất, tình đầu thời đại học của tôi là cựu sinh viên trường đại học công nghiệp Hồ!”
“Hả?’, Tần Kiệt vô cùng bất ngờ, anh không ngờ rằng tình đầu thời đại học của Châu Phàm là cựu sinh viên đại học công nghiệp Hồ, là bạn cùng trường với anh.
Trên tài liệu không ghi điều này.
Nhưng nghĩ lại cũng đúng, những thứ viết trên tài liệu đều là lý lịch công việc của Châu Phàm, còn trên phương diện tình cảm thì không được nhắc tới, đó cũng là điều rất bình thường.
Ngay lúc này, khoảng cách giữa Tần Kiệt và Châu Phàm đã được kéo gần lại.
“Tiếp theo!”
“Tôi nghe nói Giám đốc Tần là sinh viên đại học công nghiệp Hồ, điều đó làm cho tôi nhớ lại tình đầu của mình! Cũng làm cho tôi nhớ lại cuộc sống ngọt ngào hạnh phúc thời đại học! Đáng tiếc…”
Dừng một chút.
Tần Kiệt biết đây mới là điểm mấu chốt, lẳng lặng đợi chờ.
“Thật không dám dấu diếm, tình đầu của tôi đã chết trong một vụ tai nạn xe hơi khi cô ấy tốt nghiệp…”
“Cái gì?”
Tần Kiệt sững sờ, không ngờ rằng những việc mà Châu Phàm đã trải qua lại thê thảm như vậy.
“Anh nén đau thương!”, lúc này, Tần Kiệt chỉ có thể nói như vậy.
Nói nhiều, trái lại anh ta tưởng anh điệu bộ, làm ra vẻ đồng cảm với người khác.
“Không sao, chuyện xảy ra hơn 10 năm, tôi sớm đã nghĩ thoáng rồi!”
Châu Phàm nói tiếp: “Thứ hai.

Bố mẹ tôi là nông dân, hy vọng lớn nhất trong cuộc đời của họ là có thể nhìn thấy tôi an cư lập nghiệp ở tỉnh lị, trở thành công dân tỉnh lị!”

“Nhưng để trở thành công dân tỉnh lị, tôi phải được luân chuyển đến thành phố Hán thì mới có cơ hội.

Tuy nhiên, thực lực của đám người lãnh đạo các huyện cấp thành phố như tôi rất mạnh, thời điểm đó tất cả chúng tôi đều được Walmart lựa chọn và sát hạch!”
“Khi đó, tôi đứng thứ 4 trong bảng kiểm tra sát hạch, phía trước còn có 3 người.

Trong khoảng thời gian ngắn thì không thể vượt qua được bọn họ.

Bởi vì điều kiện buôn bán ở thành phố bọn họ đang sinh sống tốt hơn Lăng thị rất nhiều…”
Nghe đến đây, xem như là Tần Kiệt đã hiểu được động cơ thực sự của Châu Phàm.
Mối tình đầu ở Hồ Công chỉ là để thu hẹp khoảng cách với chính mình.
Liên quan đến tương lai của chính mình mới là động cơ quan trọng nhất.
Nhưng dù vậy, Châu Phàm hoàn toàn có thể lựa chọn các chuỗi siêu thị lớn khác ở thành phố Hán để nhân cơ hội này chuyển đến thành phố Hán, hiện thực hóa mong muốn của bố mẹ.
Tần Kiệt hỏi: “Thành phố Hán có nhiều siêu thị như vậy, Giám đốc Châu không vào lại muốn đến chỗ tôi, tôi tò mò muốn biết rốt cuộc Giám đốc Châu nhìn trúng tôi về điểm gì?”
“Điều này liên quan đến lý do thứ 3!”
“Ồ, Giám đốc Châu nói tiếp đi!”
Châu Phàm nói: “Những năm gần đây, sự phát triển kinh tế của thành phố Hán là điểu mà trong chúng ta ai cũng có thể nhận ra, phát triển rất nhanh.

Theo tiến trình mở rộng đô thị của thành phố Hán, trong tương lai hướng Đông Nam và hướng Nam là hai hướng trọng điểm, nhất định sẽ mở rộng quy mô!”
“Thung lũng Đông Hồ được khai hoang khá sớm, nhiều siêu thị lớn sớm đã đi vào hoạt động.

Duy chỉ có Nam Hồ, phát triển châm hơn do sự hạn chế của cầu cống đường ray tàu hỏa…”
“Sau khi tôi biết rằng Giám đốc Tần cũng nhìn trúng Nam Hồ và muốn mở siêu thị ở đây, tôi cảm thấy đây là một cơ hội.

Cho nên tôi rất muốn gặp mặt nói chuyện với anh!”
----------------------------