Mở Cửa Hàng Trong Thế Giới Ác Mộng

Chương 1-2

Cô không thể nhìn đến "thứ" mà phát ra tiếng bước chân, nhưng cô có thể thấy ánh nến trên hành lang dần dần tắt đi và hành lang phía sau họ trở lên tối um. Nếu bọn họ không kịp trốn vào căn phòng có ánh đèn đó thì giây tiếp theo bọn họ sẽ hoàn toàn bị hàng lang tối tăm nuốt chửng mất!

“Cảm ơn.” Ngay khi cô cảm thấy khó tiến lên, liền nhìn đến người thanh niên đẹp trai mà đi đường có chút chậm kia đi đến, đỡ lấy phía bên kia của người phụ nữ bị trẹo chân, tuy rằng bộ mặt có chút lạnh lùng nhưng vào thời điểm quan trọng đưa tay giúp đỡ khiến mọi người cảm nhận được sự ấm áp.

Phía trước chính là chỗ trú ẩn tạm thời của thế giới Ác mộng, chỉ cần đến đó, bọn họ sẽ an toàn!

“Bang”

Ngay khi cô gái và người phụ nữ bị trẹo chân lao vào căn phòng đang sáng đèn đó, người đàn ông trung niên đã chờ đợi ở cửa đóng sập cửa lại và khóa cứng cửa bằng vài tiếng lách cách.

Căn phòng mà được người đàn đàn ông trung niên và cô gái trẻ mặc đồ thể dục gọi là “Chỗ trú ẩn”, thì không khác gì một căn phòng lớn của khách sạn bình thường ngoại trừ ánh đèn rất sáng cả, căn phòng này không lớn, giấy dán tường và đồ dùng đều phủ lớp bụi cũ xưa.

“Mỗi nơi trú ẩn sẽ thời hạn an toàn ít nhất là 30 phút.” Cô gái mặc đồ thể thao đỡ người phụ nữ bị trẹo chân lên chiếc giường bụi bặm, sau đó dựa vào vách tường thở hổn hển, “Mọi người muốn hỏi điều gì thì hiện tại liền có thể hỏi ngay luôn.”

Cô gái trộm nhìn thoáng qua người thanh niên vừa giúp đỡ cô, phát hiện anh ta đứng bên tường thở đều đều, chỉnh chỉnh mắt kính, lau mồ hôi bên má rồi nhìn xung quanh. Cô rất hiếm thấy trong hiện thực có thanh niên treo dây bạc trên gọng kính cả,hơn nữa người thanh niên này có khí chất xuất chúng và vóc dáng cao lớn……Nếu họ không phải gặp nhau ở thế giới Ác mộng đáng sợ này thì thật tốt.

“Chính xác thì nơi này là nơi nào?!” Người phụ nữ ngồi ở trên giường hình như đã khóc, đôi mắt đỏ hoe, trang điểm ban đầu đẹp đẽ cũng bị nhòe đi, “Tại sao chúng lại xuất hiện ở chỗ này?!”

“Nơi này là thế giới Ác mộng.” Người đàn ông trung niên đứng ở đằng kia vẻ mặt trầm trọng lên tiếng, “Chúng ta đều là những người bị chọn vào thế giới Ác mộng để rèn luyện, chẳng qua tôi với cô gái kia đã trải qua vài lần thế giới Ác mộng, còn lại các bạn là những người mới lần đầu tiên đến thế giới Ác mộng.”

“Tuy nhiên mục đích của chúng ta là giống nhau.” Cô gái trẻ mặc đồ thể thao nói tiếp, “Chỉ khi mọi người đồng tâm hiệp lực hoàn thành nhiệm vụ của thế giới Ác mộng, chúng ta mới có thể trở lại thế giới hiện thực.”

“Nhiệm vụ của thế giới Ác mộng được khắc vào bên trong cánh tay trái của mọi người. Mỗi một chữ đều máu chảy đầm đìa, nhưng chỉ có chính bản thân nhìn kỹ mới có thể thấy được.” Người đàn ông trung niên nhìn thoáng qua vài người mới vẫn đang ở trạng thái hoảng loạn, nâng cánh tay trái đã cuộn lên tay áo nói, “Nhiệm vụ lần này rất đơn giản, chính là sống sót trong thế giới Ác mộng đủ mười hai giờ. Ngoài ra, cánh tay phải của mọi người được khắc vào đồng hồ đếm ngược.”

Người phụ nữ bị trẹo chân đang ngồi trên giường cùng với người nam sinh mũm mĩm đang đứng thở hổn hển theo bản năng cùng người đàn ông trung niên giơ lên cánh tay của mình, sau đó đều kêu lên “A”, rõ ràng là bị chính dòng chữ máu chảy đầm đìa ở hai cánh tay của mình làm hoảng sợ.

Mà người thanh niên đeo kính dựa vào tường từ ban đầu đã giơ cánh tay lên nhưng vẻ mặt bình tĩnh, chỉ im lặng bỏ cánh tay xuống rồi tiếp tục nhìn xung quanh, có vẻ thích thú với bố cục và đồ vật của căn phòng hơn là bản thân thế giới Ác mộng.

“Sau khi hoàn thành nhiệm vụ, chúng ta sẽ nhận được điểm Ác mộng tương ứng, đó là một loại đồ vật rất hữu dụng.” Cô gái ở bên cạnh nói thêm.

“Nhưng……Có thể dùng để đổi…đổi lấy vật phẩm sao?!” Nam sinh ngồi ở chỗ kia khẩn trương đến nói chuyện lắp bắp, ngón tay vừa run rẩy vừa nhìn hai vị tiền bối.

“Thế giới Ác mộng khác với những cuốn tiểu thuyết mà cậu đã đọc.” Người đàn ông trung niên cau mày, “Điểm Ác mộng có rất nhiều tác dụng, cậu có thể cường hóa thân thể của mình bằng điểm Ác mộng sau khi hoàn thành nhiệm vụ, nếu cậu nhận được bất kỳ đồ tốt nào trong thế giới Ác mộng thì cũng cần phải sử dụng điểm Ác mộng để chi trả tương ứng thì mới có thể mang vật phẩm ra bên ngoài.”

“Quan trọng nhất chính là, nếu cậu chết ở thế giới Ác mộng……” Cô gái liếc nhìn mấy người mới rồi nói tiếp, “Cũng có thể chi trả đủ điểm Ác mộng để tiếp tục sống sót.” “Nếu không có đủ điểm Ác mộng……” Khuôn mặt của nam sinh trở nên tái nhợt.

“Kia chết chính là đã chết.” Người đàn ông trung niên chém đinh chặt sắt chắc chắn nói, “Sẽ giống thằng nhóc mà ban đầu đi ở cuối cùng đó, cái người mà vừa đi vừa mắng, bảo thế nào cũng không chịu chạy lên trước.”

Người phụ nữ bị trẹo chân cùng với người nam sinh mập mạp kia thay đổi sắc mặt, như thể họ vẫn còn nghe thấy tiếng thét chói tai thê thảm của người đó sau khi bị bóng tối nuốt chửng. Cũng chính là bởi vì khi vừa mới vào thế giới Ác mộng, họ đã phải chứng kiến ai đó bị hành lang tối tăm “Ăn thịt”, nên họ đã liều lĩnh chạy như điên theo người đàn ông trung niên.

“Mọi người yên tâm, số người tồn tại đến cuối cùng trong thế giới Ác mộng cũng sẽ ảnh hưởng đến điểm Ác mộng mà mọi người sẽ nhận được, vậy nên chỉ cần mọi người đừng làm việc ngu ngốc, chỉ cần chạy kịp, tôi và chú sẽ giúp đỡ mọi người nhiều nhất có thể.” So với người đàn ông trung niên không mấy thiện cảm thì cô gái tầm mười bảy, mười tám tuổi có vẻ thân thiện hơn. “Tôi tên là Tề Tiểu Mẫn, tôi đã trải qua hai lần thế giới Ác mộng.”

“Trịnh Minh, trải qua ba lần thế giới Ác mộng.” Người đàn ông trung niên tên là Trịnh Minh, giọng nói có chút hào sảng, có vẻ như rất tự hào về lý lịch của mình.

“ Còn anh? Anh tên là gì?” Tề Tiểu Tô nhìn về phía vào người thanh niên đeo mắt kính có khí chất khá đặc biệt.

“Tô……Tô Mặc.” Người thanh niên chỉnh lại gọng kính luôn bị trượt xuống sống mũi của mình, thanh âm có vẻ dễ nghe, nhưng có chút khàn khàn, giống như hồi lâu chưa cùng người nào nói chuyện vậy, “Chỗ trú, trú ẩn là có ý gì?”

“Khi số lượng người trong thế giới Ác mộng thấp hoặc là có người mới tham gia thế giới Ác mộng thì sẽ tồn tại một số nơi trú ẩn để giảm bớt mức độ khó khăn.”, Tề Tiểu Mẫn chỉ đèn treo trên trần nhà phòng khách, “Nơi có ánh đèn ấm áp là đặc điểm nhận biết rõ ràng nhất của chỗ trú ẩn, ở trong trường hợp môi trường xung quanh tối tăm thì rất dễ nhận biết được.”

“Chỉ cần đến chỗ trú ẩn là có thể có ít nhất 30 phút thời gian an toàn, chúng ta có thể tận dụng thời gian này để lập kế hoạch vượt qua cửa ải, cũng có thể có thời gian nghỉ ngơi chút. Nhưng……” Tề Tiểu Mẫn cau mày, giọng nói của cô đột nhiên trở nên nghiêm túc, “Sau khi hết thời gian an toàn, tất cả mọi người cần nhanh chóng rời khỏi chỗ trú ẩn, nếu không nơi trú ẩn sẽ biến thành nơi nguy hiểm nhất của thế giới Ác mộng!”

“30 phút sau, chúng ta……Chúng ta cần phải rời khỏi nơi này luôn sao?” Nam sinh ăn mặc đồng phục trông có vẻ rất rụt rè, ngay cả trong phòng trú ẩn thì nam sinh vẫn run rẩy trốn ở góc phòng.

“Chính xác là 25 phút sau.” Người đàn ông trung niên nâng lên tay trái nhìn lại, “Mặt trong tay trái của mọi người có khắc đồng hồ đếm ngược 12 giờ, sử dụng đồng hồ này để tính toán thời gian sẽ chuẩn xác hơn đồng hồ mà mọi người mang đến.”

“Mọi người mau đi nghỉ ngơi đi, nhiệm vụ của người mới sẽ không quá khó, mọi người đừng quá lo lắng.” So với giọng điệu nóng nảy của Trịnh Minh, Tề Tiểu Mẫn vẫn luôn là người an ủi, giúp đỡ mọi người.

Mọi người mang tâm sự khác nhau đi nghỉ ngơi, toàn bộ khu trú ẩn trở nên im lặng, Tô Tử Mặc đang dựa vào tường chỉnh mắt kính, đột nhiên nhìn chằm chằm vào cửa phòng tắm vài sau rồi bước vào.

Trong phòng tắm có một ít bụi bẩn, nhưng bởi vì ánh đèn ấm áp sáng sủa, do vậy sẽ không làm cho người ở trong thế giới Ác mộng cảm thấy sợ hãi.

Tô Tử Mặc cầm khăn lông treo bên cạnh lau đi bụi bẩn ở gương, sau đó nhìn chằm chằm vào mình trong gương.

Khuôn mặt tái nhợt, thân hình cao gầy, gương mặt lạnh lùng không biểu cảm cùng với chiếc mắt kính treo dây xích mỏng manh……

“ Đây không phải là giấc mơ.” Tô Tử Mặc thì thào nói một câu, sau đó có chút cứng nhắc mà cong cong khóe môi.

Nếu người bị thế giới Ác mộng tuyển chọn gọi là người rèn luyện, thì anh ta có phải là…… Ông trời lựa chọn?

Một chút tự giễu.