Minh Vương Sủng Phi

Chương 86-1: Một ngày (1)

Mười người đối kháng trăm người, ai cũng cho rằng mười người này không thể thắng, chính là trong đại điện, nhìn mười người này vô sự mà hàng trăm người đã ngã xuống, trong lòng kinh hãi, đúng vậy, bọn họ như thế nào quên , lúc trước mười người này vô hoàng cung ám sát nhưng lại có thể bình an trở ra ngoài.

Nhìn người rúc trong lòng Dạ Thương Minh, mọi người nhíu mi, ai cũng chưa từng nghĩ người như vậy mà lại lợi hại. có những người hoảng loạn, kinh ngạc, thậm chí có người đã ngất xỉu, chỉ có Nhan Nhiễm Tịch một bộ dáng tùy ý, hoàn toàn không đem màn huyết tinh này để vào mắt, giống như nàng đã trải qua vô số lần.
Có lẽ nàng thật sự đã trải qua nhiều lần, một tiểu thư từ nhỏ đã bị nhốt trong lãnh viện, chỉ có một khả năng là nàng chưa từng ở lại lãnh viện, như vậy đến tột cùng mấy năm nay nàng đã làm gì? Nghi vấn xuất hiện trong mắt mọi người, ánh mắt không khỏi nhìn về phía thừa tướng Nhan Phi Quỳnh.

Nhan Phi Quỳnh lúc này trong lòng cũng là khiếp sợ, nhưng nữ nhi của hắn sao có thể cùng hắn đối nghịch, đối với Nhan Nhiễm Tịch lớn tiếng trách mắng: "Nghịch tử, ngươi dừng tay cho ta, nhanh gọi bọn hắn dừng lại, ngươi có biết ngươi hiện tại đang làm cái gì không?"

Nhan Nhiễm Tịch cười lạnh: "Nhan Phi Quỳnh, ngươi mù sao, không có thấy bổn vương phi ở trong này giết người sao?"

"Ngươi, ngươi lập tức dừng tay cho ta, nếu không ngươi không phải là nữ nhi của Nhan Phi Quỳnh ta."

"Thiết." Nhan Nhiễm Tịch cười nhạt nói: "Ta khi nào thì nói qua là nữ nhi của ngươi, ngươi căn bản không xứng, càng không có tư cách ra lệnh cho ta, nhớ kỹ không cần khiêu chiến sức nhẫn nại của ta, cẩn thận ta giết ngươi."

"Ngươi, hảo, từ hôm nay trở đi ta Nhan Phi Quỳnh không có người con gái như ngươi." Nhan Phi Quỳnh tức giận nói.

Nhan Nhiễm Tịch làm sao có thể không rõ ý tứ của Nhan Phi Quỳnh, nhưng là chờ việc này kết thúc, nàng với hắn cũng không có quan hệ gì. Hắn là sợ phủ thừa tướng bị liên lụy.

Cười dài nói: "Đây là tự nhiên, là điều ta muốn được nghe thấy, từ hôm nay trở đi ta Nhan Nhiễm Tịch rốt cục thoát khỏi thân phận tiểu thư phủ thừa tướng, thật đúng là không dễ dàng đâu."

"Ngươi..."

"Như thế nào? Ngươi chịu không nổi à? Về sau chúng ta còn có thể có rất nhiều cơ hội gặp lại , Nhan đại thừa tướng cần phải hảo hảo tiếp sự khiêu chiến của ta, tuy rằng ngươi căn bản là không đủ tư cách, bất quá, ngươi gián tiếp tổn thương hắn, ta sẽ không buông tha ." Nhan Nhiễm Tịch cười khẽ.

Một bàn tay ôm thắt lưng Dạ Thương Minh, lạnh lùng nói: "Hắn là bằng hữu của ta, không có sự cho phép của ta hắn không thể chết, cho nên các ngươi đều phải trả giá, đến người như Hoàn Nhan Hàn Cách kết cục chính là chết, mà chết chính là ngày hôm nay. Ngôi vị hoàng đế này hắn ngồi cũng đã đủ, nay Hoàn Nhan Dực Trạch là một lựa chọn không sai, ha ha..."

Xoay người rời đi, mọi người nhìn theo bóng dáng hai người, không ai dám lên tiến đến ngăn bọn họ, thị vệ đã chết không ít, đất đầy máu tươi, một mảnh hỗn độn trong đại điện, còn có bóng dáng Nhan Nhiễm Tịch cùng Dạ Thương Minh ôm nhau mà đi, mọi người vĩnh viễn không bao giờ quên, khi nào thì một nữ tử như nàng ta có thể thay đổi một triều đại?

Chính là trong phút chốc, tiếng la hét ở phía trên đánh gãy suy nghĩ của mọi người, quay đầu thấy thi thể Hoàn Nhan Hàn Cách đứt lìa, còn mười người đã sớm biến mất, mọi người than ngồi dưới đất, Nhan Phi Quỳnh hung hăng đè ép một ngụm nước miếng, lúc trước hắn nên giết nàng, chính là người kia đến tột cùng là ai? Bằng hữu của nàng?

Ngày hôm sau sự tình truyền ra, Dạ Thương Minh cùng Nhan Nhiễm Tịch lại trở thành tiêu điểm nghị luận của mọi người, trong khoảng thời gian ngắn Tây Tần lại thay đổi hoàng thượng, Hoàn Nhan Hàn Cách tử vong, Hoàn Nhan Dực Trạch đăng cơ,Nhan Hàm Tuyển trở thành Tây Tần hoàng hậu, hết thảy sự việc đều có bàn tay của Nhan Nhiễm Tịch.

Nhan Nhiễm Tịch tùy ý ngồi ở trong phòng của một trà lâu, nghe mọi người nghị luận, mí mắt hạ xuống uống một ngụm trà, Kiều Phi, ngươi yên tâm ta sẽ đưa từng người đến chỗ ngươi, cho ngươi hung hăng dẫm nát dưới chân. Ngươi sẽ không chết oan.

"Tịch Nhi, ngươi đừng buồn nữa." Dạ Thương Minh ngồi ở bên người Nhan Nhiễm Tịch, nhỏ giọng nói, trong thanh âm mang theo bất đắc dĩ cùng thương tiếc, đương nhiên còn có một tia áp lực ghen tuông.

Nhan Nhiễm Tịch than nhẹ: "Ngươi ở trong lòng ta là không ai có thể thay thế, ta không phải loại người hoa tâm, Kiều Phi là một ngoại lệ, tình cảm của hắn đối với ta ta hiểu được, hắn chưa từng có làm cho ta khó xử quá, hắn là bằng hữu của ta. Rõ ràng là một người tùy ý tiêu sái lại bị bọn họ giết chết, ta tự nhiên là sẽ không dừng tay, nhưng ngươi yên tâm ta sẽ chỉ báo thù, sau này sẽ không vì Kiều Phi mà áy náy nữa."

Dạ Thương Minh đem Nhan Nhiễm Tịch ôm vào trong ngực: "Ta đối với ngươi cho tới bây giờ đều là thực yên tâm, chính là ta quá yêu ngươi , yêu đến sợ hãi mất đi, Tịch nhi nhớ rõ trong lòng ta chỉ có ngươi, nhưng ta không muốn nghĩ đến, vạn nhất có một ngày ngươi phát hiện, kì thật ta không có tốt như vậy, hoàn mĩ như vậy, ta... Ngô..."

Dạ Thương Minh trừng mắt to nhìn Nhan Nhiễm Tịch, hắn, hắn cư nhiên bị cường hôn?

Nhìn Nhan Nhiễm Tịch nhắm chặt ánh mắt, cảm thụ được Nhan Nhiễm Tịch môi mềm mại cùng độ ấm, người luôn luôn lãnh khốc như Dạ Thương Minh lại đỏ mặt.

Buông Dạ Thương Minh ra nhìn bộ dáng của hắn, Nhan Nhiễm Tịch buồn cười, cảm thấy hắn thật đáng yêu.

Còn thật sự nói: "Ta chưa từng có nghĩ tới, nguyên lai Minh trong lòng bất an như vậy, nhớ kỹ, ta Nhan Nhiễm Tịch nhận định ngươi, trừ phi phản bội, nếu không ngươi vĩnh viễn rời không được ta, những người khác trong lòng ta nhiều nhất cũng chính là vướng bận, mà ngươi là mệnh của ta, ngươi có hiểu rõ không"

Nghe được lời của Nhan Nhiễm Tịch, Dạ Thương Minh trong lòng vui mừng, trên mặt đáng thương hề hề nhìn Nhan Nhiễm Tịch, một đôi mắt ngập nước làm nũng, được một tấc lại muốn tiến một thước nói: "Nhưng là ta đã nghĩ làm cho trong lòng ngươi chỉ có ta a."

Nhan Nhiễm Tịch nhìn lại, khi nào thì Dạ Thương Minh lại như vậy, thực làm cho người ta chịu không nổi, hung hăng nói: "đem khuôn mặt này của ngươi thu lại, làm hại ta đều rời mắt không được, nếu như bị người khác thấy được ta liền đem khuôn mặt này làm hỏng."

"Ngươi bỏ được?" Dạ Thương Minh mang theo ý cười nói.

"Ngươi có thể thử xem." Nhan Nhiễm Tịch híp mắt nguy hiểm, lạnh lùng nói.

"Ngạch... Ta nói đùa đó, ta là thuộc về Tịch Nhi, không có Tịch Nhi cho phép ta làm sao dám, đừng nóng giận , ta sai lầm rồi." Dạ Thương Minh thực thức thời nhận sai .

Nhan Nhiễm Tịch lạnh lùng nhìn thoáng qua Dạ Thương Minh, thản nhiên nói: "lần sau nếu còn làm như vậy ngươi tuyệt đối không nhìn thấy ánh mặt trời, ánh mắt như vậy tràn đầy dụ hoặc, ta muốn đem ngươi giấu đi."

Dạ Thương Minh khóe miệng run rẩy, giấu, giấu đi?

"không cần phải như vậy. chỉ có ngươi ta mới làm như vậy, còn những người khác ta đều lạnh lùng."

Nguyên lai ngươi cũng biết, Nhan Nhiễm Tịch ở trong lòng oán thầm suy nghĩ nói, nhưng cũng không muốn đả thương ý tứ của Dạ Thương Minh, mặt không chút thay đổi nói: "nếu ngươi làm như vậy sẽ có một đám háo sắc vây xung quanh ngươi, đến nhiều thêm nữa ta có thể chịu nổi sao."

"Tốt lắm, ta sai lầm rồi, nếu không ngày mai ta liền đeo mặt nạ, ngươi nói thế nào?" Vô luận như thế nào khuôn mặt của hắn không thể bị hủy dung, lần đầu tiên may mắn nhờ khuôn mặt mình mới làm cho Nhan Nhiễm Tịch lưu lại. chỉ cần là Nhan Nhiễm Tịch thích , hắn đều phải bảo tồn hảo.