Minh Vương Đoạt Hậu

Chương 6

Hắc Mộc Dạ một đường đem Nguyệt Nga Nhi ôm thẳng vào phòng, do nàng bị thương trên lưng, hắn ôn nhu đạt nàng nằm úp xuống giường. Vừa tiếp xúc với giường mềm mại , Nguyệt Nga Nhi cả người không tự chủ được hồi tưởng lại trận kích tình đêm đó...nàng hoảng ý xoay người. Chạm vào vết thương, một cơn đau lan tới, nàng chỉ dám cắn răng nhíu chân mày. Thật vất vả xoay người lại, chỉ thấy Hắc Mộc Dạ trong tay là một bình sứ, xem ra như là thuốc trị thương.

“Đem xiêm y cởi ra.”

Nghe thấy “mệnh lệnh” của hắn, Nguyệt Nga Nhi hô hấp cứng lại, tim đập rối loạn. Hắn như thế nào lại nghĩ đến, nàng có dũng khí chủ động ở trước mặt hắn cởi áo tháo thắt lưng? Chỉ là hồi tưởng tình cảnh đêm hôm đó , nàng đã xấu hổ như trứng tôm khi chín, hai gò má hồng không thể tả!!

“Nhanh lên! Hay là ngươi muốn ta động thủ?”

“Không!” Nguyệt Nga Nhi vội vàng lắc đầu, lắp bắp nói:“Không cần ngươi động thủ... Ta...Ta...Ta chính mình làm..."

“Vậy thì nhanh lên!” Hắc Mộc Dạ có chút không kiên nhẫn thúc giục.

Nguyệt Nga Nhi xấu hổ quẫn cắn môi đỏ mọng, Tâm nhi loạn hoang mang rối loạn. Tuy rằng thân thể của nàng đêm hôm đó đã bị hắn xem hết, cũng đã hôn hết, nhưng bây giờ bảo nàng lại một lần nữa ở hắn trước mặt hắn bày da thịt,làm sao nàng có thể làm được. Nội tâm từ chối hồi lâu, nàng mới rốt cục lại lần nữa xoay người đưa lưng về phía hắn, tay run rẩy cởi sa lam. Trong chốc lát, nửa người trên của nàng hoàn toàn trần trụi, làn da trắng vì bị thương mà cả một tầng thản nhiên phi hồng. Nhìn lưng nàng trần trụi , Hắc Mộc Dạ nhịn không được lại phát ra tiếng mắng đối với Liễu Khiêm Khiêm.

Tuy rằng vết thương trên người Nguyệt Nga Nhi không có nghiêm trọng chỉ là ngoạithương, nhưng chỉ cần nhìn một phiến hồng ứ trên lưng, hiển nhiên nàng bị một ít nội thương.

"Liễu Khiêm Khiêm chết tiệt !" Dám hạ thủ nặng tay với Nha Nhi không có chút lực? hắn vừa rồi quả thực không nên tha cho nàng ta một mạng !

Nghe thấy hắn mắng, Nguyệt Nga Nhi mi tâm nhất túc, sự lo lắng thay thế e lệ ban đầu.

“Ta có phải bị thương rất nặng?sau này sẽ có sẹo đúng không? ” Nàng sầu lo hỏi, bỗng nhiên xúc động muốn đứng lên, nàng không muốn cho hắn thấy chính mình không hoàn mỹ.

“Yên tâm, thương thế của ngươi không nghiêm trọng lắm, mà ta cũng sẽ không để trên người ngươi có vết sẹo nào .” Hắc Mộc Dạ cam đoan nói.

Thân là Minh vương trong miệng thế nhân.Y thuật của hắn tuyệt đối không thua kém gì võ công, ngay cả đến hơi thở cuối cùng của con người hắn còn có thể cứu sống, không nói chi đến thương thế trên người. Hắn mở bình sứ, lấy ra thuốc mỡ vẽ loạn ở trên lưng của nàng, đồng thời còn vận lực giúp dược tính nhanh chóng thẩm thấu phát huy, trị liệu nội thương của nàng. Thuốc mỡ vẽ loạn ở trên người, mang đến lạnh lẽo xúc cảm, làm Nguyệt Nga Nhi không tự giác thả lỏng, thoải mái. Một tiếng thở dài lơ đãng theo của nàng dật ra. Dược đã bôi xong, nàng vốn định nhanh mặc vào xiêm y, Mộc Dạ lại nói:

“Hảo, hiện tại xoay người.”

“Sá?” tim Nguyệt Nga Nhi thiếu chút nữa theo ngực chạy đi ra.“Ta...... Ta chỉ có lưng bị thương mà thôi, hẳn là không cần..."

“Nghe lời, xoay người lại.” Hắc Mộc Dạ ngữ âm nặng nề vang lên một lần nữa,như là cảnh cáo nếu nàng không ngoan ngoãn nghe lời, hắn liền chính mình động thủ đem thân thể nàng xoay lại. Nguyệt Nga Nhi biết chính mình trốn tránh không được, đành phải nghe lời xoay người lại.

Hia tay nàng gắt gao che khuôn ngực lại, mí mắt nóng lên nhưng thuỷ chung buông xuống , không có dũng khí ngẩng đầu nhìn hắn. Hắc Mộc Dạ nhìn chằm chằm nàng, nàng thẹn thùng vô thần, cùng với khuôn ngực ẩn hiện, như đang khiêu chiến lòng tự chủ của người nam nhân, chỉ khi ánh mắt dừng trên vài vết thương, đáy mắt hỏa diễm mới hơi chút có thể ức chế.

“Còn nói không bị thương, ngươi nhìn ngực của mình đi!!"

Nguyệt Nga Nhi cúi, quả nhiên phát hiện trên ngực có vài đường vết thương nhợt, hẳn là lúc nàng té ngã nên mới trầy da.

“Buông tay, ngươi như vậy làm sao ta bôi thuốc hả?"Hắc Mộc Dạ nói, so với bình thường lại càng khàn khàn vài phần.

“Không! bị thương là ở ngực...Ta...Ta có thể tự mình làm ..."

Bởi vì hoảng hốt, nàng cứ dùng tay che ngực, nhưng lại không ý thức hành động này ngược lại làm cho bộ ngực sữa thoạt nhìn càng thêm no đủ mê người. Hắc Mộc Dạ không để ý tới kháng nghị của nàng, ách thanh thúc giục :“Nhanh lên.”

Nguyệt Nga Nhi cắn môi, xấu hổ. Nghe ngữ khí của, nàng biết hắn nhất định không chấp nhận lời cự tuyệt của .Nội tâm thiên nhân giao chiến hồi lâu, Nguyệt Nga Nhi cắn răng buông lỏng hai tay che ở trức ngực xuống. Tuy rằng đây không phải lần đầu tiên ở trước mặt hắn bại lộ ra kiều đỗng, nhưng nàng vẫn như cũ cảm thấy xấu hổ quẫn cực, một đôi tay nhỏ bé vô thố thu nhanh dưới thân áo ngủ bằng gấm, lòng lại tựa như nổi trống mãnh lệt.

Ánh mắt hắn mãnh liệt như diễm, nhìn khuôn ngực trần trụi của mình, Nguyệt Nga Nhi thân mình không tự chủ được nóng lên, nụ hoa tự nhiên căng lên.

“Ngươi...... Ngươi không phải phải giúp ta bôi thuốc sao?” Nguyệt Nga Nhi khốn quẫn nhắc nhở. Nếu hắn cứ tiếp tục như vậy nhìn chằm chằm nàng, chỉ sợ lát nữa ánh mắt hắn sẽ đốt cháy nàng mất.

Hắc Mộc Dạ lấy đầu ngón tay chọn một chút thuốc mỡ, vẽ loạn ở vết thương trước ngực.Động tác mềm nhẹ, cảm giác đứng lên nhưng lại như là phiến tình âu yếm. Nguyệt Nga Nhi thẹn thùng cắn môi, cố gắng không cho chính mình phát ra khinh ngâm thanh. Không biết là cố ý hay là vô tâm, tay Hắc Mộc Dạ nhẹ nhàng vuốt lên nụ hoa, nàng rước lấy một trận hút không khí. Bôi thuốc xong, Hắc Mộc Dạ cũng không có ý định dừng tay, thậm chí còn làm càn cầm ngực sữa, bừa bãi âu yếm.

“Đừng như vậy......” Nguyệt Nga Nhi yếu đuối kháng nghị, lại hoàn toàn không ngăn được Hắc Mộc Dạ hành động.

Nàng bất lực thở dốc, cố gắng khắc chế hắn khỏi mãnh liệt tình triều, nhưng không biết hắn như thế nào lại khiến nàng ý loạn tình mê. Rất nhanh , suy nghĩ cùng lý trí của nàng đã bị hắn cuồng dã trêu chọc thành đảo loạn. Theo hắn, càng lúc càng cuồng dã âu yếm, quần áo trên người hai người cũng tản xuống, Hai thân hình dường như không còn bất cứ thứ gì cách trở. Kế tiếp sự việc diễn ra y như cái đêm kia. Hắc Mộc Dạ hôn lần lượt trên khắp người nàng khiến nàng khó có thể khắc chế âm thanh yêu kiều , theo hắn làm càn trêu chọc, lửa nóng dục diễm phô thiên cái địa thổi quét mà đến, cơ hồ đem hai người lý trí thiêu đốt hầu như không còn.

Nguyệt Nga Nhi căn bản đã quên phản kháng, thậm chí còn theo bản năng cong người, tựa như một nữ nô thần phục, ước ao khao khát chủ tử yêu thương. Hắc Mộc Dạ dục vọng cũng không thể kiềm chế cảnh giới, vì còn băn khoăn đến vết thương trên lưng nàng, bởi vậy hắn khoá người nàng, đặt nàng ngồi ở trên người chính mình. Nguyệt Nga Nhi lý trí thanh tỉnh lên đôi chút, nàng giãy dụa suy nghĩ muốn chạy trốn, lại phát hiện nàng càng vặn vẹo, bọn họ hai người càng dán chặt vào nhau. Cả người nàng cứng lại, không biết phải làm như thế nào cho đúng.

Nhìn nàng thẹn thùng, Hắc Mộc Dạ càng lúc như chi hỏa trêu chọc càng thêm nóng cháy, đôi mắt giờ phút này như thiêu đốt không chút nào che dấu tình diễm, chỉ tiếc Nguyệt Nga Nhi quá mức tâm hoảng ý loạn, thế cho nên hoàn toàn không có phát hiện.

“Nha nhi, thê tử của ta, ngươi vĩnh viễn đều là của ta, không kẻ nào có thể đem ngươi cướp đi!”

Âm thanh của hắn rất nhỏ, che lấy môi của nàng, lấy lực thâm nhập vào chỗ sâu nhất trong lòng nàng, làm cho nàng trở thành thê tử danh chính ngôn thuận của hắn.

Ánh nến sớm đã nhiên tẫn, nhu hòa cùng ánh trăng ngoài cửa sổ, ánh trăng nhàn nhạt tràn vào phòng, rơi trên khuôn mặt Nha đang say sưa ngủ. Hắc Mộc Dạ điều chỉnh một chút tư thế, làm cho thiên hạ trong lòng hắn ngủ càng thêm thoải mái.

Đã qua canh ba, hắn vẫn không có nửa điểm buồn ngủ, mâu quang sâu thẳm chuyên chú ngắm nhìn Nguyệt Nga Nhi, theo thời gian trôi qua, suy nghĩ của hắn cũng dần dần bay tới thật lâu... thật lâu trước kia...

Trăng dật dờ, vài ngôi sao ẩn dẫn, từng đợt cuồng phong quanh quẩn u ám trong rừng cây, nghe giống như quỷ khóc thần hào, làm con người rợn cả tóc gáy!!!

Nhưng nếu chú ý lắng nghe, trong tiếng gào thét của gió, còn kèm theo tiếng vang của một loại roi, làm cho không khí phiến rừng tăng thêm một chút biến hoá kỳ lạ , nếu không phải là người gan dạ sáng suốt, thì không ai dám bước vào cánh rừng nửa bước.

Ở chỗ sâu trong rừng rậm, có một thân ảnh ngang nhiên đứng sừng sững .Ánh trăng yếu ớt chiếu rọi xuống, mơ hồ nhìn ra được là một thiếu niên ước chừng mười lăm tuổi. Người thiếu niên đúng là Hắc Mộc Dạ, hắn mặc một thân hắc y, cầm một hắc tiên,gương mặt tuấn tú không hợp với nét lãnh trầm ngạo mạn đó.

Hắn nhìn quanh bốn phía, con ngươi đen phụt ra ra u quang lạnh lùng. Vẻ mặt phảng phất đại khai sát giới ác thú, hăn âm trầm tìm kiếm con mồi tiếp theo. Bên chân hắn, mấy con thú nằm la liệt, chờ hắn mang về báo cáo kết quả với sư phụ.

Sư phụ hắn, cứ sau một thời gian, lại bắt hắn đến khu rừng có biến hóa kì dị này, bắt những con thú đem về, nhưng con thứ càng đáng yêu, càng vô tội thì sư phụ hắn càng hài lòng.

Sư phụ luôn dạy hắn - muốn làm một người mạnh mẽ, phải biết loại trừ đồng tình cùng thương hại, những thứ mày đều là cảm xúc dư thừa. Nếu có lòng dạ đàn bà yếu đuối, thì không thể tồn tại, chỉ có vô tình, võ công cao cường, mới có tư cách còn sống!

Với lời sư phụ - Lệ Hận Thế, hắn một chút cũng không nghi ngờ, bởi vì ba năm trước đây, cha mẹ hắn mang theo hắn cùng muội muội chu du thiên hạ, trên đường trở về nhà gặp thổ phỉ, chẳng những cha mẹ chết thảm, hắn cùng muội muội Hắc Mộc Điệp cũng thiếu chút trở thành đao hạ vong hồn! Cha mẹ hắn cùng đám kia thổ phỉ không có cừu hận, nhưng chúng lại nhẫn tâm tàn sát bọn họ, thậm chí mấy đứa trẻ vô tội cũng cũng không buông tha! Lúc ấy nếu không trùng hợp có sư phụ xuất thủ cứu hắn cùng muội muội, chỉ sợ hiện nay trên đời căn bản không có Hắc Mộc Dạ hắn.

Một kẻ hung ác nham hiểm vô tình, chưa bao giờ biết thương hại ra sao lại phá giới ra tay cứu hắn, là vì sư phụ hắn tuổi đả cao, nhưng không có đồ đệ để truyền thừa một thân võ nghệ, mà lại nhìn ra hắn tuy rằng tuổi còn trẻ, cũng là kẻ luyện võ kỳ tài, bởi vậy mới ra tay cứu hắn.

Đối với chuyện “thuận tay” cứu muội muội, Lệ Hận Thế không hề để ý tới, nhưng chỉ cần hắn hơi có không đạt được yêu cầu chỗ, liền không lưu tình chút nào quất roi, trách đánh.

Một đứa trẻ mười tuổi, trừng phạt như vậy thật sự quá mức khắc nghiệt, nhiều lúc hắn bị đánh cho da tróc thịt bong, máu tươi đầm đìa dù có đau đớn đến mấy, hắn toàn cắn răng nhịn xuống. Trong lòng hắn từ lúc nào đã tồn tại một diều vô cùng mãnh liệt, hắn phải trở thành một kẻ mạnh nhất.

Chỉ khi nào hắn thực sự mạnh hơn kẻ khác, chỉ có vậy mới hắn mới có thể bảo vệ muội muội và bản thân. Chỉ trong ba năm nhắn ngủi, dưới sự dạy dỗ khắc nghiệt của Lệ Hận Thế, công lực của hắn đột nhiên tăng mạnh, hắc tiên ở trong tay hắn cũng dần biến thành một thứ dường như có sinh mệnh, như một con rắn âm ngoan biến hóa khôn lường có thể mặc hắn tùy tâm sở dục khống chế.

Theo sư phụ hắn, nhiều nhất qua hai năm, hắn có thể thành toàn võ công của sư phụ, đến lúc đó trên đời có thể đả bại hắn, chỉ có thể đếm trên đầ ngón tay. Vì thành công, vì trở thành kẻ mạnh hơn so với người khác, bất luận có khổ cực như thế nào, hắn đều nguyện ý chịu được!

***

Trong rừng truyền đến rất nhỏ âm thanh rất nhẹ, kéo suy nghĩ của hắn về thực tại, mâu quang lợi hại nhanh chóng đảo qua, phát hiện một con tiểu hồ ly trắng như tuyết. Nhìn bộ dáng đáng yêu của chồn bạc, bạc thần cong lên một nụ cười lạnh lùng, trường tiên trong tay không chút do dự huy đi, tính làm cho tiểu tử kia trở thành khác vong hồn như những con thú dưới chân hắn.

“Dừng tay!” Ngay khi trường tiên sắp sửa dừng trên người chồn bạc, một nữ oa nhi đột nhiên vọt ra.

Lúc nàng tới gần, Hắc Mộc Dạ đã phát hiện, nhưng là hắn công kích vào con chồn bạc chứ không phải nàng, nên động tác không có nửa phần chần chờ, trường tiên liền như vậy lao lên, chỉ thấy nữa oa nhi ôm con chồn bạc, lãnh hết uy lực của trường tiên vào người.

Trường tiên của hắn, chỉ cần một đường là đủ lấy mạng tiểu hồ ly, với lực kính mạnh mẽ như vậy đánh vào một nữ nhi, làm cho thân hình nhỏ bé của nàng bay lên, tạo thành một đường cong dập nàng xuống đất.

Quần áo trước ngực nhất thời trở thành mảnh nhỏ, một thân da thịt bị nhiễm huyết, máu tươi chảy ròng, mà thạch sùng sa trước ngực, cũng bởi vì nhiễm huyết càng thêm màu đỏ tươi.

Hắc Mộc Dạ lạnh lùng nhìn nàng, trong mắt không có nửa phần thương hại. Mắt thấy nàng cơ hồ đau đến ngất , lại còn không quên đem tiểu hồ ly ôm vào trong lòng, Hắc Mộc Dạ đáy mắt xẹt qua một tia châm chọc.

“Ngươi... Vì cái gì... Muốn đả thương nó...” Tiểu nữ oa nhi suy yếu hỏi.

“Ta không chỉ muốn đả thương nó, còn muốn giết nó"

“Vì cái gì?”

“Không vì cái gì, bởi vì ta không muốn tha nó, nó phải chết!” Hắc Mộc Dạ cuồng vọng nói.

“Rất..rất quá đáng....Ngươi như thế nào có thể làm như vậy? nó không có phạm cái gì sai....Cũng không có thương tổn ngươi, ngươi lại.... Như thế nào có thể tùy tiện giết? Lạm sát kẻ vô tội là không đúng...” Tiểu nữ oa nhi cố gắng cùng hắn giảng đạo lý. Tuy rằng nàng đau đến mức không thể chịu nổi, nhưng nàng một chút cũng không hối hận rằng mình đã bảo vệ được tiểu hồ ly, thậm chí còn thấy thật may mắn khi mình bởi vì ham chơi đuổi theo Điệp nhi, mà không cẩn thận lạc vào phiến rừng này, bằng không, tiểu hồ ly này chỉ có nước chết không tòan thây.

Hắc Mộc Dạ cười nhạt một tiếng :“Hừ! Ngươi bất quá chỉ là một đứa con nít, ngươi biết cái gì?”

Sự thật là tàn khốc, vài năm trước kia, hắn cũng đã nhận rõ chuyện này!!!

Lúc trước hắn cha mẹ có cái gì sai? Bọn họ chẳng qua mang theo hai đứa trẻ, vui vẻ du lịch, kết quả lại bị thổ phỉ sát hại!

“Không...” Tiểu nữ oa nhi suy yếu lắc lắc đầu, nói:“Nha nhi tuổi tuy nhỏ, nhưng biết trời có rất chi đức, cũng biết... Không nên tàn sát vô tội...... Đại ca ca tuy lớn hơn Nha Nhi, ngay cả đạo lí đơn giản như vậy cũng không biết...Không hiểu chuyện là đại ca ca nha!”

Con ngươi Hắc Mộc Dạ đen nhíu lại, đáy mắt có hai đám lửa giận nhảy lên. Bị một nha đầu nhiều lắm là mười tuổi giáo huấn, làm hắn có chút thẹn quá thành giận.

“Câm miệng! Nha đầu lá gan thật lớn, dám giáo huấn ta?!”

“Không phải...Nha nhi không phải giáo huấn đại ca ca, ta chỉ là ...cùng đại ca ca nói đạo lý mà thôi.."

“Cái đạo lí ngu ngốc đó ngươi cứ giữ lấy! Ta xem ngươi là chán sống rồi ! Một khi đã như vậy, ta trước hết giết ngươi, sau đó giết con hồ ly tinh này!!!

Sát ý nồng đậm bỗng nhiên nhảy lên trong hai tròng mắt Hắc Mộc Dạ , trong tay hắn, hắc tiên không lưu tình chút nào hướng nàng huy đi, hung hăng đánh trúng thân hình nhỏ bé của nàng.

“A !!!!” Tiểu Nguyệt nha nhi phát ra một tiếng thê lương

Nguyên đã bị thương không nhẹ, hiện tại cơ hồ chỉ còn lại có nửa phần khí lực, nhưng mà đôi cánh tay mảnh khảnh vẫn gắt gao ôm tiểu hồ ly trong lòng.

Nàng dù bị thương nặng, hơi thở suy yếu, vẫn liều lĩnh tưởng bảo vệ tiểu hồ ly, làm ngực Hắc Mộc Dạ bỗng nhiên căng thẳng, một tia trắc ẩn chi tâm bị chọn lên, nhưng rất nhanh đã bị hắn ngạnh sinh sinh huy đi.

“Niệm tình ngươi tự động đưa thân chịu đau, ta sẽ cho ngươi một cái chết thống khoái, cái này chấm dứt của ngươi tánh mạng!” Hắn lại lần nữa vung trường tiên hướng đó lao lên.

Tiểu Nguyệt Nha Nhi hoảng sợ nhắm lại hai mắt, nghĩ đến chính mình chết chắc rồi, nhưng mà một lát sau, trên người vẫn không có truyền đến cảm giác đau. " Kỳ quái, tại sao có thể như vậy? Là vì nàng đã muốn đã chết, cho nên cũng mất đi cảm giác đau sao?"

Tiểu Nguyệt Nha nhi kinh hồn phủ định mở hai mắt, ngạc nhiên phát hiện một người nam nhân cao lớn đứng sừng sững ở trước mắt, bắt được hắc tiên chỉ chút nữa là lấy cái mạng nhỏ của mình.

Hắc Mộc Dạ con ngươi đen nheo lại, nhìn chằm chằm vào nam tử trung niên trước mắt.Đối phương vô thanh vô tức xuất hiện, cũng dễ dàng bắt trụ thế công sắc bén của trường tiên, Hắc Mộc Dạ biết trước mắt mình là một đối thủ có thực lực cao hơn hắn rất nhiều.

“Ngươi là ai?” Hắn khẩu khí không tốt hỏi.

“Một người không muốn ngươi lạm sát kẻ vô tội !.”

Nam tử trung niên vừa trả lời, một tay dùng sức liền dễ dàng đoạt trường tiên trong, thậm chí còn lấy cái trường tiên quấn

quanh cổ hắn.

Hắc Mộc Dạ cơ hồ không thể hô hấp, toàn bộ người giống như liệt hỏa bị bỏng đau đớn không chịu nổi, nhưng hắn lại quật cường không chịu phát ra nửa tiếng hô, lại càng không khẳng mở miệng cầu xin tha thứ, chỉ dùng một đôi mắt tràn ngập tức giận, hung tợn trừng mắt nam nhân trước mắt. Thần thái hận ý tràn ngập đôi mắt, làm nam nhân trầm hạ sắc mặt.

“Ngươi bất quá chỉ mới mười lăm, sáu tuổi, đã hung tàn vô tình, lạm sát kẻ vô tội, nếu lớn lên, sẽ là đại họa hoạn.”

“Muốn giết cứ giết, hãy bớt sàm ngôn đi!” Hắc Mộc Dạ cắn răng.

“Hảo, ta đem lại lời ngươi vừa nói qua trả lại cho ngươi ta sẽ cho ngươi một cái chết thống khoái, cũng vì thế gian loại bỏ một cái tai họa!”

Nam nhân vừa vung trường tiên, chấm dứt tánh mạng Hắc Mộc Dạ, một bàn tay nhỏ bé bỗng nhiên nắm chặt góc áo hắn.

Một hồi, chỉ thấy Tiểu Nguyệt Nha Nhi, suy yếu mở miệng nói:“Không cần giết hắn...van ngươi..."

Hắc Mộc Dạ kinh ngạc nhìn nàng, liền ngay cả nam nhân trung niên, cũng kinh ngạc khơi mào mi phong.

“Hắn vừa mới còn muốn giết ngươi, ngươi là một hắn cầu tình? hắn hung tàn, quả thực cùng dã thú không khác mấy! Nếu lưu hắn trên đời, tương lai chỉ biết sẽ có càng nhiều người vô tội bị giết hại.

“Không....Đại ca ca không phải dã thú...Ta tin tưởng sâu trong nội tâm, hắn cũng không phải...không phải một người như vậy...Ta tin tưởng hắn không phải thật tình muốn....lạm sát kẻ vô tội...

Nghe lời của nàng, tâm Hắc Mộc Dạ đại rung động, trừ bỏ một cái chớp mắt, nhìn cũng không ra chỉ vì một câu nói này của nàng đã làm cho hắn phản ứng. Chỉ một câu nói của nàng, tận đáy lòng hắn nhấc lên một cảm giác cực kì vi diệu, phảng phất như có một cơn gió xuânđang chảy vào tân hắn.

“Van cầu ngươi...... Đừng giết hắn..."

Tiểu Nguyệt Nha Nhi dùng hết tia khí lực cuối cùng cùng ý thức nói xong câu đó, thấy cả người chống đỡ không nổi...mơ màng ngất đi.

Thấy nàng lâm vào hôn mê, Hắc Mộc Dạ theo bản năng mại khai bộ pháp, tiến lên xem xét thương tổn của nàng.

“Đứng lại!” Nam nhân lấy trường tiên lặc nhanh cổ Hắc Mộc Dạ, không cho hắn tiến gần thêm nửa bước.

Chế trụ cổ Hắc Mộc Dạ, nam nhân cúi đầu kiểm tra Tiểu Nguyệt Nha Nhi, thấy nàng vẫn còn một tia hơi thở, mới hơi chút an tâm.

“Nàng thế nào?” Hắc Mộc Dạ nhịn không được mở miệng hỏi nói, trong giọng nói có sự quan tâm mà cả chính hắn cũng không biết.

Nam nhân nghe vậy quay đầu nhìn Hắc Mộc Dạ, do dự trong chốc lát, rốt cục cũng buông trường tiên, đem nó trả lại cho Hắc Mộc Dạ.

“Yên tâm, ta sẽ không làm cho cô bé chết. Về phần ngươi, tốt nhất thừa dịp ta thay đổi chủ ý, nên rời đi, bằng không đừng trách ta động thủ giết ngươi.”

Hắc Mộc Dạ do dự hồi lâu, ánh mắt dừng lại trên người bị thương nặng hôn mê kia, một cỗ cảm giác không thể diển tả bằng lời quanh quẩn trong đáy lòng, nhưng mà, hắn cuối cùng vẫn là xoay người ly khai.

Đêm hôm đó, tay không quay về tự nhiên khiến cho sư phụ hoài nghi, nhưng thế nào cũng không chịu để lộ ra chuyện gì đã xảy ra trong rừng.

Hắn quá rõ ràng cá tính sư phụ ! Nếu sư phụ biết chuyện của nam nhân cùng tiểu nữ oa nhi kia, sợ là sẽ tìm ra bọn họ, cũng nhất định không tha cho họ.

Hắn không phản kháng, tự nhiên chọc sư phụ nổi giận, sư phụ không lưu tình chút nào hung hăng trách đánh hắn, chất vấn hắn. Sư phụ tàn khốc vô tình giáo huấn, hắn bị đánh thương tích đầy mình, chỉ kém một hơi sẽ đi gặp diêm vương. Bất luận sư phụ có hỏi như thế nào, hắn từ đầu đến cuối cũng không chịu lộ ra nửa lời. May nhờ sư phụ hắn không muốn đem giết đồ đệ duy nhất , mới rốt cục buông tha hắn.

Mình đầy thương tích, điều dưỡng suốt ba tháng mới hoàn toàn phục hồi như cũ. Tuy rằng thân thể đau nhức tra tấn, nhưng hắn trong lòng lại thủy chung chưa từng có nửa điểm hối hận.

Trong lòng, " thiên hạ" của hắn đang say ngủ.

Nhìn Nguyệt Nga Nhi điềm tĩnh trong giấc mộng, con ngươi đen hiện lên một chút ôn nhu ba quang.

Năm đó, khi thương thế phục hồi như cũ, hắn lại tiếp tục cùng sư phụ học võ, đồng thời còn âm thầm tìm kiếm tin tức nữ oa nhi đó.

Bởi vì từng nghe nàng tự xưng “Nha nhi”. Mà trên giang hồ, hắn cũng không có chút manh mối về về nàng hoặc là nam nhân trung niên kia, hơn nữa hắn phải gạt sư phụ, bởi vậy việc tìn kiến gống như biển rộng tìm kim!!!!thật gian khó!!

Vài năm sau, có một ngày, ở đầu đường hắn thoáng nhìn một thân ảnh quen mắt, cũng rất nhanh nhận ra đó chính là nam nhân đã cứu nàng.

Hắn vất vả tìm ra, đêm đó, người cứu nàng là Phượng Thủ Nghĩa - là cha của Phượng Thư Dương đưa nàng đi, không những dốc lòng cứu nàng, còn nhận nàng làm nghĩa nữ.

Một lần trọng thương, liên tục mấy ngày mấy đêm sốt cao hôn mê, làm cho nàng đứng trước quỷ môn quan, cuối cùng nàng cũng tỉnh, nhưng trí nhớkhông còn. Thậm chí, ngay cả tên Nguyệt Nga Nhi, cũng là Phượng Thủ Nghĩa trong cơn sốt cao phát ra ra lời vô nghĩa mới biết được.

Hắn không quan tâm Nha Nhi có mất trí nhớ hay không, hắn cảm thấy nàng quên đi cái đêm tàn khốc đó cũng tốt. Từ khi biết nàng ở đâu, cứ vài ngày, hắn lặng lẽ lẻn vào Phượng gia nhìn nàng, chỉ thấy năm đó nha đầu ngốc chỉ là một đứa bé, giờ đã thành một nữ nhân thướt tha yểu điệu, thứ không thay đổi đôi mắt trong suốt trong veo, một đôi mắt ôn nhu thiện lương nhìn cuộc đời.

Trải qua nhiều năm như thế, nàng sớm đã không còn là một nha đầu, mà hắn cũng trở thành một người nam nhân. Từ lúc nào trong hắn có một sự chiếm hữu, hắn muốn nàng vĩnh viễn bên người hắn. Nhưng chính hắn rất rõ, nếu sư phụ biết hắn động tâm với một nữ nhân, sư phụ nhất định sẽ tìm cách giết nàng.

Dù lúc ấy sư phụ tuổi già bệnh nặng, sớm không phải đối thủ của hắn , nhưng hắn không muốn mạo hiểm, không muốn mất nàng, cũng không muốn trở mặt với người đã dạy dỗ hắn. Bởi vậy, hắn đành phải miễn cưỡng kiềm chế, yên lặng chờ đợi thời cơ.

Mấy tháng sau, sư phụ qua đời. Tang sự xong xuôi, hắn định hành động, đem nàng về, nhưng Phượng Thư Dương đã đem nàng gả choNam Cung Mị.

Qua bao nhiêu năm tìm kiếm ...rồi chờ đợi, hắn không thể để cho nam nhân khác ôm ấp nàng! Bởi vậy, hắn liều lĩnh cướp dâu, dù biết rằng ịiệc đó sẽ làm hắn cùng Phượng Thư Dương cùng Nam Cung Mị trở thành địch nhân, hắn cũng không tiếc.

Vì nàng, hắn không quan tâm có thành kẻ thù của cả thiên hạ hay không! Hắn chỉ lo lắng, rằng trong mắt nàng, hắn là một nam nhân tàn khốc, vô tình đáng sợ. Năm đó nàng thiếu chút nữa chết ở trong tay của hắn, lại tin tưởng hắn không phải trời sanh tính hung tàn dã thú. Nay đâu? Hay là trí nhớ nàng không còn....lòng tin của nàng với hắn cũng theo đó mà tan biến...?

Nhìn nữ tử xinh đẹp an giấc bên cạnh mình, đáy mắt Hắc Mộc Dạ hiện lên một tia kiên quyết. Bất luận như thế nào, đời này hắn cũng không cho nàng rời hắn.