“Trần vương gia, hình như không quá thích hợp.” Vũ Văn Nghiêu cũng nhăn lại mi.
Trong đầu Mặc Trầm Vân bỗng nhiên hiện lên lời Mặc Minh Uyên nói với y chiều hôm trước, dự cảm bất an khiến y không thể ngồi yên. Đứng lên, “Lôi Hành Vũ, Hạ quốc chủ đâu?”
Trên cao nhìn xuống thanh niên đêm qua lẻn vào thiên lao bị thị vệ bắt lại.
“Người quang minh chính đại không nói láo! Ngươi biết ý của ta, nếu không có chỉ thị của Hạ quốc chủ, sao tiểu thị vệ nho nhỏ như ngươi dám xông vào Thiên Khải?” Biểu tình của Vũ Văn Nghiêu còn lạnh hơn hắn, ngay cả thanh âm cũng lộ ra hàn khí thấm vào ruột gan.
Mặc Giác ngồi bên cạnh, không biết sự tình nghiêm trọng, trong lòng trộm phản bác: còn nói người ta, không phải chính Nghiêu cũng là thị vệ ư.
“Hừ! Vương thượng không có lệnh Lôi mỗ cướp ngục, hành động lần này là Lôi mỗ tự chủ trương, không liên quan tới Hạ Sư vương.” Hiển nhiên Lôi Hành Vũ không bị dọa đến, quật cường nói.
“Nga. . . . . . Nói như vậy, dù chúng ta giết ngươi, cũng không liên quan tới Hạ Sư vương?” Ngẩng đầu, Vũ Văn Nghiêu giận dữ cười lạnh.
Lôi Hành Vũ cũng ngẩng đầu, “Tùy ý!”
“Ngươi. . . . . .”
“Vũ Văn Nghiêu!” Ngữ khí Mặc Trầm Vân bình ổn, ngăn lại Vũ Văn Nghiêu đang muốn rút kiếm, “Xem ra, không hỏi được gì từ hắn. Trước hết giam hắn lại!”
Nói xong, xoay người ra ngoài đại điện.
“Vương gia, ngài đi đâu?”
“Quay về vương phủ!”
Hy vọng, không như y nghĩ……
*****
Nhìn căn phòng hoa mỹ, Mặc Minh Uyên lười biếng ngáp một cái, liền quay về giường lớn mềm mại, chuẩn bị tiếp tục ngủ.
Thấy hắn không có tự giác của người bị bắt, người vẫn đứng sau sa mạn đỏ tươi mặt đầy hắc tuyến. Bất đắc dĩ tiến đến trước giường, mỉm cười nói: “Thanh vương gia, thực can đảm, dưới tình huống này còn có thể ngủ được sao!”
Hai mắt tràn ngập lưu quang nhìn người không xa lạ trước mắt, thiếu niên ngồi dậy dựa vào đầu giường, thờ ơ nói: “Bổn vương chỉ thực hành nguyên tắc thích ứng mọi hoàn cảnh thôi. Nhưng thật ra, ngươi, đã lâu không gặp, La Diệp vương tử.”
Nam tử thanh nhã như trúc ôn nhuận cười, “Đúng vậy! Hình như Thanh vương gia không hề giật mình khi thấy ta, ở tại nơi của Hạ quốc chủ.”
“Sao phải giật mình? Ngươi là một trong số tình nhân của Hạ Sư vương, không phải ư?” Thú vị khiêu mi nhìn nam tử nghe đến ba chữ “Một trong số” thì nháy mắt sắc mặt trở nên tái nhợt. La Diệp không thông minh như hắn tưởng tượng, cư nhiên lại thật sự yêu Hạ Hồi Khâm.
Lúc trước đọc tư liệu từ nhỏ đến lớn về La Diệp mà Mặc Trầm Vân đưa hắn, hắn phân tích, cho ra kết quả La Diệp và Hạ Hồi Khâm có liên hệ. Nghĩ thầm, có lẽ La Diệp dùng bản thân đổi lấy Hạ Hồi Khâm trợ mình ngồi lên vương vị Gia Tiếp, lại không ngờ, La Diệp lại thật sự yêu nam nhân kia.
Quả nhiên, thiên ý trêu người?
Họ Mặc nào đó không hề đồng tình, thản nhiên nghĩ.
“Thanh vương gia đúng là thần thông quảng đại, ngay cả chuyện này cũng biết.” La Diệp cố chấp cười nói.
“Vương tử khen trật rồi, bổn vương không có bản lĩnh lớn như vậy.” Dù hắn lợi hại bao nhiêu cũng mới tới thế giới này gần nửa năm, không thể tạo ra hệ thống tình báo.
La Diệp hơi nhíu mi, “Có lẽ, ta đã biết lý do Hạ quốc chủ cảm thấy hứng thú với Vương gia.” Thiếu niên này khôn khéo, đủ để khơi mào dục vọng chinh phục của người kia.
Mặc Minh Uyên không cho là đúng, hỏi: “Đây là đâu?”
“Đây là trang viên ngoài Cát Mộ thành thuộc địa phận Gia Tiếp, là sản nghiệp của Hạ quốc chủ.” La Diệp cũng không giấu diếm, “Hạ quốc chủ phái người đem ngươi đến chỗ ta, bảo ta an trí, chờ y làm tốt chuyện sẽ đến đón Vương gia. Cho nên, Vương gia cứ an tâm ở đây đi!” Mặc Minh Uyên không có võ công, mà trang viên đã an bài thủ vệ võ công cao cường, hắn muốn trốn cũng không thoát.
Lấy sự thông minh của Mặc Minh Uyên, sao lại nghe không ra ý của La Diệp! Nhưng, hắn chỉ thản nhiên liếc La Diệp, ngáp một cái, hỏi: “Ngươi phải đi?”
“Dù sao ta vẫn là vương tử Gia Tiếp, hiển phải về quốc đó.” Trong mắt nam tử hiện lên một tia chua xót, khẩu khí lại ôn hòa như trước.
“. . . . . . Đi thong thả, không tiễn!” Lại là một kẻ si nhân.
Tình yêu thực hại người rất nặng! May mắn, người hắn thích là người thông minh hơn mình, lại yêu mình sâu đậm. Hai người bên nhau, sẽ không cho đối phương cơ hội thương tổn chính mình.
Mặc Minh Uyên là người thông minh, dù đối mặt với tình cảm, hắn cũng lý trí đến đáng sợ. Yêu Mặc Trầm Vân, là vì hắn thật sự động tâm với người nọ, nhưng cũng là kết quả lựa chọn sau khi phân tích. Mặc Trầm Vân thông minh gian xảo hơn hắn, sẽ không cho hắn thêm phiền toái, sẽ không cho người khác cơ hội tổn thương lão bà của y, sẽ không……
Nếu sớm hay muộn sẽ yêu một người, không bằng yêu một người có lợi với mình.
Theo bản năng cho ra kết luận này, Mặc Minh Uyên không hề chống lại tình cảm của mình, thuận theo tự nhiên yêu Mặc Trầm Vân, thuận theo tự nhiên biểu đạt, thuận theo tự nhiên ở bên nhau.
Có thể nói, nếu Mặc Trầm Vân không xuất sắc, Mặc Minh Uyên cũng không lý trí, thì có lẽ, tình cảm của bọn họ sẽ trải qua rất nhiều khó khăn. May mắn, Mặc Trầm Vân xuất sắc vượt qua hiểu biết của Mặc Minh Uyên, mà Mặc Minh Uyên lại quá lý trí để phân tích lợi hại, nên, tình cảm của bọn họ nước chảy thành sông.
Có lẽ, có người sẽ cho rằng tình cảm như vậy không thể lâu dài, cũng không đủ chân thành tha thiết. Nhưng đối với hai người quá mức thông minh mà nói, tình cảm như vậy mới là điều bọn họ muốn, bọn họ cũng tuyệt đối nắm chắc tình cảm của mình sẽ không thay đổi — vì, muốn tìm người thích hợp với mình như thế, không phải chuyện dễ dàng.
Bởi vậy, Mặc Minh Uyên thực may mắn, vì người hắn yêu là Mặc Trầm Vân.
*****
Với năng lực của Mặc Minh Uyên, muốn chạy trốn khỏi trang viên không khó. Nhưng, làm như vậy rất phiền toái, hắn lười lãng phí khí lực. Hắn tin rằng Mặc Trầm Vân sẽ tìm được hắn, cho nên, hắn yên tâm thoải mái ở lại, ăn ngon ngủ yên.
Hạ nhân trang viên cũng hiểu biết, hầu hạ hắn thỏa đáng. Mặc Minh Uyên cảm thấy, những ngày ở đây, quả thực là những ngày hạnh phúc nhất từ khi hắn tới thế giới này.
Cho nên, một tháng sau, lúc thấy Mặc Trầm Vân đột nhiên xuất hiện trước mặt, hắn còn cảm khái nói: “Ngươi tới sớm như vậy làm gì?”
Mặc Trầm Vân mặt không đổi sắc cười: “Bởi vì phụ thân thật sự rất nhớ Uyên nhi!”
Nở nụ cười tuyệt mỹ, nam nhân ôm thiếu niên, dùng sức ôm như muốn bẻ gãy thắt lưng hắn, “Uyên nhi, ngươi là tiểu bại hoại!” Hơi thở nóng hổi phả vào tai, thanh âm dễ nghe vẫn ôn nhu trước sau như một.
Ngươi là người đầu tiên nói vậy. Mặc Minh Uyên cười nhẹ, thầm nghĩ.