Ngọ môn là địa phương rất nổi danh, trước giờ dần lâm triều, tất cả đại thần phải ở trong quảng trường ngọ môn chờ thái giám trong cung mở cửa cung, đại thần phạm sai lầm hoặc là chọc cho hoàng đế mất hứng, quảng trường ngọ môn chính là nơi mông ăn gậy, tên hay là "Đình trượng". Đương nhiên, nếu các đại thần bất mãn với cách làm hoặc quyết định của hoàng đế, quảng trường ngọ môn chính là nơi họ kéo bè kết phái, tĩnh tọa tập thể kháng nghị hô khẩu hiệu.
Về phần trong phim ảnh hiện đại, hoàng đế long khu nhất chấn, động cái là nói cái gì "Mang ra ngọ môn chém đầu", vân vân, chỉ là vô nghĩa, cấm cung tôn quý, nơi chân long bàn cứ, há lại cho ngươi ở ngoài cửa cung giết cho núi thây biển má?
Lúc này đã là giờ dần, tiếng chuông cổ vang lên, cửa cung sắp mở.
Ngoài Ngọ môn, mấy tên quan văn sắc mặt đỏ bừng, vây quanh một lão già mặc quan phục đỏ, lòng đầy căm phẫn nói gì đó.
Lão già vẻ mặt âm trầm, không nói gì, chòm râu đẹp giống như bị cháy, so le không đều thiếu một góc, cả người tỏa ra một cỗ mùi khét cổ quái dị, có thể khẳng định đây không phải là hư hỏa trong cơ thể, mà là lửa thật.
Lão già này là một trong tam lão nội các, Đại học sĩ Lý Đông Dương.
Nói ra thì thời vận của Lý Đông Dương cũng không tốt, buổi tối khi Hán Vệ quần ẩu, Lý Đông Dương lo xảy ra đại sự, lại không tiện trực tiếp nhúng tay, vì thế lên lầu các ngoại viện nhà mình từ xa xem tình thế của ngõ Điềm Tỉnh, đúng vào lúc này, Đỗ Yên và Đinh Thuận giả làm phiên tử, thuận tay ném đuốc vào phủ, hiện giờ chính là cuối mùa thu, mùa Thiên can vật khô, lầu các phủ bắt lửa ngay, Lý Đông Dương chưa kịp xuống lầu, đợi khi hạ nhân liều chết cứu lão ra thì Lý Đông Dương đã cháy tới rất thảm, ngay cả chòm râu đẹp mà lão luôn coi là vốn để ngạo nghễ cũng bị cháy tới thất linh bát lạc.
Đường đường là Đại học sĩ nội các Đại Minh, các lão chấp chưởng quyền bính Đại Minh, ở trong nhà ngắm phong cảnh không trêu ai không chọc ai, không ngờ thiếu chút nữa bị phiên tử Đông Hán đốt chết.
Lý Đông Dương vẫn luôn là người giỏi mưu lược, hơn nữa tính tình hiền lành, đãi người rộng lượng, có điều đãi người rộng lưỡng không có nghĩa là ngươi coi ta là lợn đem nướng thì ta vẫn có thể cười nói với ngươi rằng "Lý Đông Dương ta có tiếng là lấy đức phục người, ngươi muốn nướng ta thế nào cũng được, cứ nướng đến khi nào ngươi phục mới thôi."
Tiếng chuông cổ gõ xong ba lượt, cửa cung mở ra, hai hàng đại hán tướng quân mặc giáp trụ đi ra, vẻ mặt của các triều thần khẽ chấn động, đều theo ấn phẩm mà xếp hàng đi vào.
Một quan văn trẻ tuổi vẻ mặt oán giận, vung tay hô to: "Phủ đệ của Lý Đại học sĩ bị đốt, các lão đương triều không ngờ bị chó thiến khi dễ như vậy, Đông Hán quá ngông cuồng! Trung chương chi sĩ chúng ta, hôm nay trên kim điện tất phải đòi lại công bằng cho Lý công."
Không ít quan văn đều gật đầu phụ họa.
Trong ban Triều thần, Tạ Thiên và Lưu Kiện cùng là đại thần nội các nhìn nhau một cá, tiếp theo thì sắc mặt âm trầm gật gật đầu với Lý Đông Dương.
Lý Đông Dương vẫn không nói gì đứng trong hàng ngũ, nhưng ánh mắt lạnh như mũi dao.
Trong Kim điện, một hồi lên án công khai thanh thế lớn hừng hực khí thế nhằm vào Đông Hán, đường quan các bộ của lục bộ, Thị Lang, viên ngoại lang, trên nhảy dưới nhảy là tích cực nhất, đương nhiên là đám dựa vào miệng mà ăn cơm như giám sát ngự sử và cấp sự trung các khoa.
Hoàng đế Hoằng Trị hiển nhiên có chút giật mình, hắn không ngờ một buổi tối mà phát sinh nhiều chuyện như vậy, cửa cung mỗi khi tối muộn là khóa lại, bất kỳ ai cũng không cho phép ra vào, nếu không phải quân cấp tốc, nếu không bất kỳ tin tức nào cũng không được đưa vào. Không ngờ trong thời gian một buổi tối, Hán Vệ lại đánh một hồi quy mô tới mấy nghìn người, Đông Hán đốt nhà năm Thiên hộ sở nội thành, còn cả... thuận tay đốt luôn nhà của Lý Đông Dương.
Sự kiện Cuối cùng là nghiêm trọng nhất.
Hoằng Trị chỉ ngủ hai ba canh giờ vốn có chút mỏi mệt, trong tiếng hạch tội trăm miệng một lời của quan văn cả triều vẻ mặt dần dần trở nên ngưng trọng.
Chuyện rất đơn giản, không phải là chuyện khó tra.
Tan triều, di giá tới điện Văn Hoa, hai vị đương sự Lý Đông Dương, Vương Nhạc tùy giá nhập điện, Hoằng Trị đế rốt cuộc cũng anh minh, sẽ không chỉ nghe lời một phía, vì thế ra lệnh cho hoạn quan ra khỏi cung triệu Mưu Bân và Cẩm Y vệ Thiên hộ Tần Kham người là nguyên nhân của tất cả chuyện vào cung yết kiến.
Tần Kham không ngờ lần đầu tiên yết kiến thiên nhan của hoàng đế bệ hạ Đại Minh lại vì một việc chẳng được vinh quang gì cho cam, trong kế hoạch của hắn, là muốn sau khi làm một đại sự khiến hoàng đế và đại thần cùng khen ngợi, hoàng đế vui sướng triệu kiến, tiếp theo thì thăng quan tứ tước, tặng nhà và mỹ nữ.
Trong Các loại kế hoạch, tuyệt không có giống như hôm nay bởi vì đánh nhau đốt nhà mà được hoàng đế triệu kiến, thật mất mặt.
Thay phi ngư phục mới, dưới sự dẫn dắt của hoạn quan, Tần Kham sắc mặt thẹn thùng cứ như vậy lần đầu tiên bước vào cung khuyết của Đại Minh.
Qua Chính Dương môn, Thừa Thiên môn, qua Kim Thủy kiều, qua Ngọ môn, vào cung.
Tần Kham khẩn trương tới trán đổ mồ hôi, một đường cúi đầu, cũng không buồn thưởng thức cảnh sắc của hoàng cung.
Trong Ngọ môn lại đụng phải Chỉ huy sứ Mưu Bân, thần sắc của hắn có chút mê man, cũng mang theo mấy phần vui sướng, không ngờ chuyện tối hôm qua ầm ĩ tới vậy, hơn nữa không ngờ xoay chuyển cục diện một cách thần kỳ.
Chỗ Mưu Bân không hiểu nhất chính là ở đây, đấu với Vương Nhạc rất nhiều năm rồi, con chó thiến già ấy là người âm ngoan độc lạt, có thể nói tính toán không bỏ sót, vì sao tối hôm qua lão dám đồng thời chọc cả năm Thiên hộ nội thành, chẳng những phóng hỏa đốt nhà các Thiên hộ, hơn nữa còn to gan lớn mật nhân tiện đốt cả nhà của Lý Đông Dương?
lão không phải là muốn chết rồi chứ?
Nhận thức Vương Nhạc nhiều năm, lão chắc không giống loạn người làm ra chiêu số ngu ngốc như vậy.
Khi Mưu Bân ở ngọ môn nhìn thấy Tần Kham đang bước đi vội vã, đột nhiên bừng tỉnh đại ngộ, hắn cuối cùng cũng nghĩ thông suốt rồi.
Hai người đột nhiên gặp nhau, không khí có chút xấu hổ, có một số việc không thể nói rõ, Mưu Bân thần sắc thẹn thùng, không ngờ phá lệ chủ động gật gật đầu với Tần Kham, còn lộ ra nụ cười xấu hổ.
Tần Kham coi như không có chuyện gì xảy ra, sắc mặt bình tĩnh dùng chi thuộc hạ khom người vái chào.
Hai người không nói gì, dưới sự dẫn dắt của thái giám vội vàng chạy tới điện Văn Hoa.
Bước vào cửa cao đỏ chói, Tần Kham đầu cũng không dám ngẩng lên, hai mắt nhìn chằm chằm thảm màu đỏ tươi trong điện, đi theo Mưu Bân quỳ xuống hành lễ, không khoa trương hô hoàng đế vạn vạn tuế như trong phim, chỉ theo Mưu Bân nói một câu "Thần bái kiến hoàng thượng", tiếp theo sau án thư dài liền truyền đến một đạo thanh âm ôn hòa: "Hai vị ái khanh miễn lễ."
Lý Đông Dương và Vương Nhạc đứng cạnh án thư, sắc mặt Vương Nhạc rất khó coi, kỳ quái là Lý Đông Dương cũng đã không còn vẻ âm trầm khi lâm triều, hai mắt lộ ra quang mang đăm chiêu, nghĩ nghĩ, theo bản năng vuốt râu dài, vừa sờ thấy trống trống, mới giật mình nhớ tới chòm râu dài mình nuôi nhiều năm đã cháy sạch rồi, vì thế đau lòng tới run run, buồn bã thở dài một hơi.
Quân thần chào hỏi xong rồi, Hoằng Trị đi thẳng vào vấn đề: "Mưu Bân, trẫm hôm nay gọi ngươi đến, chắc ngươi cũng biết là vì chuyện gì, tối hôm qua kinh sư đại loạn, Hán Vệ đánh nhau, bị thương nhiều người, càng quá đáng là, không ngờ đốt cả sang nhà của Đông Dương tiên sinh, quả thực không ra thể thống gì cả!"
Nói tới đây, ngữ khí của Hoằng Trị đế cao lên, rõ ràng đang tức giận.
Dừng một chút, Hoằng Trị đế nói tiếp: "Đông Hán Vương Nhạc nói nguyên do sự việc là Cẩm Y vệ gây nên, trẫm không nghe lời một phía, Mưu Bân ngươi nói một chút đi, rốt cuộc việc này do đâu?"
Bùm!
Thật mạnh quỳ xuống thật mạnh, hắn vốn đối với chuyện tối hôm qua đầu vẫn mù mịt, lúc này lại biểu diễn kỹ xảo, giống như trung thần bị hãm hại bi phẫn vạn phần nói: "Hoàng thượng, thần chịu ủy khuất này mà một chữ cũng không thèm nói, lại bị Đông Hán cắn ngược, thần muốn kêu oan, nằm xin trời nghe."