Qua Trường Giang, lên quan
đạo, bốn chiếc xe ngựa chở Tần Kham và Đỗ Yên cùng với tất cả gia sản,
khi đi tiểu công gia Từ Bằng Cử rất hào phóng tặng cho hai mươi mấy con
ngựa, vừa hay bọn Đinh Thuận mỗi người một con, đoàn người chậm rãi đi
về hướng.
Đi ngang qua thành trấn Ven đường, quan viên địa phương thấy đám sát tài mặc phi ngư phục hộ tống nữ quyến bên trong xe, biết rõ là đại nhân
vật, tất nhiên không dám làm khó dễ, tên nhát gan một chút thậm chí chủ
động đưa lên nghi trình, cũng không quản nhóm người này họ gì tên gì, có giao tình hay không, kết thiện duyên luôn là không sai.
Quan văn Đại Minh tuy nói khí tiết khá nặng, nhưng cũng phải nhìn đối
tượng, không phải trong tập đoàn quan văn tất cả mọi người đều giảng khí tiết, một số tiểu quan thất bát phẩm xưa nay dùng công chính thanh liêm thể hiện cho dân chúng, nhưng cũng không có nghĩa là bọn họ nguyện ý
chủ động trêu chọc Cẩm Y vệ, hạng người thích danh mua thẳng kỳ thật là
biết thời biết thế nhất, lúc thuận gió, bọn họ cho dù vỡ đầu cũng phải
bày ra bộ dạng thà chết chứ không làm ngói lành, hình tượng thần tử
trung hiền làm từ xưa đến nay khiến vô số danh thần xấu hổ che mặt,
nhưng mà lúc ngược gió, bọn họ so với bất kỳ ai thì thức thời hơn, so
với bất kỳ ai cũng chạy nhanh hơn, thanh danh tất nhiên quan trọng,
nhưng đầu vẫn quan trọng hơn.
Đại Minh Hiện giờ, cái thứ tiết tháo này chỉ là một đạo cụ, khi nên dùng thì nó có thể được lấy ra làm khẩu hiệu, khi không dùng thì tiết tháo
có rơi xuống đất cũng không ai thèm nhặt.
Trên đường đi, Tần Kham có chút sầu lo, quan trường Đại Minh có bộ dạng
như vậy, chính nhân quân tử như mình chẳng phải là sẽ bị bọn họ làm hư
à?
—— chỉ có thể gần bùn mà chẳng hôi tanh mùi bùi thôi.
Hiện tượng rất thú vị, trên đường từ nam chí bắc, lộ trình hơn một ngàn
dặm, phong tục nhân tình các nơi rất khác nhau, khí hậu thổ nhưỡng cũng
khác nhau, nhưng nhi những nơi đi qua thì đại khái giống nhau.
Tần Kham càng lúc càng lo lắng, thật không hiểu quan nhi trong kinh sư tính tình như thế nào.
Hoằng Trị là hoàng đế tốt, phía dưới hoàng đế tốt không nhất định tất cả đều là quan tốt, giữa hai bên cũng không có quan hệ trực tiếp quá lớn.
Giang sơn Đại Minh hiện giờ chưa kịp đặt hòn đá tảng kiên cố cho thịnh
thế sau này, Hoằng Trị và tam lão nội đang tận tâm hết sức quản lý quốc
gia này, nhưng bọn họ có biết quốc gia này kỳ thật tồn tại rất nhiều tai hoạ ngầm hay không?
Không nhanh không chậm đi mất khoảng một tháng, nhóm Tần Kham cuối cùng cũng tới ngoài Triêu Dương mốn kinh sư.
Nói là hoàng đô bốn mươi chín thành, song trước những năm Chính Thống,
cửa thành kinh sư chỉ còn là những cái cổng tò vò, bên trên cũng không
có kiến trúc như lầu quan sát, thành lâu. Lầu quan sát cửa thành kinh sư hiện giờ mọc lên như nấm, lại là do một vị thái giám xây, vị thái giám
này tên là Nguyễn An, làm người thông minh hơn nữa liêm khiết, vốn triều đình dự toán điều động mười tám vạn dân phu xây thành lâu, hắn chỉ dùng hai vạn người đã hoàn công, càng đáng để nhắc tới hơn là, vị nay sau
khi xây thành lâu thì lại xây ba đại điện Phụng Thiên, Hoa Cái, Cẩn
thân, chủ trì nhiều công trình như vậy, nhưng khi chết thì trong túi
không có tới mười lượng bạc, trừ không có chim ra thì hắn so với bất kỳ
quan văn nào cũng mạnh hơn nhiều.
Triêu Dương môn ở triều Nguyên thì được gọi là Tề Hóa môn, cũng còn được gọi là Lương môn, tên như ý nghĩa, tất nhiên là thông đạo để vận lương
vào thành, cũng do cửa này ở gần Đại Vận Hà kinh hàng, lương vận bằng
thủy đạo từ phía nam cũng từ đây vào kinh sư.
Đinh Thuận giơ nha bài Cẩm Y vệ ra, binh lính gác cửa cho vào, đoàn người Tần Kham chạm rãi vào thành.
Ngồi ở trong xe ngựa, Tần Kham thở hắt ra, cuối cùng cũng đến rồi, nơi
này chính là kinh sư, hoàng đô của vương triều Đại Minh, nó nắm giữ vận
mệnh quốc gia của một triều, một ý chỉ, một mệnh lệnh,từ trong tòa thành trì này phát ra quyết định quyết định sự giàu mạnh hoặc kém phát triển
của quốc gia này, hôm nay, một thư sinh văn nhược tên là Tần Kham đang
chậm rãi đi vào chỗ đầu mối quyền lực của toàn bộ Đại Minh.
Ra lệnh cho Đinh Thuận dẫn theo thủ hạ tới khách sạn dàn xếp cho Đỗ Yên
và bọn hạ nhân, Tần Kham thì chuẩn bị văn thư cáo thân và điều lệnh,
thăm hỏi địa chỉ của Kinh lịch ti, một mình tới Kinh lịch ti Cẩm Y vệ.
Kinh lịch ti chủ quản nhân sự, Tần Kham trước hết phải làm xong đi nhậm chức nhậm chức đã.
Vào Kinh lịch ti, tiếp đãi Tần Kham là một tiểu lại, sau khi nhìn thấy
tên Tần Kham trên văn thư thì tiểu lại không khỏi ngẩng đầu ngạc nhiên
nhìn hắn một cái, cúi đầu lại nhìn văn thư rồi lại ngẩng đầu nhìn hắn.
Tần Kham không nhịn được hỏi: "Vị đại nhân này, ngươi làm vận động phần
cổ thì ta không phản đối, trên thực tế ta còn rất tán thưởng, sinh mệnh
chính ở vận động. Nhưng ngươi có thể làm xong hết thủ tục cho ta rồi
hẵng vận động không?"
Tiểu lại mỉm cười: "Ngươi chính là Tần Thiên hộ? thực sự là cửu ngưỡng.
Tần Kham chắp tay, cười khổ nói: "Cửu ngưỡng thì không dám, ta chỉ muốn
xin ngươi khống chế vẻ mặt của mình một chút, miệng thì nói cửu ngưỡng,
trên mặt không cần phải có bộ dạng như thấy quỷ vậy đâu. Ta mặc dù chẳng dám nhận mình ngọc thụ lâm phong, ai gặp cũng thích, nhưng ít nhất
cũng ngũ quan đoan chính..."
Tiểu lại cười nói: "Tần Thiên hộ đúng là người hài hước, nghe nói ngài ở Nam Kinh đánh con nuôi của Đông Hán Hán công Vương Nhạc?"
Tần Kham ngẩn người, Lưu Lang, con nuôi của Vương Nhạc? Chuyện qua lâu rồi, tiểu lại này không nhắc thì hắn cũng quên.
Kinh sư nước sâu, một câu hỏi tuy đơn giản nhưng bên trong có lẽ có cơ quan.
Tần Kham không đáp mà rụt rè nói: "Đánh con nuôi của Vương Nhạc. . . Là đúng hay sai?"
"Đương nhiên đánh là đúng, quá đúng! Cho đám chó thiến đó một bài học, để chúng biết Cẩm Y vệ chúng ta không phải dễ chọc!"
Tần Kham thoải mái, ngực ưỡn lên, bộ dạng việc nhân đức không nhường ai: "Không sai, chính là ta đánh, đám chó thiến đó tên nào cũng đánh tru
di, ta sở dĩ không đánh chết hắn, chính là niệm trời cao có nhân đức..."
Vẻ mặt của Tiểu lại càng sùng bái hơn, thậm chí chắp tay với Tần Kham:
"Tần Thiên hộ thiếu niên anh hùng, khiến huynh đệ Cẩm Y vệ chúng ta được vẻ vang, tại hạ bộ phục vô cùng. Có điều Tần Thiên hộ thủ hạ lưu tình,
đám chó thiết ấy thì làm quá tuyệt tình."
Tần Kham ngẩn ngơ: "Lời này ý gì?"
"Tên Lưu Lang đó sau khi bị đánh thì trở lại kinh sư, ở trước mặt Vương
Nhạc công công khóc kể mới vài câu thì Vương Nhạc không biết sao lại
giận tím mặt."
Trong lòng Tần Kham co thắt, thở dài: "Xem ra Vương công công quả nhiên
hận ta, không cần phải nói, việc này cứ tính lên đầu ta."
Tiểu lại cười nói: "Tần Thiên hộ đã đoán sai rồi, Vương Nhạc giận tím
mặt cũng không phải vì ngài, mà là trực tiếp ra lệnh cho phiên tử loạn
côn đánh chết Lưu Lang, thi thể thì ném ra bãi tha ma ngoài kinh sư cho
chó ăn."
Tần Kham ngẩn ra, tiếp theo trong lòng trầm xuống.
Vương Nhạc thủ đoạn độc thật, chắc là biết được chuyện Lưu Lang tới Nam
Kinh bí mật gặp phụ tá của Hội Ninh vương, vì thế dứt khoát giết người
diệt khẩu, xử lý Lưu Lang, để tránh dẫn lửa thiêu thân, ngoại nhân không biết, còn tưởng rằng Vương Nhạc xử sự công chính, công bằng, con nuôi ở bên ngoài càn rỡ hắn cũng quân pháp bất vị thân quân pháp bất vị thân,
chỉ có Mưu Bân và Tần Kham mới hiểu được dụng ý của Vương Nhạc.
Nghĩ thông suốt những điều này, Tần Kham đột nhiên phát giác thứ mình
phải học còn nhiều lắm, kiếp trước bất kể là đấu tranh nhân sự kịch liệt như thế nào, ít nhất cũng sẽ không tâm ngoan thủ lạt đến mức lấy mạng
người ta, nhưng ở đời này, Vương Nhạc đã cho hắn một bài học, hơn nữa
không thu học phí.
Hiện giờ là triều Đại Minh, một lời của thượng vị giả định sinh tử, ngay cả trình tự tư pháp cũng không phải qua.
Áp chế suy nghĩ hỗn độn trong lòng, Tần Kham cười nói: "Nếu Vương công
công đã đánh chết Lưu Lang, xem ra chuyện này không tính lên đầu ta nữa, Đông Hán có gia pháp của Đông Hán, Cẩm Y vệ chúng ta không cần phải để ý tới."
Tiểu lại cười nói: "Tần Thiên hộ lại sai rồi, việc này có thể nói là biến đổi bất ngờ, hồi phong lộ chuyển."
Tần Kham đột nhiên có một loại xung động muốn đập hắn, rất lâu rồi không có suy nghĩ bạo lực như vậy.
" Sau khi Lưu Lang bị Vương Nhạc đánh chết, các phiên tử Đông Hán tình
cảm quần chúng kích động, bọn họ ở sau lưng kính nể Hán công thiết diện
vô tư, quân pháp bất vị thân, đồng thời cũng chĩa đầu mâu về phía Cẩm Y
vệ, nói chuẩn xác hơn thì là nhắm vào Tần Thiên hộ ngài, dù sao ngài nếu như là thủ phạm đánh ái tử đã mất của Đông Hán Hán công, không biết tên chết giẫm nào truyền tin ngài sắp tới kinh sư nhậm chức ra ngoài, mấy
ngày nay, các phiên tử Đông Hán đang ma quyền sát chưởng, chờ ngài tới
đó."
Tần Kham ngây ra, khuôn mặt anh tuấn không ngừng run rẩy - bà mẹ nó, cái này gọi là nằm rồi vẫn trúng đạn.