Vào một khắc Đỗ Yên xông vào nha môn, kết cục của Đường Dần đã được chú định.
Kiểu chết của Thế nhân rất đa dạng, có sống thọ chết tại nhà, có chết vì tai họa bất ngờ, Đường Dần thì khá đặc thù, tương lai hắn nhất định bị
sự ngu ngốc của mình làm cho chết.
Đỗ Yên rất tức giận, đêm tân hôn tướng công không ngờ bị người ta kéo ra ngoài, vứt nàng ta một mình động phòng, điều này không nghi ngờ gì nữa
là đả kích trầm trọng đối với mị lực cá nhân của nàng ta.
Đường Dần đã bị nàng ta hung hăng giáo huấn, nếu không phải tân hôn đánh tướng công thì nói ra quá khó nghe, Đỗ Yên cũng hận không thể đánh cho
Tần Kham một trận, người kiểu gì thế, vừa uống rượu thì hồ đồ, người
khác kéo cái là hắn đi, không nghĩ xem hôm nay là ngày gì à.
Cả đêm Đỗ Yên không chịu hòa nhã lại với Tần Kham, hai người trở lại
động phòng, Đỗ Yên nắm vạt áo của Tần Kham, đẩy hắn lên giường, sau đó
cầm hai cái chén tới, tự mình uống một ly rồi lại ép Tần Kham uống một
ly, đây chính là rượu hợp cẩn trong đêm động phòng hoa chúc, Đỗ Yên uống xong thì đẩy Tần Kham sang một bên, kéo chăn ngủ, mặt hướng tường mông
hướng Tần Kham, lạnh lùng không nói câu nào.
Đây chính là đêm động phòng hoa chúc của Tần Kham, những suy nghĩ kiều
diểm, tưởng tượng tình cảnh Đỗ Yên dùng đôi chân dài miên man quấn chặt
vào hông hắn để mặc chàng chinh phạt thiếp, đêm nay xem ra không thể
thực hiện được rồi, tuy nói Đại Minh không có tội cưỡng gian trong hôn
nhân, nhưng luận thực lực thì mười Tần Kham cũng đánh không lại một Đỗ
Yên, có những hình ảnh chỉ có thể tưởng tượng trong đầu, ngàn vạn lần
đừng có làm thật, Đường Dần còn đang nằm trong đại lao rên rỉ kia kìa.
Từ đêm tới bình minh, Tần Kham mơ mơ màng màng chỉ ngủ hai canh giờ.
Lần này thời gian hơi kẹt, kinh sư Mưu Chỉ huy sứ tuy rằng cho hắn một
hai tháng thời gian để chuẩn bị tục vụ, nhưng tính ngày thì cũng gần hết rồi, đường từ Nam Kinh tới kinh sư cũng phải mất một tháng.
Vì thế sáng sớm Tần Kham liền dẫn Đỗ Yên tới lại mặt, Đỗ Hoành vẫn bộ
dạng không mặn không nhạt, Vương thị thì có chút nhiệt tình, kéo tay nữ
nhi hỏi han ân cần, nhỏ giọng ghé vào tai nữ nhi hỏi mấy câu, Đỗ Yên căm giận lườm Tần Kham mấy cái, đỏ mặt đáp mấy câu, Vương thị ngây người
một lúc, tiếp theo dở khóc dở cười nhìn Tần Kham.
Tần Kham đành phải xoa mũi, xoa tới đỏ bừng.
Mẹ con dắt tay nhau tới Noãn các bên cạnh thảo luận chuyện riêng, nội đường chỉ còn lại chàng rể bố vợ.
Đỗ Hoành tức giận hừ mấy tiếng, cuối cùng thở dài, dù không tình nguyện
tới mấy thì Tần Kham vẫn là con rể của hắn, đây là sự thật không thể
thay đổi.
Hôm nay lại mặt, nói vậy ngươi cũng tính cáo biệt với lão phu phải không?" Đỗ Hoành vừa phẩm trà vừa chậm rãi nói.
"Vâng, nhạc phụ đại nhân, Mưu Chỉ huy sứ hạ điều lệnh, tiểu tế giờ phải tới kinh sư nhậm chức."
Đỗ Hoành nghĩ nghĩ, cảm thấy cần phải nhắc nhở con rể vài câu, vì thế
nói: "Kinh sư chính là thiên tử chi đô, quan to triều đình đều tập trung ở đó, nước quan trường vừa sâu vừa đục, thế lực của đại thần huân quý
rắc rối phức tạp, ngươi chuyến này đi phải cẩn thận, Cẩm Y vệ tuy nói là thân quân của thiên tử, nhưng cũng không thể hoành hành ngang ngược,
nói một cách công bằng, Mưu Bân này không tồi, trong các đời Chỉ huy sứ, hắn xem như khá nội liễm ôn hòa, dưới sự cai trị có rất ít án oan, ba
vị Đại học sĩ của nội các cũng tán thưởng hắn, ngươi vào kinh thành nhậm chức do đích thân hắn đề bạt, nói vậy hắn cũng sẽ chiếu cố ngươi, ngươi tự giải quyết cho tốt."
"Vâng." Tần Kham trả lời rất cung kính, kỳ thật Mưu Bân là người thế nào thì hắn từ kiếp trước đã biếtrồi, có điều Đỗ Hoành nhắc nhở hắn tất
nhiên cũng xuất phát từ sự quan tâm, làm sao mà không thành thật lắng
nghe cho được.
Đỗ Hoành nói tiếp: "Đến kinh sư dụng tâm làm việc, đừng gây chuyện, hơn
nữa phải nhớ đừng kết thù kết oán với quan văn đại thần và các huân quý, thanh danh của Cẩm Y vệ như thế nào lão phu không nói ngươi cũng tự rõ, quan văn là không nên đắc tội nhất, còn có cả các huân quý trong kinh
sư, ai khác còn được, chỉ riêng hai người này là ngươi không thể trêu
chọc, bọn họ là đệ đệ của đương kim Trương hoàng hậu, Thọ Ninh Hầu
Trương Hạc Linh và Kiến Xương Bá Trương Duyên Linh, hai người này ỷ vào
thân phận ngoại thích, trong kinh sư hoành hành ngang ngược, ngôn quan
hạch tội nhiều lần rồi, nhưng được Trương hoàng hậu che chở, thiên tử
cũng đành bất lực, ngươi phải nhớ kỹ chớ có va chạm với bọn họ, nếu
không thì cho dù bị bọn họ đánh chết cũng chỉ chết vô ích."
Tần Kham thầm líu lưỡi, hai tên gia hỏa này bá đạo như vậy cơ à?
"Còn nữa chính là đông cung Thái tử, hoàng thượng chuyên tình với hoàng
hậu, không giao hoan với phi tử khác, cho nên mấy năm nay chỉ sinh được
hai nam một nữ, trong đó thì trưởng tử và công chúa mất sớm, chỉ còn lại mỗi Thái tử, hoàng thượng cưng yêu hắn thế nào thì không cần nghĩ cũng
biết, nghe nói Thái tử không thích đọc sách, chỉ thích chơi đùa, suốt
ngày hoang đường, các triều thần rất bất mãn, nhiều lần thượng sớ xin
hoàng thượng nghiêm khắc quản thúc, hoàng thượng thậm chí xin ba vị Đại
học sĩ nội các tự mình dạy Thái tử đọc sách, đáng tiếc tam lão nội các
trị thiên hạ thì thành thạo, nhưng đối với Thái tử hoang đường thì đành
bất lực, quân chủ đời tiếp theo của Đại Minh ta..." Đỗ Hoành không nói
hết, thở dài lo lắng.
Khóe miệng Tần Kham lặng lẽ phác ra một nụ cười.
Đúng rồi, trong truyền thuyết hoang đường nhất, tính cách tính cách nhất là Chính Đức hoàng đế, từ lúc làm Thái tử đã ác danh khắp thiên hạ,
cuộc đời hắn rất đau buồn.
Tần Kham vội vàng khom người nói: "Đa tạ nhạc phụ đại nhân đã nhắc nhở,
ba người này tiểu tế nhất định sẽ tránh xa, đừng nói trêu chọc họ, chỉ
nghe thấy tên họ thôi tiểu tế cũng sẽ chạy trối chết. . ."
Khóe mắt Đỗ Hoành giật giật, há miệng thở dốc, lại không biết nên khen
tên con rể này thức thời hắn là nên khinh bị hắn quá thức thời.
Thằng ôn này thật sự từng giết mười hai tên giặc Oa à?
Tần Kham thật sự không biết nên nói gì, bảo hắn đừng có trêu chọc mấy
nhân vật ác, lại không cho phép hắn chạy trốn, chừng mực trong đây khó
nắm quá đi.
Nếu nhắc nhở cũng nhắc rồi, Đỗ Hoành vốn định viết phong thư cho đồng
niên ở kinh sư, nhờ những đồng niên ấy quan tâm tới gã con rể này, nhưng ngẫm tới thân phận Cẩm Y vệ của Tần Kham, chung quy lại thôi, quan văn
và Hán Vệ thế bất lưỡng lập, đồng niên tất nhiên sẽ không quan tâm tới
sự sống chết của Tần Kham, mang thư tới cũng chỉ là tự rước lấy nhục mà
thôi.
Ly biệt sắp tới, Đỗ Hoành nhìn hai mẹ con vẫn đang nói chuyện trong Noãn các, trong mắt hiện lên vẻ quyến luyến.
"Yên nhi nếu đã gả cho ngươi, mong ngươi đối đãi tốt với nó, đứa nhỏ này từ nhỏ chưa phải chịu khổ bao giờ, dung mạo thì xinh đẹp lại không cao
ngạo, tính tình ôn hòa, hiền lành thục lương, băng tuyết thông minh,
nghi thất nghi gia..."
Đón ánh mắt si ngốc của Tần Kham, mặt Đỗ Hoành đỏ lên, giọng càng nói càng nhỏ.
Đúng là người làm công tác văn hoá, lời nói dối trái với lương tâm đã khơi dậy sự hổ thẹn của hắn.
"Được rồi, lão phu thoáng hơi khoa trương một chút, kỳ thật tính tình
của Yên nhi vẫn còn nhiều chỗ thiếu xót, ví dụ như tính tình không tốt,
hiếu võ, mãnh liệt mãnh liệt không quen giảng đạo lý, chỉ quen động
quyền cước, xuất thủ khá nặng, nhẹ thì nằm mười ngày nửa tháng, nặng thì toi cả nửa đời người."
Vương thị trong Noãn các chắc đang truyền thụ tuyệt học cho nữ nhi, Tần
Kham quay đầu nhìn lại, thấy Đỗ Yên cũng rất hợp với tình hình một tay
bóp nát chén trà.
Vì thế Tần Kham không tự chủ được mà bắt chéo chân.
"Nhạc phụ đại nhân, ngài đừng nói nữa. . ." Mặt Tần Kham co rúm lại, thở dài: "Ngài nào phải gả con gái cho người ta, mà là đẩy họa cho người
ta..."