Cái thứ "Nghĩa khí" này
cũng phải xem đối tượng, có người coi trọng, có người không. Quân tử
không phải ngốc tử, không thể đối với ai cũng coi trọng.
Tần Kham là người theo chủ nghĩa hiện thực điển hình, người theo chủ
nghĩa hiện thực chỉ dùng lợi ích để cân nhắc tiêu chuẩn lợi hại, rất rõ
ràng, một câu nhẹ nhàng bâng quơ" Ngày sau báo đáp" của Đỗ tri phủ thấp
hơn mục tiêu lợi ích mà Tần Kham mong muốn, vụ mua bán này nếu không thể làm được, Tần Kham tất nhiên bỏ hắn mà chạy, chạy không hề có áp lực,
dù sao mọi người cũng chẳng thân, liên quan duy nhất là nữ nhi Đỗ Yên
của hắn, mà Đỗ tri phủ lại không muốn để nữ nhi trở thành liên quan giữa họ. Hắn tin Đỗ tri phủ sau khi trải qua những phụ diện tình tự tiêu cực như thương tâm, thất vọng, phẫn nộ vân vân, rút kinh nghiệm xương máu
rồi, nhất định sẽ hiểu cho hắn, mua bán không thành còn tình nghĩa, lần
sau lại hợp tác cũng được.
Kỳ thật, quyết định cự tuyệt gả nữ nhi cho Tần Kham của Đỗ Hoành là chính xác, lý trí, con rể như vậy không được.
Xe ngựa chạy rất nhanh, giống như đằng sau bị chó đuổi, trong chớp mắt đã biến mất cuối ngã tư đường.
Đỗ Hoành ngơ ngác nhìn xe ngựa biến mất, vào lúc này hắn thật sự bật
khóc rồi, không vì cái gì khác, chỉ vì cảm hoài nhân thế bi thương lạnh
lẽo, không ốm mà rên chính là có nguyên nhân, bi ca cũng khóc, trường ca cũng khóc.
Người Khóc thương tâm như vậy tất nhiên chạy không nhanh, rất bất hạnh,
Đỗ tri phủ đang hoảng hốt chạy trối chết bị phu nhân và nữ nhi của hắn
đuổi kịp.
Đỗ phu nhân tuyệt đại đa số thời gian là ô n nhu điềm tĩnh, thiện lương
và an thủ phụ đạo, bà ta có thể lặng lẽ cả ngày ngồi thêu hoa trong nội viện nha môn, cũng có thể giống như tất cả chủ phụ mỗi ngày lo liệu ăn, mặc ở, đi lại của lão gia, còn có thể gánh vác trọng trách giúp chồng
dạy con, chỉ tiếc ý tứ của tuyệt đại đa số thời gian là, không phải lúc
nào vẫn cũng vậy, thỉnh thoảng cũng có lúc nổi bão, ví dụ như bắt được
trượng phu đang chơi gái.
"Lão tặc chạy đi đâu." Tảo đường thối của Đỗ phu nhân lờ mờ xen lẫn thế
lôi phong bên trong, Đỗ Hoành vẻ mặt đau khổ liền bị quét ngã, kết cục
của hắn không cần phải nói nữa.
Tần Kham ngồi ở trong xe ngựa thở dài, không phải là vì không cứu Đỗ
Hoành, mà là đang rầu rỉ về việc hôn nhân của hắn và Đỗ Yên, đồng thời
cũng đang oán thán vận mệnh nhấp nhô của mình. Sao lại gặp phải một nhạc trượng ý chí sắt đá như vậy? Vào thời khắc nguy nan Như vậy không ngờ
vẫn không đáp ứng gả nữ nhi cho hắn, tốt xấu gì cũng xuất thân chính
quy, không biết chữ "chết" Viết như thế nào à.
Tần Kham phát hiện người đọc sách thời đại này tính tình đều như tảng đá dưới hố xí, vừa thối lại vừa cứng, chưa bao giờ biết kẻ thức thời mới
là trang tuấn kiệt, cũng không hiểu cái gì gọi là "biết thời biết thế",
giống như bất kỳ lúc nào cũng gân cổ nói một câu "Tuyệt không khuất
phục", cứ như ông trời sẽ đánh xuống một đạo thần lôi để giúp hắn đánh
chết kẻ địch vậy, ngây thơ vãi đái.
Bố vợ nếu không nhả hàm, vậy thì không trông cậy vào hắn nữa, Tần Kham
cảm thấy nên nghĩ biện pháp khác, khi một mình vào Thiệu Hưng, hắn sẽ
không định một mình đi ra, bất kể nói như thế nào cũng phải cưới được Đỗ Yên tới tay, không cho thì ông cướp.
Xe ngựa chạy lòng vòng thành Thiệu Hưng không biết bao lâu, Tần Kham không bảo dừng, xa phu cũng không dám dừng.
Trầm tư Ở trong xe ngựa rất lâu, Tần Kham cuối cùng cắn răng, mặc kệ,
lại tới tri phủ nha môn, động thủ cướp rồi nói, qua hai năm nữa sinh con rồi tới bồi tội với nhị lão là được, không tin bọn họ bỏ được đứa ngoại tôn.
Đêm nay thành Thiệu Hưng đã chú định là một đêm không bình tĩnh.
Tần Kham giống hầu tử họ Tôn trong tiểu thuyết Tây Du kí, đại náo thiên cung, làm mây làm gió trong thành Thiệu Hưng.
Kêu hơn hai mươi Cẩm Y vệ thuộc hạ đi theo, Tần Kham chậm rãi giết tới tri phủ nha môn.
Trên đời chuyện phức tạp đa biến, không phải chuyện nào cũng có thể dùng trí tuệ để giải quyết, khi chuyện rơi vào tử cục, đành phải dựa vào man lực để phá vỡ nó, Tần Kham không phải người mê tín trí tuệ, khi nên
dùng võ lực, hắn sẽ không chút do dự hủy thiên diệt địa, tất cả chỉ để
đạt được mục đích.
Lúc này đã là nửa đêm, cửa nha môn đóng chặt, bọn thuộc hạ Cẩm Y vệ đã
lờ mờ biết chuyến này đi làm gì, ai nấy tay cầm đuốc, đội ngũ hơn hai
mươi người cứ vậy đằng đằng sát khí xếp thành hình chữ nhất ở trước cửa
tri phủ nha môn.
Tần Kham lẳng lặng nhìn chăm chú đại môn uy nghiêm đó, khóe miệng phác ra một nụ cười.
Nếu đã quyết định thì không nên suy nghĩ quá nhiều, đúng như lúc trước
Đỗ Yên từng nói "Sinh thời, đã làm ra một chuyện điên cuồng nhưng lại
không khiến mình hối hận chưa?"
Tần Kham không ngại điên cuồng, hắn sợ hối hận, kiếp trước đã có ba
chuyện khiến hắn hối hận cả đời rồi, đời này tuyệt đối sẽ không phát
sinh nữa.
Như vậy, gây họa thì cứ gây họa đi!
Nụ cười vẫn treo trên mặt, Tần Kham chỉ vào cửa hông ở xa xa, thản nhiên ra lệnh.
"Phá, xông vào."
Hơn hai mươi Cẩm Y vệ thuộc hạ đồng thanh tuân mệnh, bắt đầu không hề cố kỵ đập cửa.
Bọn họ là Cẩm Y vệ, Cẩm Y vệ vô pháp vô thiên.
Cửa hông sau khi ăn vô số cú đá, cuối cùng cũng không cam lòng ầm ầm đổ
xuống. Một đám Cẩm Y vệ anh dũng xông vào, hơn mười bộ khoái nha dịch
và tạp dịch trực đêm ở trong nha môn thấy một đám Cẩm Y vệ mặc phi ngư
phục đột nhiên xong vào, không khỏi hoảng sợ, lúng ta lúng túng tránh
sang bên, chẳng dám thốt ra nửa câu, trong ấn tượng của bọn họ, Cẩm Y vệ dám càn rỡ phá khai nha môn quan phủ như vậy, tất nhiên là phụng mệnh
lệnh cấp trên tới bắt người, không biết trong nha môn ai sắp xui xẻo,
là thôi quan? Thông phán? Đồng Tri? Hay là... Phủ tôn đại nhân?
Đương nhiên, chẳng ai ngờ đám Cẩm Y vệ vô pháp vô thiên này xông vào chỉ là để cướp nữ nhi của phủ tôn đại nhân, người thần kinh hơi chút bình
thường sẽ không làm ra chuyện điên cuồng như vậy.
"Không cho phép đả thương người! Đi vào nội viện, cướp người rồi té." Tần Kham lại ra lệnh.
Các Cẩm Y vệ đồng thanh đáp ứng, hơn hai mươi cây đuốc rất nhanh xông tới nội viện nha môn.
Nội viện Nha môn, dưới đèn đuốc sáng chưng, Đỗ Yên mặt đỏ như đào tháng
sáu, cúi đầu, khuôn mặt thỉnh thoảng hiện lên vẻ ý xấu hổ và vui sướng.
Đỗ phu nhân Vương thị nhìn nữ nhi âu yếm, trong mắt tràn ngập trìu mến.
Mẹ hiền đẻ con hư, cho dù là võ lâm cao thủ cũng không ngoại lệ, tính
tình ương ngạnh của Đỗ Yên hiện giờ, lờ mờ thành nhất bá Thiệu Hưng
không phải không có quan hệ với sự cưng chiều của Vương thị.
"Nha đầu ngốc, ngươi thực sự lén định chuyện chung thân với tiểu tử họ Tần đấy à?"
Đỗ Yên xấu hổ vô cùng, mắt nhìn chằm chằm mũi chân, im lặng gật đầu.
Vương thị thở dài: "Chẳng trách cha ngươi không đáp ứng, chuyện này,
ngươi làm có chút thái quá, chuyện hôn nhân của con cái vốn theo lệnh
cha mẹ, ngươi vô thanh vô tức tự định chuyện chung thân, bảo cha ngươi
để mặt mũi ở đâu."
Đỗ Yên không phục nói: "Cha cũng từng đáp ứng rồi."
Vương thị nhẹ nhàng gõ vào trán con gái: "Ngươi đừng có cưỡng từ đoạt lý như vậy, cha ngươi và tên tiểu tử họ Tần là hẹn một năm, chứ đâu đáp
ứng gả ngươi cho là."
Cái miệng nhỏ nhắn của Đỗ Yên chu lên, nói: "Con coi như là cha đáp
ứngrồi! Dù sao nữ nhi không lấy hắn không được, cha nếu ngăn cản, nữ nhi đành phải chết cho ông ta xem."
"Nói ít thôi! Đồ bất hiếu." Vương thị có chút tức giận: "Ngươi rốt cuộc
thích tiểu tử đó ở chỗ nào? Hắn đáng để ngươi khăng khăng một mực như
vậy à?"
"Đương nhiên đáng! Chúng con chung tình với nhau, chẳng ai rời ai được cả, hắn nhất định sẽ đến cầu hôn với cha, con tin hắn."
"Nữ nhi à, mẹ là người từng trải, nam tử thế gian kẻ bạc tình chiếm đa
số, nữ tử phúc mỏng chiếm đa số, ngươi nói các ngươi chung tình với
nhau, hắn đã từng làm việc nào khiến ngươi cả đời khó quên, khắc cốt
minh tâm chưa?"
Thấy cái miệng nhỏ nhắn của Đỗ Yên khẽ nhếch lên, Vương thị cướp lời:
"Đừng nói tới việc cướp dâu lần trước, căn bản chính là ngươi khuyến
khích, chuyện đó không tính."
Đỗ Yên lại bĩu môi: "..."
Mẹ con đang nói chuyện thì lại nghe bên ngoài nội viện có tiếng động ầm ĩ, một giọng nam réo rắt vang khắp cả nội viện.
"Nhạc phụ nhạc mẫu đại nhân, tiểu tế Tần Kham, hôm nay đắc tội, tiểu tế ở ngoài viện bồi tội với nhị lão Đỗ gia, Đỗ Yên là lương phối của ta,
chúng ta yêu thương nhau, tiểu tế làm vậy cũng là bất đắc dĩ, năm sau sẽ tới dập đầu bồi tội với nhạc phụ nhạc mẫu đại nhân, nhưng hôm nay,
thiên kim của quý phủ ta cướp chắc rồi."
"Người đâu, xông vào cho ta."
"Vâng."
Tiền đường Nội viện, hai mẹ con kinh ngạc nghe lời nói của người bên
ngoài, ngây người một lát, đôi mắt xinh đẹp của Đỗ Yên chớp chớp mấy
cái, hô hấp bỗng nhiên trở nên nặng nề, mặt ửng hồng kích động, nước mắt như châu đứt dây rơi lã chã,
"mẹ, mẹ nghe thấy chưa? Một nam nhân tình thâm với nữ nhi đến vậy, đời
này nữ nhi còn cầu gì nữa? Mẹ, nữ nhi nhất định phải gả cho hắn, cả đời
không hối hận."