Mưu Bân ngồi dưới tranh mãnh hổ, lạnh lùng nhìn một phần mật phát ra từ
từ Nam Kinh, sau một lúc lâu vẫn không nói gì, tiếp theo chậm rãi nhắm
mắt lại, giống như đang suy nghĩ.
Cẩm Y vệ đô thiêm sự Triệu Năng thở dài: "Tần Kham này, đúng là không
thể để người ta bớt lo, vừa lên làm Thiên hộ không đến một canh giờ,
liền đánh con nuôi của Vương Nhạc, rõ ràng là thư sinh văn nhược, sao
lại cứ giống như sao chổi thế nhỉ?"
Kính cẩn chắp tay với Mưu Bân, Triệu Năng nói: "Mưu soái, việc này phải
truy cứu, nếu không chúng ta và đám chó thiến Đông Hán lại phải đánh một trận vớ vẩn, Mưu soái bảo hắn tranh khẩu khí cho ngài, kết quả vừa dứt
lời, hắn trong nháy mắt đã gây họa cho ngài, Tần Kham này không nên
trọng dụng."
Mưu Bân lắc đầu: "Hán Vệ oán hận chất chứa đã lâu, chỉ chẳng qua là đánh một trận mà đi truy cứu trách nhiệm của Thiên hộ tân nhiệm, đám nhãi
con phía dưới sau này ở trước mặt Đông Hán chẳng phải càng nhát gan hơn
ư? Vả lại Tần Kham là công thần của Cẩm Y vệ,Nam Bắc trấn phủ ti đều có
không ít người biết tên của hắn, ta nếu bởi chuyện này mà truy cứu, sẽ
làm lạnh lòng thuộc hạ, truy cứu thì không ổn, phát văn thư trách cứ
nghiêm khắc thì được, về phần bên Đông Hán."
Mưu Bân cười lạnh nói: "Chỉ là đánh một thằng con nuôi không có trứng mà thôi, lại có đánh chết hắn đâu, Vương Nhạc có gì mà bất mãn, bảo hắn
tới Bắc trấn phủ ti tìm ta là được."
Không thể không nói, thời trung kỳ nhà MInh, Cẩm Y vệ Chỉ huy sứ kiên
cường Mưu Bân này là xứng chức nhất, Hoằng Trị hoàng đế cố ý áp chế
quyền lực của Hán Vệ, làm mâu thuẫn của Hán Vệ trở nên gay gắt, Cẩm Y vệ trong kẽ hở vẫn gian nan đứng chân, công lao của Mưu Bân là không nhỏ.
Một Giáo úy vội vàng đi vào đại đường, cung kính ôm quyền nói: "Mưu
soái, ngoài cửa Bắc trấn phủ ti có một bách hộ Nam Kinh, áp giải một
phạm nhân, nói là mang theo thư của Thiên hộ thành đông Nam Kinh Tần
Kham cầu kiến Mưu soái, còn nói còn nói sự tình trọng đại, thỉnh cầu
được gặp riêng Mưu soái."
Mưu Bân ngẩn người, vươn tay ra nói: "Đưa thư lên đây."
Giáo úy đưa thư lên, Mưu Bân mở ra, vội vàng đọc mấy lần, lập tức sắc mặt đại biến.
"Đưa bách hộ và phạm nhân đó vào mật thất, bất kỳ ai cũng không được nói dù chỉ một câu với họ! Triệu Năng, ngươi lui ra đi."
...
Sau khi Tự mình thẩm vấn Trần Thanh Nguyên, Mưu Bân ngồi trong mật thất, mệt mỏi tựa vào ghế, khuôn mặt già nua không khỏi cười khổ.
Tần Kham này... Hắn rốt cuộc là tranh khẩu khí cho ta hay là gây họa cho ta?
Vừa đánh con nuôi của Vương Nhạc dứt tay, lại còn thuận tay đào ra
chuyện con nuôi hắn cấu kết với Ninh vương, sau đó dứt khoát vứt chuyện
đại phiền toái phiên vương mưu phản này cho hắn, viết hay là "Tặng công
lao."
Tần Kham à, nhưng thật là.
Lúc này, Cẩm Y vệ Chỉ huy sứ Mưu Bân trên người bỗng nhiên sinh ra tò mò với tên thuộc hạ chưa hề gặp mặt này, cuối cùng cũng ghi nhớ tên của
Tần Kham vào lòng, không thể không nhớ được, người này giống như sợ Mưu
Bân quên mất hắn vậy, cách năm ba ngày lại gây ra chuyện, khiến cho
người ta không thể sống yên.
Chuyện gây ra lần này hơi lớn, hơn nữa rất phỏng tay, dù là Chỉ huy sứ
Mưu Bân cũng sợ tới mức trán túa mồ hôi, một lúc lâu vẫn không nói gì.
Ngẫm lại, đúng như lời Tần Kham nói trong thư, biết việc này chỉ có ba
người, Mưu Bân có thể lựa chọn giết Trần Thanh Nguyên, làm như không hề
có chuyện gì, cũng có thể lựa chọn coi Trần Thanh Nguyên là một quân cờ, một quân cờ có thể tranh thủ cho hắn sự sủng tín của bệ hạ, có lẽ hiện
tại thời cơ chưa tới, quân cờ này đưa lên bàn cờ thì chỉ là một con cờ
phế, nhưng chưa biết chừng một ngày nào đó con cờ này lại có tác dụng
lớn?
Mật thất rất im lặng, Trần Thanh Nguyên ủ rũ ngồi dưới đất, kính cẩn
đứng bên cạnh Mưu Bân chỉ có một mình Đinh Thuận, việc này rất hung
hiểm, Mưu Bân sẽ không để bất kỳ ai biết được một chút phong thanh.
Xoay người, Mưu Bân quan sát Đinh Thuận rồi thản nhiên nói: "Ngươi tên là Đinh Thuận? Là bách hộ bách hộ thành đông Nam Kinh?"
Đinh Thuận nhìn thượng quan cao nhất trong Cẩm Y vệ, người nắm trong tay mấy vạn Cẩm Y vệ của thiên hạ Đại Minh, vẻ mặt vẫn rất kích động, thân
hình không khống chế được mà run khẽ, nghe thấy Mưu Bân hỏi, Đinh Thuận
chân mềm nhũn, quỳ xuống đất đầu không dám ngẩng lên, nói: "Hồi bẩm Mưu
soái, chính là thuộc hạ."
Mưu Bân gật gật đầu, nói: "Tốt, việc này không thể lộ ra, ngươi một
đường vất vả, công không thể không có, từ thí bách hộ lên làm bách hộ
đi, làm việc cho tốt, an phận làm việc."
Dừng một chút, Mưu Bân không nhịn được dặn dò: "Đừng học theo Tần Thiên hộ của các ngươi."
Tần Kham hồn nhiên không biết Cẩm Y vệ lão đại đã coi hắn là tài liệu
phản diện của kẻ chuyên gây họa, đa số thời gian hắn coi mình là một
nhân tài, dù sao một bình dân tay trắng không công danh không hậu
trường, trong mấy tháng ngắn ngủi một phát trở thành Thiên hộ Cẩm Y vệ,
tế ngộ nghịch thiên như vậy, trừ hai chữ Nhân tài ra thì thật sự rất khó tìm ra giải thích hợp lý hơn.
Đỗ Yên phải về Thiệu Hưng.
Ở Nam Kinh mấy ngày rồi, hai người tuy có hôn ước, nhưng dù sao cũng
không danh không phận, một nữ tử chưa chồng ở lại trong nhà Tần gia mấy
ngày, đối với quốc gia lễ giáo phong kiến như Đại Minh mà nói thì dĩ
nhiên có thể nói là kinh thế hãi tục, cũng không biết sau khi nàng ta
trở về sẽ phải chịu đựng lửa giận của Đỗ Hoành như thế nào.
Bờ sông Tần Hoài, liễu rủ lả lướt, bên Ngũ Liễu đình, chai tay đẫm lệ.
Đỗ Yên hai mắt đỏ bừng, giống như một con thỏ u oán, phía sau Tần Kham
còn có hai con thỏ nhỏ, hốc mắt cũng đỏ ửng, nắm chặt góc áo nàng ta,
lưu luyến không rời lưu luyến không rời nhìn chủ mẫu sắp đi.
"Tần Kham, ta đi đây..." Đỗ Yên cắn môi, si ngốc nhìn hắn, giống như
muốn in sâu hình dáng của hắn vào trong lòng: "Cái hẹn một năm đã qua
non nửa rồi, ta sẽ chờ ngươi tới cưới ta."
Tần Kham ảm đạm nói: "Yên tâm, nàng cứ vui vẻ mà đi, đừng mang theo gánh nặng tâm lý, vẫn là câu đó, tương lai cha nàng nếu không đáp ứng, ta sẽ tìm cớ cho hắn vào tù, không tin hắn không gật đầu. . ."
Đỗ Yên giận dữ, giơ chân đạp hắn một cước, quát: "Tên gia hỏa ngươi vẫn hỗn trướng như vậy, không nói được một câu đứng đắn à?"
Nhìn nhìn hai con thỏ con khóc tới mắc đỏ ửng sau lưng, Đỗ Yên trong
lòng thấy thương tiếc, vỗ vỗ đầu họ, lại nắm vạt áo Tần Kham thấp giọng
nói: "Các nàng thật khiến người ta yêu thích, có điều tuổi nhỏ quá,
ngươi không thể ra ra cái loại việc cầm thú với đối với các nàng được,
nếu không ta tất sẽ lấy đầu ngươi."
Tần Kham im lặng thở dài, bà tám này ngay cả uy hiếp cũng nói tỉnh bơ
như vậy, hắn vẫn không thể không nghe, tương lai thà rằng bị người ta
khinh bỉ là sợ vợ, cũng không thể tạo cơ hội góa chồng cho nàng ta được.
Nhìn hai tiểu la lị phía sau một cái, trong mắt Tần Kham hiện lên tia cười quái dị.
Ta có thể không làm ra việc cầm thú đối với các nàng, nhưng các nàng sau khi được dạy dỗ có làm ra chuyện cầm thú với ta hay không thì chắc ta
cũng không thể phản kháng phải không? Dù sao ta cũng là thư sinh văn
nhược, khí lực quá yếu.
Đỗ Yên đi đến trước mặt Liên Nguyệt Liên Tinh, lau đi nước mắt cho họ,
ôn nhu nói: "Các ngươi phải chiếu cố cho lão gia, đừng để hắn chịu đói
chịu lạnh, biết không?"
"Vâng." Hai tiểu la lị vừa khóc vừa gật đầu.
Đỗ Yên thần sắc biến đổi, mặt mày dữ tợn nói: "Nếu phát hiện lão gia
mang về nữ nhân không đứng đắn nào, các ngươi cứ nửa đêm đánh ngất nó
rồi ném xuống giếng, mà cũng ném luôn cả lão gia xuống giếng."
"A!" Hai tiểu la lị sợ tới mức hoa dung thất sắc.
Đỗ Yên vẻ mặt lại trở nên hòa ái như gió xuân, vỗ đầu họ ôn nhu nói:
"Hai đứa ngốc, chủ mẫu đùa các ngươi đấy, sao có thể hạ độc thủ với lão
gia được."
Hai Tiểu la lị kinh hồn vừa định thì Đỗ Yên lại tươi cười bổ sung: "Chỉ cần ném ả đó xuống giếng là được rồi."